Sắc mặt Thạch Mục âm trầm.
La bàn không có cách nào dò xét, vậy làm thế nào tìm kiếm Cửu Thủ Thao Thiết.
– Không cần lo lắng, lúc trước ta đã đại khái cảm ứng được vị trí của Thao Thiết chân linh đó, một là một mạch chờ ở nơi nào không có động, dọc theo hướng này tiếp tục tiến lên là được.
Diệu Không nói.
Thạch Mục nhẹ nhàng thở ra, có thể tìm tới Cửu Thủ Thao Thiết là tốt rồi.
Hoàng Vân Phi trì tiến lên, theo gió vượt sóng, nhanh chóng tiến lên gần nửa canh giờ.
Trên đường đi, vẫn quỷ dị không gặp phải một con hung thú nào.
Mắt thấy cảnh này, Thạch Mục càng thêm tin tưởng suy đoán trong lòng, càng thêm kiêng kỵ Cửu Thủ Thao Thiết.
Cừu Nguyên cùng mọi người thần tình bất định.
Tại vị trí này, đã vượt xa phạm vi thăm dò trước đây của bọn họ, coi như là chỗ sâu nhất huyết nguyên Tinh Hải.
Nơi này không chỉ không có một con hung thú nào, hơn nữa trước đây sâu trong huyết nguyên Tinh Hải sẽ sinh ra một số thiên tài địa bảo, giờ này cũng không thấy gì, đừng nói chi là Huyết Nha tinh.
– Chà…
Vừa phi độn, Thạch Mục chợt nhíu mày.
Tuy rằng thần thức khuếch tán phạm vi không xa, bất quá hắn cảm thấy một cổ khí tức kỳ lạ dao động từ tiền phương.
Cổ ba động này rất kỳ lạ, chưa bao giờ có từ trước tới nay.
– Chẳng lẽ cuối cùng đã tới vị trí Cửu Thủ Thao Thiết…
Tâm thần Thạch Mục lập tức tập trung.
Diệu Không cũng nhận ra hơi thở này, nhưng phản ứng của hắn rất mạnh, đột nhiên đứng lên Hoàng Vân, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía trước.
Thạch Mục xoay người nháy mắt với Cừu Nguyên và mọi người, người của ba tộc lập tức đề phòng.
Hoàng Vân cuồn cuộn tiến lên, sau một lát, phía trước xuất hiện từng đạo bạch quang yếu ớt, dường như Triêu Dương mới sinh sáng sớm vậy.
Thạch Mục hơi biến sắc mặt, cổ khí tức kỳ lạ truyền tới từ bạch quang đến đây.
– Đây là…
Ánh mắt Diệu Không liều chết, nhìn chằm chằm bạch quang, trên mặt lộ ra vẻ kích động.
Tu La chu nhất tộc, La Tố tộc trưởng cũng chấn động thân thể, tinh quang trong mắt nhoáng lên.
Hoàng Vân nhanh chóng tiến lên, nhanh chóng đến gần rồi đi qua bạch quang, nhanh chóng đi tới phiến bạch quang trước đó.
Diện tích bạch quang rất lớn, ít nhất cũng khoảng vạn dặm.
Một cổ lực lượng cực kỳ đặc thù sôi trào sùng sục không nghỉ trong bạch quang, tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng trong bạch quang xem ra lại mông lung mờ ảo, khắp nơi đều là sóng gợn, vô luận như thế nào cũng nhìn không rõ.
Thạch Mục biến sắc.
Cổ lực lượng này hắn chưa bao giờ cảm thụ qua, có chút tương tự cùng không gian chi lực, nhưng lại khác biệt.
Cừu Nguyên cùng mọi người cũng chấn kinh, bọn họ chưa bao giờ đến nơi này, không ngờ rằng sâu trong huyết nguyên Tinh Hải là như thế này đây.
Nhưng tộc nhân La Tố cùng với Tu La chu thần tình hơi khác thường, trong khiếp sợ mơ hồ còn có chút mừng rỡ.
– Đây là, dòng sông thời gian! Ha ha! Không ngờ ở hạ giới cũng gặp được sông thời gian!
Diệu Không mừng như điên, nói.
– Dòng sông thời gian? Đó là cái gì?
Thạch Mục kinh ngạc hỏi, chưa từng nghe qua cái tên này.
– Dòng sông thời gian cũng cực kỳ hiếm thấy ở thượng giới, chỉ có vài trường hà ẩn chứa vô thượng pháp tắc, thời gian lực pháp tắc ẩn chứa trong dòng sông thời gian, cũng vô cùng trân quý tại thượng giới, không ngờ nơi này lại có.
Diệu Không giải thích thật nhanh, ánh mắt kích động.
– Vật thượng giới sao!
Thạch Mục nghe vậy, trong lòng không khỏi chấn động.
– Nhưng dòng sông thời gian rất nhỏ trước mắt, hẳn là mảnh vỡ của dòng sông thời gian thượng giới rơi xuống nơi này, bên trong chỉ sợ sẽ không có bao nhiêu thời gian pháp tắc, nhưng phải có một số tia quang âm, tinh quang âm cùng với cửu thiên thần vật.
Diệu Không tiếp tục nói.
Mặc dù không biết cái gọi là tia quang âm, tinh quang âm có tác dụng gì, nhưng Diệu Không nói chuyện lạ trịnh trọng như vậy, hẳn là vật rất trân quý.
Trong lòng Thạch Mục trở nên nóng bỏng như lửa.
Thần tình Cừu Nguyên mờ mịt, tựa hồ không thể hiểu những gì Diệu Không nói.
Côn Đồ cũng yên lặng đứng một bên.
La Tố nhìn thế giới bạch quang trước mắt, ánh mắt lập lòe.
Tu La chu nhất tộc trời sanh có năng lực khống chế lực thời không, nếu có thể thu một số dòng sông thời gian, có ý nghĩa cực lớn đối với Tu La chu nhất tộc
La Tố đảo mắt nhìn Thạch Mục và Diệu Không, không lên tiếng.
– Thì ra là thế, sở dĩ Cửu Thủ Thao Thiết đi tới nơi này, không có gì khác, chính là vì dòng sông thời gian kia, nó muốn thôn phệ những mảnh vỡ thời gian pháp tắc, hoàn toàn lột vỏ thành thân thể thần tiên.
Diệu Không chợt trầm sắc mặt, trầm giọng nói.
– Lực thời gian pháp tắc có hữu dụng đối với Cửu Thủ Thao Thiết?
Ánh mắt Thạch Mục nhất động, hỏi.
– Hữu dụng, con thú này thân thể đã bắt đầu lột xác, nhưng nó là thượng cấp chân linh, hoàn toàn lột vỏ thành thân thể thần tiên cần phải hao phí thời gian và nguyên khí khổng lồ, chỉ cần thôn phệ thời gian pháp tắc ở đây, nó liền có thể rút ngắn rất nhiều thời gian lột xác cần thiết. Ít nhất thần thông sẽ lập tức tăng lên rất nhiều.
Diệu Không trầm giọng nói.
Thạch Mục nghe vậy, hơi biến sắc mặt.
Trong lúc nói, ngón tay Diệu Không khuất thân kháp động, dường như đang thi triển bí thuật gì, chợt biến sắc nói:
– Không xong, Cửu Thủ Thao Thiết đang ở bên trong, thời khắc này đang thôn phệ mảnh vỡ sông thời gian. Lập tức đi vào ngăn trở nó, một khi nó thôn phệ lực thời gian nơi này, luyện hóa pháp tắc trong đó, cho dù hai người chúng ta liên thủ, e rằng không có cách nào kiềm chế nó rồi.
Trong lúc nói chuyện, kim quang trên người hắn đại thịnh, tiếp tục tiến lên.
– Chúng ta cũng đi, nhưng tất cả mọi người nhớ lấy, không được cách xa.