Thạch Mục nhìn Yên La một chút, hai người họ gặp nhau ở không gian tầng chín, sau đó liên thủ hành động với nhau.
Dù sao Lôi Tích và Lâm Đào khi trước vì có Tần Cương nên đồng thời hành động cũng không khiến ai cảm thấy bất ngờ.
Mấy hơi thở trôi qua, một con huyễn thú cự hùng cuối cùng cũng bị Yên La giết chết, Huyền Khung lệnh bài trong tay hai người đã sáng lên toàn bộ, sau đó họ cũng không dừng lại ở đây lâu, xung quanh đang không ngừng có huyễn thú khác tiếp cận, hai người bay vào trong đường hầm không gian, tiến vào không gian tầng tiếp theo.
– Ồ, hai người này phối hợp ăn ý với nhau, nhanh như vậy đã tới tầng mười hai, còn nhanh hơn Ôn Hoa sư điệt mấy phần.
Tịch Vấn Thiên nói.
Lời này vừa ra liền hấp dẫn ánh mắt sáu vị quan chủ còn lại.
Lúc này ngoại trừ hai tên đệ tử đạt tới tầng mười ba, có rất ít người tới tầng không gian thứ mười hai, có thể nói chỉ có mười mấy đệ tử tinh anh các quan, tu vi đạt tới Thiên Vị hậu kỳ mà thôi.
– May mắn mà thôi, hai người bọn họ vận khí không tệ, gặp ít huyễn thú. Dù sao lúc ban đầu xông lên quá nhanh không hẳn đã là chuyện tốt.
Bành Nhạc dù miệng nói như vậy nhưng ánh mắt khi nhìn hai người Thạch Mục cũng lóe lên vài phần kinh ngạc.
***
Trong không gian tầng mười hai, trên một bình nguyên băng tuyết rộng lớn, âm phong rít gào, tuyết bay đầy trời.
Thạch Mục và Yên La một trước một sau, di chuyển nhanh trong bình nguyên. Vì tiết kiệm linh lực, ngay cả pháp thuật ngăn cản gió tuyết hai người cũng không sử dụng.
Đúng lúc này giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng rít gào, một thanh băng nhận trắng khổng lồ từ trong gió tuyết bắn ra, mục tiêu là hai người.
Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, chỉ về phía trước, Phá Lôi kiếm lóe lên hào quang, hóa thành một luồng sáng tím bắn ra.
Ầm một tiếng, thanh băng nhận khổng lồ kia lập tức vỡ vụn, mảnh băng vụn đẩy trời bị ánh chớp tím bao phủ bay tứ tán.
Thạch Mục nheo mắt nhìn về phía băng nhận phóng tới, chỉ thấy một bóng đen đang phóng tới chỗ bọn họ.
Nương theo tiếng hú gào sắc bén, mười mấy con huyễn thú Tuyết Diên từ trong gió tuyết bay ra, mỏ nhọn mở lớn, phóng ra mấy luồng băng nhận to lớn.
Hai tay Thạch Mục múa lên, Phá Lôi kiếm tỏa ra hào quanh mãnh liệt, hóa thành mấy chục luồng kiếm ảnh, tia chớp quấn quanh, va chạm với những luồng băng nhận kia.
Ầm ầm ầm!
Giữa không trung điện quang lấp lóe, tất cả băng nhận vỡ vụn, hòa vào trong gió tuyết.
Lúc này có một nửa huyễn thú Tuyết Diên tránh không kịp, bị điện quang tím quấn vào trong, quanh thân điện quang lập lòe, trì trệ lại, sau đó lại tiến vào trong tia chớp đầy trời, toàn thân cháy đen.
Phía bên khác, bóng người Yên La giống như hư huyễn, liên tục lấp lóe trong gió tuyết, Tử Sa thứ trong tay liên tục lóe lên, triền đấu với mấy con huyễn thú Tuyết Diên còn lại.
Chỉ chừng một phút, số huyễn thú Tuyết Diên này dưới sự hợp lực của hai người, dồn dập tán loạn.
Hai người hạ xuống, xoay tay lấy ra Huyền Khung lệnh, thu huyễn châu lại.
– Từ sau không gian tầng mười, một đường đi tới đây ngày càng gặp ít đệ tử, ta thấy tốc độ leo tháp của chúng ta dường như có chút quá nhanh.
Ánh mắt Thạch Mục quét nhìn bốn phía, thầm truyền âm cho Yên La.
– Ta chỉ dùng công pháp của Lâm Đào mới tu tập nửa năm nay, chỉ là huyễn thú chúng ta gặp quá yếu mà thôi.
Yên La không để ý tới Thạch Mục, thông quan thần hồn trả lời.
Thạch Mục sau khi nghe xong, không biết nói gì.
Trong Huyền Khung tháp tình hình mỗi tầng đều không giống nhau, lúc bắt đầu chỉ là đường hầm không gian khó tìm kiếm, có lúc thì là huyễn thú khó tìm, nhưng sau khi tới tầng mười thì bắt đầu nhiều lần gặp huyễn thú chủ động tập kích, chân khí tiêu hao khá lớn.
Những thứ này đối với đệ tử Thiên Vị sơ kỳ mà nói e rằng có chút khó khăn, nhưng đối với hai người Thạch Mục thì vô cùng đơn giản.
– Yên La, ta cảm thấy vẫn nên ngưng ở đây một quãng thời gian, chờ những người khác đuổi theo rồi lại tiếp tục. Dù sao biểu hiện quá mức chói mắt cũng không phải chuyện gì tốt cả.
Thạch Mục hơi suy nghĩ, nói.
– Cũng được.
Yên La trả lời.
Theo chủ ý của hai người, tốc độ tiến lên tuy không thay đổi nhiều nhưng con đường tiến lên lại dần có độ lệch.
Sau ba canh giờ, Thạch Mục và Yên La xuất hiện dưới một ngọn núi nhỏ trong băng nguyên, vừa di chuyển vừa đánh ra vài luồng sấm sét tím về phía sau.
Phía sau bọn họ còn có hơn hai mươi con huyễn thú thằn lằn đầu người mặc giáp băng đang đuổi sát theo, gót sắt chạy trên băng vang lên tiếng ầm ầm.
– Truy đuổi đã lâu như vậy, cũng swaps đủ rồi.
Thạch Mục phất tay đánh ra một tia chớp tím, trong đầu vang lên giọng nói của Yên La.
Thạch Mục nghe vậy, cùng với Yên La dừng lại.
Thấy hai người dừng lại, con thằn lằn giáp băng chạy phía đầu tiên gầm nhẹ một tiếng, nhào tới.
Hai người Thạch Mục đồng thời ra tay, thân hình trở nên mơ hồ, biến mất không thấy.
Con thằn lằn giáp băng kia hai chân đột nhiên đạp xuống nền băng, tạo thành vô số rãnh nứt sâu trên mặt đất.
Đúng lúc này, bóng người Thạch Mục đột nhiên hiện ra ở bên cạnh, bàn tay vung lên, một luồng ánh kiếm màu tím bay ra, vòng quanh cổ con thằn lằn giáp băng kia.
Động thác con thằn lằn giáp băng kia có chút ngưng lại, trên cổ xuất hiện một vết rách lớn, nhưng không lập tức chia đôi.