Huyền Giới Chi Môn

Chương 722: Trì hoãn (1)


Ngày thứ tám.

Trên không trung một hồ rộng lớn tầng thứ mười một, ba tên đệ tử Khảm Thủy quan giẫm trên một con phi thứu to lớn, bay về phía trước.

Vào thời điểm này, hồ nước phía dưới đột nhiên sôi trào, một mũi tên nước tốc độ cao bắn ra, xuyên qua đầu con phi thứu.

Ba người trên phi thứu thấy vậy, hoàn toàn biến sắc, vội vàng chạy trốn ra xung quanh.

Vào lúc này, một sợi xúc tu to lớn đột nhiên xông ra khỏi mặt nước, nhanh như tia chớp cuốn trúng thân thể một tên đệ tử, kéo vào trong hồ nước.

Ầm ầm ầm!

Vài sợi xúc tu cũng lại xông ra, cuốn về phía những người khác, một con huyễn thú vô cùng to lớn hiện ra, đó là một con bạch tuộc khổng lồ, tỏa ra khí tức Thiên Vị hậu kỳ.

Trên một xúc tu của nó cuốn tên đệ tử thanh niên vừa rồi, người này ra sức giãy dụa thế nhưng không hề có tác dụng.

Xúc tu đột nhiên siết lại, người này miệng phun máu tươi, ngay khi sắp tử vong thì ánh sáng tím lóe lên, biến mất không thấy tung tích.

Xúc tu huyễn thú bạch tuộc vung lên, che ngợp bầu trời, đánh tới mấy người còn lại, đồng thời tên nước dày đặc bắn tới, trong hồ nước hiện ra vô số vòng xoáy khổng lồ.

Chỉ trong thời gian ngắn, hai người còn lại đều bị đánh bại, ánh sáng tím lóe lên, bị truyền tống ra khỏi tháp.

***

Vào giờ phút này, bên ngoài Huyền Khung tháp, trên một đài cao bạch ngọc có bảy tám người mặc đạo bào tím đứng, từ phù hiệu ở ống tay thì đến từ tám đại quan nội viện Ly Trần tông, Ly Hỏa quan chủ Bành Nhạc, Chấn Lôi quan chủ Tịch Vấn Thiên và Trạch Đoái quan chủ Vân Mộng Trạch cũng đứng trong hàng ngũ đó.

Trên đài cao có vô số tấm gương lơ lửng, lên tới gần ngàn tấm.

Trong gương hiện ra vô số hình ảnh, đó chính là tình hình đệ tử các quan bên trong tháp.

Bầu trời bên trên những mặt kính nhỏ này có một tấm kính tím to lớn, lên tới mấy trượng, bên trên là hình ảnh một phần Huyền Khung tháp, mỗi tầng trong gương đều có rất nhiều điểm sáng, từ dưới lên trên ngày càng ít dần.

Những điểm sáng này hiện màu khác nhau như đỏ cam xanh, tương ứng với đệ tử tám quan.

Tấm kính lớn kia biểu hiện tình hình leo tháp của đệ tử các quan, vừa xem liền hiểu.

Đến giờ phút này, thực lực cơ bản của đệ tử các quan đã được hiện ra.

Trong tám quan, thành tích tổng hợp tốt nhất hiện giờ chính là Chấn Lôi quan, sau đó là Khảm Thủy quan, xếp hạng thứ ba là Ly Hỏa quan bình thường yếu kém đúng là khiến mọi người phải kinh ngạc.

Trong con mắt còn lại của Ly Hỏa quan chủ Bành Nhạc hiện lên vẻ vui mừng, hiển nhiên là tâm tình đang rất tốt.

Giờ khắc này mấy vị quan chủ đạo quan thành tích không tốt nhìn điểm sáng phân bố trên kính tím, sắc mặt âm trầm, im nặng không nói.

Bành Nhạc xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía một tấm kính tím, bên trên hiện ra bóng người một nam tử tai dài mặc áo bào tím, đó chính là Ôn Hoa.

Hiện giờ Ôn Hoa đang ở trong một đầm lầy hoang vu, thân hình tung bay, cầm trong tay một thanh Lưu Tinh chùy màu tím, đang chém giết với hai con huyễn thú huyền quy khổng lồ.

Lưu Tinh chùy bay lượn quanh thân thể, biến ảo vô số, khi thì hóa thành chùy ảnh ngập trời, khi thì bắn ra từng luồng quang vĩ tím, xứng danh với cái tên lưu tinh.

Chỉ trong bốn năm hơi thở, trong số hai con huyễn thú huyền quy có một con đã bị đánh nát đầu, một con khác trên người đầy vết thương, mai rùa vỡ vụn hơn nửa.

– Mấy năm không gặp, xem ra thực lực Ôn Hoa tiến bộ rất xa, lần tiến vào Côn Luân thánh khư này tất có thể tỏa sáng.

Chấn Lôi quan chủ Tịch Vấn Thiên mở miệng nói.

– Tịch quan chủ quá khen, Chấn Lôi quan Vạn Hồ Tòng quan các ngươi thực lực không dưới Ôn Hoa, hiện giờ đã tới tầng thứ mười một, hiện giờ Ôn Hoa mới chỉ tầng mười.

Bành Nhạc cười nói.

– Thực lực Ôn Hoa chúng ta đều biết, ngoại trừ hắn, trong Ly Hỏa quan còn ấn dấu không ít cao thủ đi, tỷ như hai người này, thực lực cũng tương đối mạnh.

Tịch Vấn Thiên nói, ngón tay chỉ về một tấm kính.

Bành Nhạc ngẩn ra, nhìn sang.

Bên trong mặt kính, một cặp nam nữ đang chém giết với bảy tám con huyễn thú cự hùng, nam tử tóc lẫn lông mày đều màu tím, cầm trong tay một thanh lôi kiếm màu tím, quanh thân lôi mang lượn lờ, nữ thì biểu lộ yêu mị, trong tay cầm một thanh trùy tím mọc đầy gai nhọn.

Những huyễn thú cự hùng kia thân thể khổng lồ nhưng động tác không hề chậm chạp, chân trước mỗi lần vung lên lập tức đã đánh ra một chưởng ảnh màu vàng to lớn, tiếng nổ rền vàng, uy thế tê thiên liệt địa.

Phía sau mấy con huyễn thú cự hùng là một đường hầm không gian, giờ khắc này hai người cũng xông tới tầng thứ mười một.

Thạch Mục và Yên La liên thủ chém giết những huyễn thú này, tuy rằng nhìn như giằng co nhưng biểu hiện không hề có chút hoảng loạn nào cả.

Vào lúc này, hai tay Thạch Mục vung vẩy, Phá Lôi kiếm biến ảo ra từng luồng kiếm ảnh thô to, bên trên tia điện bao phủ, tiếng xẹt xẹt vang vọng, uy lực cực lớn, dễ dàng tiêu trừ công kích của mấy con huyễn thú cự hùng trong vô hình.

Sau đó, Tử Sa thứ trong tay Yên La hóa thành từng luồng huyễn ảnh tím, dưới sự yểm hộ kiếm ảnh của Thạch Mục, giống như độc xà thổ tín, đâm về phía mấy con huyễn thú cự hùng.

Trên mặt kính lóe lên ánh sáng, lưu quang hai màu tím vàng xoay chuyển.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã có hai con huyễn thú cự hùng bị xuyên thủng đầu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.