– Ngươi đi theo ta!
Lão giả hoa phục tay cầm người tí hon xám, trên người tỏa ra ánh sáng xanh lam, lóe lên, bay về một tỏa đại điện cách đó không xa.
Chỉ vẻn vẹn nửa khắc đồng hồ, trên đỉnh tòa tháp trắng ở thành Thái Bạch xuất hiện một bóng người, lão giả hoa phục lại hiện ra.
– Bái kiến Bành Sơn lão tổ!
Bên trong truyền tống cung điện giờ khắc này trừ vài tên quản sự và hộ vệ thì không còn ai khác, mọi người thấy lão giả hoa phục, lập tức dồn dập cúi người chắp tay hành lễ.
Lão giả hoa phục liếc mắt nhìn trận pháp truyền tống giữa cung điện, thấy trận pháp đã đóng, gật đầu.
– Mấy người các ngươi, trong số những người sử dụng truyền tống trận pháp hôm nay có thấy hai người này?
Lão giả hoa phục vung tay lên, trước người ngưng tụ một luồng ánh sáng lam, bên trọng hiện ra hình dáng hai người Thạch Mục và Yên La.
Vài tên quản sự nhìn thấy Thạch Mục và Yên La, đều lộ vẻ mờ mịt.
– Bẩm lão tổ, hôm nay tổng cộng có bảy mươi tám người truyền tống rời khỏi Minh Ngọc tinh, trong đó dường như không có hai người này. Có điều…
Một tên quản sự cầm đầu mở miệng nói.
– Tuy nhiên làm sao? Có gì cứ nói!
Lão giả hoa phục có chút không nhịn được nói.
– Ngay nửa canh giờ trước, có hai người đệ tử Thanh Mao giáo một nam một nữ thông qua truyền tống trận rời đi, hai người đều mang đấu bồng, cô gái còn mang khăn che mặt, tuy rằng khuôn mặt không giống nhưng hình thể y hệt nhau, tại hạ cho rằng có chút khả nghi.
Quản sự dẫn đầu lộ vẻ mặt trầm ngâm, nói.
– Lão tổ, tiểu tông như Thanh mao giáo trong một năm chưa chắc đã có người truyền tống tới đây, tất là hai tên đó!
Thần hồn Nguyên Thành trong tay lão giả hoa phục nói.
– Nói, hai người kia đi nơi nào?
Lão giả hoa phục hỏi, một luồng khí thế khủng bổ bùng nổ.
– Bẩm lão tổ, đi tới Cực Mang tinh.
Quản sự cầm đầu vội vã đáp, thân thể run lên.
Lão giả hoa phục hít một hơi sâu, thu hồi khí tức lại.
– Không cần tiếp tục phong tỏa truyền tống trận, ra lệnh, bất kể là thành Hải Lan hay là đây, một khi phát hiện hai người kia truyền tống quay lại, lập tức tru diệt!
Sau khi nói xong, hắn cất bước đi vào trong đại điện.
***
Sâu trong đại điện, trong một gian mật thất, lão giả hoa phục đứng trước một truyền tống trận pháp, trong trận pháp có một hư ảnh lão giả áo tím, khuôn mặt có chút tương tự với lão giả hoa phục, có điều một mắt như bị thương, đeo một chiếc bịt mắt màu đen, giờ khắc này vẻ mặt giận dữ.
– Kẻ nào dám gan to bằng trời, giết hậu duệ Bành gia ta!
Lão giả một mắt giận dữ nói.
– Đại ca, chính là hai người này, tên con trai dường như dùng thuật dịch dung. Trước đây không lâu bọn chúng thông qua truyền tống trận hướng về Cực Manh tinh, truyền tống trận nơi đó ngoại trừ có thể truyền tống tới Minh ngọc tinh thì cũng chỉ có thể đi tới Thiên Ẩn tinh, vị trí của Thánh địa
Lão giả hoa phục phất tay, hiện ra hình ảnh hai người Thạch Mục.
– Hừ, chỉ là thuật dịch dung, trước mặt ta có tác dụng thá gì! Bành Sơn, ngươi phái người tới Cực Mang tinh tiếp tục tìm kiếm, những chuyện khác giao cho ta. Nếu chúng dám tới Thiên Ẩn tinh, ta sẽ lột da tróc thịt hai người này!
Lão giả một mắt nói xong, thân ảnh biến mất không thấy đâu.
***
Cực Mang tinh, là một viên tinh cầu phụ thuộc gần Thánh địa Ly Trần tông nhất, độ lớn không hề kém Minh ngọc tinh chút nào.
Nơi này tổng cộng có ba đại lục, trong đó phồn thịnh nhất, diện tích lớn nhất chính là đại lục Nam Chu ở giữa.
Đông Hoa thành không phải là thành trì to lớn nhất trên đại lục Nam Chu, nhưng cũng tuyệt đối là một trong những thành trì phồn hoa nhất đại lục, không chỉ là con đường giao thông quan trọng, thương khách qua lại đông đúc, cửa hàng san sát, điểm mấu chốt chính là nơi này gần nhất thế lực lớn nhất Cực Mang tinh là Bạch Vân quan.
Phía nam thành Đông Hoa, trên một tửu lâu ba tầng ở con đường phồn hoa, một nam một nữ ngồi bên cửa sổ, chính là Thạch Mục và Yên La.
Lúc này hai người không mặc đạo bào xám nữa mà mặc hoa phục gấm, Thạch Mục thông qua Dịch Cốt quyết dịch dung khuôn mặt thành một thanh niên bộ mặt phổ thông, da dẻ ngăm đen, còn Yên La vẫn đeo khăn che mặt.
Hai người giống như hai phàm nhân bình thường đến từ một gia đình giàu có.
– Trước đã nghe nói thành Đông Hoa phồn hoa náo nhiệt, hôm nay tận mắt thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thạch Mục nhìn dòng người đông đúc phía dưới, nói.
Đối diện hắn, Yên La đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng tay xốc một góc khăn che mặt lên, cúi đầm phẩm thứ trong chén, không hề có ý đáp lời Thạch Mục.
Thạch Mục cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
Nửa ngày trước hai người họ đến đây, Thạch Mục vốn không có yd định dừng lại, lập tức tìm truyền tống trận tới Ly Trần tông Thiên Ẩn tinh, sau đó trở về Thanh Lan Thánh địa.
Nhưng Thạch Mục phát hiện trong thành có rất nhiều con cháu Bành gia, vị trí truyền tống trận cũng bị canh gác nghiêm ngặt, tất cả đều là đệ tử Bạch Vân quan mặc đạo bào trắng trấn giữ.
Thạch Mục vốn định dịch dung qua ải, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trước tiên vẫn nên né tránh cửa ải này, vì vậy dẫn Yên La đi dạo một vòng trong thành, quen thuộc địa hình, sau đó tìm kiếm một tửu lâu.
– Hương vị rượu và thức ăn nơi này không tệ.
Yên La để chén rượu xuống, nói.
– Ha ha, ngươi ngày càng giống một người bình thường. Nếu không có cường giả Thánh giai, căn bản không thể cảm nhận được hai luồng hơi thở dị thường trên người ngươi.
Thạch Mục cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót đầy cho Yên La.
– Không nghĩ tới không biết ma xui quỷ khiến như nào mà ngươi đã giúp ta một chuyện.
Yên La nhìn Thạch Mục, nói.
– Hả, nguyện lắng nghe.
Thạch Mục đáp.
Yên La hé miệng, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhạt thoáng qua, có điều biểu hiện trong mắt có phần tiêu điều.
Thạch Mục trong lòng hơi động, tâm tình của Yên La gần đây sống động hơn trước nhiều, vẻ mặt cũng không lạnh như băng giống trước nữa.