Đấu Thần

Chương 576: Dưỡng Thương


Lý Dật phi thân ra khỏi bức thành phòng ngự, những năng lượng huyết hồng nhào vào trong cơ thể Lý Dật, khiến Lý Dật toàn thân đầy máu, điểm này tất cả mọi người đều nhìn thấy, cộng thêm Bắc Trác cũng khẳng định hành động xả thân cứu người này của hắn, vì vậy không có ai dám hoài nghi.

Hiện trường lập tức hiện lên một vẻ xấu hổ!

Trong tình thế như vậy lại đột nhiên xuất hiện một trận chiến sinh tử, thật sự có chút quỷ dị.

Một lúc lâu sau, Bắc Trác mới nói:

– Cung Đính Thiên, chuyện hôm nay đến đây tạm dừng!

Lúc này nếu ra tay thật sự vô cùng xấu hổ, dù sao Lý Dật vừa mới thể hiện tình cảnh cảm động xả thân cứu người. Phương diện khác, cũng là phương diện chủ yếu nhất, thực lực của tất cả những người ở đây lúc này sợ rằng chỉ còn chưa đến nửa thành, chiến đấu sinh tử thật sự, cũng không có ai dám đảm bảo bên mình có thể có thể chiếm được tiện nghi gì.

Cung Đính Thiên dĩ nhiên càng không muốn động đến binh khí, Thiên Phong điện trận át chủ bài lớn nhất của hắn đã bị hủy, hắn còn có lực lượng gì đối mặt với một Đấu Tôn, cho dù là Đấu Tôn chỉ còn nửa thành thực lực.

– Vậy chúng ta không tiễn!

Đám người Bắc Trác cũng không gì thêm, giẫm chận tại chỗ đã lao ra ngoài Thiên Phong cửu điện lúc này đã thành một vùng phế tích. Ngự không mà đi, hóa khí đấu cánh, đối với những cường giả trước mắt này mà nói đã thành chuyện xa xỉ, cho dù là bước chân đều có chút phù phiếm.

Đưa mắt nhìn đám người tứ đại gia tộc Bắc Đấu tông rời khỏi, ánh mắt của Cung Đính Thiên mới quăng đến trên người Lý Dật.

Bên cạnh Lý Dật, Cung Vô Song đang ngồi trên mặt đất, đờ đẫn nhìn Lý Dật, vẻ mặt đầy đau thương. Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy bên kia người Lý Dật, Lý Hàn vui mừng hét lên:

– Hắn còn sống, Dật nhi còn sống!

Lý Dật xác thực chưa chết, nhưng lúc này hắn cũng chẳng khác gì đã chết.

Thăng liền sáu tinh, chuyện này đã hao tổn hầu như toàn bộ tinh khí của Lý Dật, đã vượt qua cực hạn của sức chịu đựng. Nếu như không có những Đấu Khí phụ trợ của Xà tôn giả, cho dù thăng liên tiếp sáu sao, cuối cùng cũng không khỏi rơi vào kết cục bỏ mạng bi kịch.

Lý Hàn cảm ứng được mạch đập vô cùng yếu ớt trong thân thể Lý Dật, quá đỗi vui mừng nhanh chóng rót Đấu Khí vào trong cơ thể, bảo vệ mạch máu của Lý Dật!

Đại hoàng tử vội vàng lao ra khỏi phế tích, vừa chạy vội vừa nghiêm nghị hô lớn:

– Ngự y sĩ, nhanh tìm ngự y sĩ đến đây!

Ba ngày ba đêm, trọn vẹn ba ngày ba đêm, Lý Dật mới tỉnh lại trong trạng thái hôn mê. Đây cũng được xem là lần tu luyện Đấu Khí nguy hiểm nhất, cách thần chết chỉ trong gang tấc. Đối với bệnh tình của Lý Dật, ngự y sĩ trong hoàng cung cũng cảm thấy kinh ngạc, thân thể Lý Dật vô cùng yếu ớt, mất máu quá nhiều, kinh mạch toàn thân phình to gấp mấy lần so với người thường, thể lực hầu như kiệt quệ, toàn bộ hiện lên một trạng thái giả chết. Nhưng đối lập mạnh mẽ với chuyện này, Đấu Khí trong đan điền khí hải của Lý Dật lại vô cùng tràn đầy, từ trong đan điền khí hải tựa hồ có một luồng sức mạnh đang chậm rãi cố gắng chữa trị thân thể của Lý Dật.

Ngoại trừ bổ sung một số dược vật an thần bổ huyết, ích khí dưỡng sinh cho Lý Dật, ngự y sĩ cũng không có nhiều thủ đoạn hơn.

Khi Lý Dật tỉnh lại, một bàn tay thon dài thanh tú đang đút đan dược vào miệng hắn, đôi tay trắng nõn, tinh tế mềm mại vô cùng. Đôi tay này khiến Lý Dật nghĩ đến Cung Vô Song!

– Cung tỷ tỷ sao?

Âm thanh của Lý Dật có chút khàn khàn, nhưng làm hắn cảm thấy thất vọng chính là, sau khi chậm rãi mở mắt ra, hiện ra trước mặt hắn, chỉ là một thị nữ có dáng vẻ xinh đẹp trong nội cung mà thôi.

– Công chúa đang ở phía sau ngươi!

Thị nữ kia nhoẻn miệng cười, cũng có vài phần động lòng người. Lúc này Lý Dật mới cảm giác được, sau lưng tựa hồ có một bàn tay đang nâng đầu mình.

– Lý Dật, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi!

Sau lưng Lý Dật truyền đến âm thanh vui mừng của Cung Vô Song. Cung Vô Song nhất định là cách mình rất gần, tiếng nói thoảng qua bên tai, có một loại cảm giác cực kỳ mãn nguyện.

– Thơm quá, Cung tỷ tỷ!

Lý Dật nhếch miệng cười nói.

Thị nữ kia thức thời buông chén ngọc, nhẹ nhàng đi ra ngoài, thuận tiện gài cửa lại. Thiên Phong công chúa có thân phận tôn quý như vậy, lại đích thân ngày đêm phục thị thiếu niên tên Lý Dật này, thị nữ hiển nhiên cũng hiểu rõ, quan hệ giữa hai người không bình thường. Thiếu niên kia mê man ba ngày đêm mới tỉnh lại, có lẽ chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói, hà tất mình lại làm một chướng ngại lớn như vậy.

– Sau này đừng gọi ta là Cung tỷ tỷ nữa, không được tự nhiên, cứ gọi ta là Vô Song!

– Được, Cung tỷ tỷ, à, Vô Song tỷ tỷ, à, Vô Song.

Vẻ thân mật bất ngờ ngược lại khiến Lý Dật nhất thời có chút không kịp thích ứng.

– Vô Song, ta hôn mê mấy ngày rồi? Hiện tại tình hình thế nào?

Vẻ thất thố của Lý Dật khiến Cung Vô Song cũng thẹn thùng, gương mặt thoáng ửng đỏ, may mắn lúc này nàng đang ngồi sau lưng Lý Dật, cho nên không sợ bị nhìn thấy.

– Ngươi mê man ba ngày rồi! Hôm đó ngươi xả thân cứu mọi người, tứ đại gia tộc Bắc Đấu tông niệm tình ngươi, quyết định không dây dưa nữa, phụ hoàng cũng không làm khó bọn họ, thả bọn họ đi rồi.

Lời nói này có chút mơ hồ, tình hình hôm đó là hai bên thật sự không còn thực lực tiếp tục dây dưa nữa thì đúng hơn.

– Nói như vậy, chúng ta vẫn để cho bọn người Bắc lão quỷ, Hải lão quỷ chạy mất rồi sao?

Hải lão quỷ chạy trốn cũng không sao, với thực lực hiện tại của Lý Dật hoàn toàn không cần sợ hãi hắn, nhưng Bắc lão quỷ thật sự là phiền toái lớn lao! Hôm đó Thiên Phong điện trận xuất hiện, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lý Dật. Bây giờ nghĩ lại, chiêu thức át chủ bài của Cung Đính Thiên ngược lại được sắp xếp rất hợp lý.

Nếu như Cung Đính Thiên biết Bắc Trác hoàn toàn hành động tự nhiên, vậy thì dẫn quân bao vây tinh anh của tứ đại gia tộc và đám người Bắc Đấu tông Hải Hâm, Bắc lão quỷ tuyệt đối không thể không hiện thân. Có lẽ, Cung Đính Thiên cố ý biến những người kia làm miếng mồi ngon, mục đích thực sự chính là lôi kéo Bắc lão quỷ, lợi dụng Thiên Phong điện trận giết chết hắn.

Đáng tiếc trời tính không bằng người tính, Bắc lão quỷ tựa hồ cũng không xa lạ với Thiên Phong điện trận, điện trận khởi động không thể hoàn thành trong nháy mắt, kết quả mới rơi vào cục diện ngọc nát đá tan như vậy.

Vấn đề là, tại sao trước đó Cung Đính Thiên không tiết lộ kế hoạch này với mình?

– Nhưng tin tức tốt là, thành lũy của tứ đại gia tộc đã bị phá hủy hoàn toàn, bốn nhánh quân bọn hắn nắm giữ hiện giờ cũng chỉ còn thừa lại chưa đến ba thành. Những thế lực vốn phụ thuộc vào tứ đại gia tộc đã đồng loạt đào ngũ, tứ đại gia tộc hôm nay đã là nỏ mạnh hết đà, rốt cuộc không tạo ra cơn sóng lớn nào nữa!

Đây thực sự là một tin tốt, hiện tại Lý Minh và hoàng thất cộng thêm Thiết Kiếm dong binh đoàn đã biểu thị trạng thái nửa liên minh có thể chuyên tâm đối phó Bắc Đấu tông. Cho dù Bắc Đấu tông có Đấu Tôn cường giả, trước mặt ưu thế tuyệt đối, Đấu Tôn cũng không có ý nghĩa gì!

Nhìn thấy Lý Dật trầm mặc không nói gì, Cung Vô Song lại nói:

– Ngươi vừa mới tỉnh lại, cũng không nên nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi thật tốt! Tối nay ta sẽ trở lại thăm ngươi.

Lý Dật xác thực cũng muốn chuyên tâm kiểm tra tình hình cơ thể của mình, vì vậy cũng không cự tuyệt.

Cung Vô Song đi tới ngoài cửa, chợt nhớ ra điều gì đó, quay người cười nói với Lý Dật:

– Hôm đó ngươi xả thân cứu người thật sự có chút khí khái anh hùng đấy!

Khí khái anh hùng xả thân cứu người? Lý Dật hơi sững sờ, mặt dày nói:

– Nếu không phải vì Vô Song ngươi, ta sẽ không làm việc ngu ngốc đấy!

Một chút không cẩn thận ngược lại trở thành anh hùng, Lý Dật khẽ cười trong lòng, chuyện này đúng là làm tổn hao hình tượng nam nhân háo sắc cường thế, khôn khéo, mặt dày mà mình đã dày công tạo ra!

Lý Dật ngồi xếp bằng, sau khi tĩnh tâm, rốt cuộc cười không nổi. Hắn nhớ lại sau khi luyện hóa hạt giống Đấu Khí Đấu Thần và hấp thu năng lượng màu đỏ sậm hôm đó, thực lực của mình đã cuồng bạo tăng tới Đấu Hoàng bát tinh, tại sao bây giờ chỉ có thực lực tứ tinh?

Lý Dật cả kinh, đúng là chỉ tăng lên hai sao, mạo hiểm lớn như vậy, lợi nhuận cũng không đạt tới một trăm phần trăm. Suy nghĩ của Lý Dật là nếu Đấu Hoàng bị kẹt lại cấp độ nào đó nhất định sẽ gặp trở ngại hoặc trực tiếp nổi điên. Trong khi hắn nháy mắt tấn chức hai sao, cơ duyên lớn như vậy, rõ ràng còn tham lam không biết đủ.

– Lão quỷ, ta làm sao lại chỉ có thực lực bốn sao?

Lý Dật liên tục kêu la, âm thanh miễn cưỡng của Xà tôn giả mới xuất hiện:

– Tiểu tử ngốc, phương thức tấn thăng của ngươi tiến hành không ổn định, thực lực làm gì chẳng thối lui. Bây giờ ngươi tỉnh lại rồi, nhanh chóng vận chuyển chút thiên ma Đấu Khí cho bản tôn, hôm đó hộ pháp cho ngươi, bản tôn đã tổn hao rất nhiều hồn lực.

Khó trách âm thanh của Xà tôn giả có chút khó nghe như vậy, lão quỷ này xác thực muốn tẩm bổ. Một luồng thiên ma Đấu Khí từ ngón giữa Lý Dật tràn ngập ra, nhanh chóng bị hút vào trong dung giới.

– Nói như vậy, hôm đó ta mạo hiểm xem như vô ích, mới thăng lên hai sao, đầu tư không thành rồi!

Lý Dật vẫn có chút không cam lòng nói.

– Ngươi ngốc thật hay là giả ngốc? Mặc dù thực lực không ổn định nên xuất hiện tình cảnh thối lui, nhưng nếu ngươi đã đạt tới thực lực Đấu Hoàng bát tinh, sau này chỉ cần khôi phục lại trình độ này, nếu không tu luyện tới trình độ đó, sự khác biệt bên trong ngươi không phải không hiểu chứ.

Lý Dật vừa nghĩ đã hiểu rõ, một con đường từ trước đến nay ngươi chưa từng đi qua và con đường quay đầu lại sau khi đã đi qua, đây là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau.

– Ngươi thử xem xem, bây giờ có thể khôi phục bao nhiêu thực lực, bản tôn cũng cần nghỉ ngơi một thời gian, vì vậy nếu không có chuyện gấp thì đừng quấy nhiễu bản tôn.

Một luồng Đấu Khí nhu hòa chậm rãi khởi xướng tới đan điền khí hải, rót vào trong kinh mạch toàn thân, theo sự vận hành của sợi Đấu Khí này, toàn bộ kinh mạch tựa hồ như từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, phối hợp với luồng Đấu Khí này, càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng khi hoàn thành một chu thiên quay về đan điền khí hải, đã giống như sông lớn cuộn trào.

Sau hai vòng chu thiên ngắn ngủi, Lý Dật thình lình phát hiện, thực lực của bản thân đã khôi phục được trạng thái Đấu Hoàng ngũ tinh.

Lý Dật vô cùng vui mừng, không ngừng thúc dục Đấu Khí hình thành từng vòng tuần hoàn hoàn mỹ bên trong kinh mạch, theo đó thực lực của Lý Dật cũng không ngừng khôi phục lại thời điểm thất tinh, Khi cảm giác thân thể tựa hồ đã có chút dị thường, hắn vội vàng đình chỉ tu luyện khôi phục.

Lý Dật định thần lại mới phát hiện, thì ra kinh mạch trong cơ thể mình còn chưa hồi phục hẳn, khó có thể thừa nhận thực lực nhanh chóng tăng lên. Tâm niệm vừa động, thánh hệ Đấu Khí từ chỗ đan điền khí hải tự nhiên sinh ra, tất cả những nơi đi qua đều có cảm giác ôn hòa, những kinh mạch chịu hao tổn lập tức bừng bừng sức sống.

Lúc này, sau ba ngày ngủ say, thân thể Lý Dật đã khôi phục được bảy tám phần, hiện tại trải qua việc bản thân vận chuyển thánh hệ Đấu Khí trị liệu, hiệu quả khôi phục hiển nhiên tăng lên rất nhiều. Ngoại trừ một số kinh mạch thiếu vận động nên đau nhức, thân thể không còn gì đáng ngại.

Thu công lại, Lý Dật nhảy xuống giường, mở cửa ra ngoài, duỗi người, hít thở một hơi thật sâu bầu không khí trong lành.

Thị nữ sớm đã chạy tới chuẩn bị hầu hạ, nhìn sắc trời, có lẽ đã là giữa trưa, Lý Dật cũng cảm giác có chút đói bụng, vì vậy không khách khí lệnh cho thị nữ đi chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn.

Không bao lâu sau, một đám nô bộc mang theo đồ ăn lần lượt tiến vào phòng Lý Dật, không cần nếm, chỉ nhìn màu sắc, ngửi mùi thơm cũng làm Lý Dật thấy thèm thuồng.

Nô bộc lui ra ngoài, một thân ảnh uyển chuyển lại tiến nhanh đến.

– Không ngờ ngươi có thể khôi phục nhanh như vậy!

Nhìn thấy Lý Dật sinh khí dồi dào, Cung Vô Song không khỏi hé miệng mỉm cười.

<br

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Đấu Phá Thương Khung

Chương 576: Dưỡng Thương


Sau khi Cường bảng đại tái kết thúc được 2-3 ngày, toàn bộ Nội viện vẫn rung động do trận chiến kinh thiên mang lại, nơi nơi đều luận bàn về từng trận chiến cường bảng, mà trung tâm tất nhiên là lấy hai trận chiến đấu của Tiêu Viêm cùng Liễu Kình, Huân Nhi cùng Lâm Tu Nhai làm mọi người say sưa bàn luận, đặc biệc là trận thứ hai, làm cho mọi người khi nói lên trận này khuông mặt đều mang theo một cỗ thần sắc rung động, ai củng không nghĩ ra mặc dù là một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, lại có chút điềm tĩnh nhưng không ngờ ẩn tàng thực lực khủng bố như thế.

Thậm chí, trước kia trong nội viện không ít người bởi vì dung mạo Huân Nhi mà âm thầm châm chọc làm bình hoa cho người, nhưng trải qua chuyện này mỗi người mới hiểu được nguyên lai trong Bàn Môn thực lực khủng bố nhất không phải là Tiêm Viêm, mà chính là cô gái xinh đẹp phía sau luôn ngoan ngoãn phục tùng.

Lấy thanh thế do Huân Nhi cùng Tiêu Viêm sáng tạo, tại nội viên ngắn ngủi thời gian 2-3 hôm thanh danh cùng địa vị Bàn Môn cơ hồ là thăng lên một đường thẳng tắp, mỗi một vị hội viên Bàn Môn hành tẩu trong nội viện không khỏi ngẩng đầu khí thế, không còn giống đoạn thời gian trước kia phải luôn cẩn thận. Mà người ngoài khi nhìn thấy thành viên Bàn Môn cũng đồng dạng mang vẻ mặt hâm mộ, có Tiêu Viêm cùng Huân Nhi hai vị có thực lực siêu nhiên cường giả làm hậu thuẫn, thế lực Bàn Môn cơ hồ săp tới ngày một ngày hai sẽ vượt qua nhóm thế lực của Lâm Tu Nhai cùng Liễu Kình.

Mặc cho ở trong nội viện có đủ loại tin truyền đồn thổi ồn ào huyên náo, nhưng chính người người trong cuộc là Tiêu Viem cùng với Huân Nhi lại im tiếng biệt tích…

Mật thất bên trong tiểu lâu các của Bàn Môn, vài đạo nhân ảnh đứng ở trong đó ánh mắt đều nhìn vào Tiêu Viêm đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, lúc này sắc mặt Tiêu Viêm đã không còn cái vẽ tái nhợt như ngày đầu, nhìn qua nhàn nhạt hồng nhuận tựa hồ giờ này thương thế bên trong cơ thể đã muốn khỏi hẳn, hơn nữa hơi thở cũng đã khôi phục hùng hồn như lúc trước, thậm chí nếu như cẩn thận cảm ứng có thể nhận thấy cổ hơi thở ẩn chứa có chút dấu hiệu bất ổn định, hơi thở lên xuống cao thấp phập phồng bất định, đối với mấy người bên cạnh Huân Nhi mà nói cũng không xa lạ, bởi vì mỗi khi thăng cấp bọn họ đều cũng sẽ xuất hiện hình dạng như vậy.

“Tiêu Viêm gia hoả này cũng đã tu luyện thời gian ba ngày, như thế nào còn chưa khoẻ a? Cho dù là thăng cấp, tựa hồ thời gian cũng không lâu như vậy chứ? ” Nhíu mày nhìn đôi mắt Tiêu Viêm nhắm chặt, Ngô Hạo mở miệng nói.

” Bình thường tấn cấp tự nhiên quan trọng là thời gian không được kéo dài, cho nên rõ ràng cho thấy lần này tấn cấp không bình thường, đồ đần” . Tiếng than thở thanh thúy vang lên, Tử Nghiên hướng bím tóc màu tím tết đuôi ngựa về phía Ngô Hạo đảo cặp mắt trắng dã, ra vẻ lão thành nói, bất quá lần này nàng giải thích cũng làm cho đám người Huân Nhi cười khanh khách.

” Có gì mà buồn cười? Này gia hoa nếu không tỉnh lại, ta sẽ lại đi gặm những vật gì đó khó ăn” Tử Nghiên mặt nhỏ nhăn nhó, rất khổ não nói.

Huân Nhi nhẹ vuốt đầu nhỏ Tử Nghiên, cười lên đem ánh mắt quẳng lên về hướng thân thể Tiêu Viêm đang nhắm chặt đôi mắt, nói: ” Tiêu Viêm ca ca lần này bị thương rất nặng, đấu khí trong cơ thể cơ hồ là trong khi chiến đấu cùng Liễu Kình đã như đèn cạn dầu sắp tắt, bất quá cũng là nhân họa đắc phúc, đạt được cơ hội tấn giai, hơn nữa cũng đúng như Tử Nghiên nói, Tiêu Viêm ca ca lần này thăng cấp không giống như thăng cấp bình thường, nếu ta đoán không sai nếu như Tiêu Viêm ca ca tấn cấp thành công sợ cũng không chỉ tăng lên nhất tinh thực lực.”

” Ngươi nói là…thăng liền nhị tinh? Nhưng loại tình huống này rất hiếm thấy a, bình thường trừ phi phục dụng thiên tài địa bảo linh dược, nếu không bằng vào thăng cấp bình thường rất khó có hiệu quả như vậy” .

Hổ Gia ngẩn ra có chút kinh ngạc nói: ” Hơn nữa cho dù là phục dụng linh dược mà làm cho cấp bậc liên thăng, cũng là tồn tại không ít tạp chất, mai sau cần phải nỗ lực thật lớn mới có thể làm cho căn cơ vững chắc” .

Huân Nhi lắc lắc đầu khẽ cười nói: ” Lần chiến đấu này, đối với Tiêu viêm ca ca mà nói đích xác có chỗ tốt thật lớn, còn như tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy đến cuối cùng sẽ tăng lên nhiều hay ít, ta cũng không rõ lắm, bất quá một điểm duy nhất chính là sau lần này, đó là thực lực Tiêu Viêm ca ca sẽ tinh tiến rất nhiều, đối với hắn không có nửa điểm chổ hại, các ngươi cũng không cần phải lo lắng” .

” Được rồi, các ngươi còn có những chuyện khác phải làm, nơi này có ta là được rồi.” Mặt đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Viêm, Huân Nhi hướng về đám người Ngô Hạo phất phất tay.

Nghe vậy, mấy người Ngô Hạo cũng đành nhún vai sau đó liền muốn chuẩn bị rời đi.

” Nga, đúng rồi Huân Nhi, Lâm Tu Nhai lại tới Bàn Môn nói là muốn thăm thương thế Tiêu Viêm đấy” . Hổ Gia cước bộ bổng nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển hướng, lông mi nhíu lại: ” Này gia hoả kia mấy ngày nay uống lộn cái thuốc gì. Không có việc gì cứ hướng nơi ở chúng ta chạy lại, trước kia không thấy hắn nhiệt tình như vậy, chẳng lẻ ngươi đem hắn đả bại, còn làm cho hắn có thể nhờ cậy phải không? “

Hơi ngẩn ra, Huân nhi tuỳ ý gật đầu, chợt thản nhiên nói: ” Nói ta không có thời gian, các ngươi đuổi đi là tốt rồi, Tiêu Viêm ca ca đang trong lúc tấn cấp mấu chốt, cũng không tiếp khách.”

Hổ Gia xoay xoay con mắt, bỗng nhiên ghé sát vào bên tai Huân Nhi thấp giọng nói:

” Ta cảm thấy được tên gia hoả kia đối với ngươi có thai độ có chút cổ quái a, có vẻ như, cùng với lúc trước Bạch Sơn, Ngô Hạo…giống nhau.”

Ánh mắt tà dị liếc xéo vẻ mặt cổ quái Hồ Gia một cái, Huân Nhi dường như không có việc gì, nói: “Về sau những lời này cũng đừng nói trước mặt Tiêu Viêm ca ca, còn có, nói cho hắn biết, vài ngày tới đây,Tiêu Viêm ca ca toàn bộ cũng không hầu tiếp được, bằng không đến đây cũng không còn người tiếp đãi.” .

“Đáng thương gia hỏa này…” Hổ Gia giang tay, trầm ngâm một hồi nói: ” Bất quá người không ra mặt một lần tựa hồ có điểm không tốt lắm đâu? Hắn đến đây vài lần, ngươi đều tránh mặt không gặp, không quản như thế nào, hắn cùng Tiêu Viêm cũng là có một chút giao tình…” .

Huân Nhi mày liễu nhíu lại, chợt gật đầu bất đắc dĩ, xoay người đi về phía ngoài: ” Đi thôi, ta đi đuổi hắn.”

Nhìn Huân nhi xoay người bước đi, Hổ Gia thè lưỡi, đồng thời than thở trong miệng: ” Coi trọng ai đều không tốt cả, xem toàn bộ trái tim cô nàng đều đọng ở trên người tiểu tử kia…Xứng đáng a xứng đáng.” .

Trong phòng khách, Lâm Tu Nhai ngồi yên ắng trên ghế, ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn, ánh mắt vẫn nhìn xung quanh, chẳng biết vì sao tâm tình có thoáng chút dồn dập.

Ánh mắt đang lúc nhìn chung quanh, bỗng nhiên môt đám người từ trên giữa lầu đi xuống, Lâm Tu Nhai vội vàng đứng dậy, khi ánh mắt quét đến lúc thanh y thiếu nữ đang chậm rãi di xuống, một nét nhàn nhạt vui mừng chớp qua không để lại dấu vết hiện lên trên khuôn mặt.

” Lâm học trưởng, Tiêu Viêm ca ca đang trong lúc chữa thương, cũng không thể ra mặt, thật có lỗi” . Huân Nhi chậm rãi đi xuống qua tới giữa đại sảnh, hướng về phía Lâm Tu Nhai cùng với Nghiêm Hạo bên cạnh nhàn nhạt mỉm cười nói.

” Ha ha, không có gì đáng ngại. ” Lâm Tu Nhai cười cười, không thể không nói thật sự là hắn rất tuấn dật, một thân thanh sam lại càng tôn lên vài phần khí thế tiêu sái, thanh âm ôn hòa khó trách được đông đảo nữ đệ tử xưng là nam nhân có mị lực lớn nhất nội viện.

Bất quá dung mạo cười nho nhã của hắn, tựa hồ đối với thiếu nữ trước mặt không có bao nhiêu lực sát thương, người này tao nhã ngồi trên ghế, khẽ khép bờ mi, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa bao giờ dừng qua trên người phía trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhìn thấy Huân Nhi tư thái như vậy, Lâm Tu Nhai cũng cười khổ một tiếng trong lòng, mấy lần kéo lên câu chuyện đều bị đối phương nhàn nhạt đưa trở về sau không để lại dấu vết, rốt cục thì uể oải thở dài một hơi, đứng dậy từ trong nạp giới lấy ra một cái hộp ngọc, nhẹ đặt ở trên mặt bàn, cười nói: “Đây là một loại linh dược chữa thương hiệu quả cực kỳ tốt, mong rằng đối Tiêu Viêm huynh đệ có một vài tác dụng, Huân nhi học muội cũng không nên cự tuyệt.”

Thoáng chần chờ một lát, Huân Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lần đầu dừng ở trên khuôn mặt Lâm Tu Nhai, nhẹ giọng nói: ” Vậy Huân Nhi thay mặt Tiêu Viêm ca ca cám ơn lâm học trưởng.”

“Ha hả, không có việc gì…” Sau đó liền vội vàng khoát khoát tay áo, bị con ngươi đối phương quét trúng khuôn mặt, Lâm Tu Nhai chỉ cảm giác mình cái loại lãnh đạm này như gió nhẹ hờ hững trước kia đã sắp giữ vững không được, lập tức vừa chắp tay, lại có chút chật vật mang theo Nghiêm Hạo ly khai đại sảnh.

Huân Nhi đối với hắn ly khai thật ra chưa từng biểu hiện ra nửa điểm ý giữ lại, dường như không có việc gì thu hồi bàn công hộp ngọc, đó là chậm rãi đi lên lầu hai.

“Đáng thương gia hỏa…” Nhìn phong phạm lạnh nhạt không còn nữa ở bóng dáng Lâm Tu Nhai, lại nhìn thấy hoàn toàn không có nửa điểm dao động của Huân Nhi, Hổ Gia tấm tắc chép chép miệng, vẻ mặt chợt thông cảm.

” Uy, này gia hỏa ngươi… Người ta bất quá đánh bại ngươi một lần, ngươi trở nên động tâm?” Ở ngoài Bàn Môn, Nghiêm Hạo nhìn đảo qua khí thế trước kia của Lâm Tu Nhai, không khỏi vỗ trán một cái, cười khổ nói.

Lâm Tu Nhai cười xấu hổ, cũng là cực kỳ bất đắc dĩ, hắn cũng không có biện pháp a, cái loại cảm giác này, nói đến là đến, liên tục ngăn chặn cũng không ngăn được.

“Ôi, xem ra ngươi là muốn nhất định thê thảm, nhìn thái độ của nàng, rõ ràng đối với ngươi không có nửa điểm cảm giác, cả ngày trước cũng Tiêu Viêm ca ca sau cũng Tiêu Viêm ca ca, ta cũng không nhận ra ngươi có cơ hội gì.” Nghiêm Hạo thở dài một hơi, nói.

Lâm Tu Nhai trầm mặc, hắn cũng rõ ràng theo như lời Nghiêm Hạo, nhìn thái độ lúc trước của Huân Nhi đối với hắn liền biết, hắn ở trước mặt những nữ nhân khác phong độ cùng dung mạo mọi việc đều thuận lợi, nhưng lần này lai không có nửa điểm lực sát thương, mà đối với thiên phú tu luyện, thành tựu vân vân, Tiêu Viêm tựa hồ so với hắn cũng không yếu, ngày đó cái tràng kinh thiên chiến đấu kia, hắn cũng biết nếu là thay chính mình, hơn phân nửa kết cục cùng so với Liễu Kình cũng không khá hơn chút nào.

Huống hồ Huân Nhi biểu hiện ra ngoài chính là cổ thanh nhã lạnh nhạt, cơ hồ không có chỗ trống gì để chui vào, tất cả chuyện này hết thảy, đều đã thuyết minh, Lâm Tu Nhai hắn cơ hồ không có cơ hội nhiều lắm…

“Ôi.” Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Lâm Tu Nhai dùng sức lắc đầu, ở Nghiêm Hạo trong ánh mắt kinh ngạc phát nổ một câu nói tục: “Mụ nội nó, ta thật ghen tỵ Tiêu Viêm a, tiểu tử đó làm sao lại có vận khí tốt như vậy chứ?” .

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.