Đả tự: Sided Lovettt
***
Lý Dật khẽ nhíu mày:
– Bắc Đấu Tông thì ta hiểu, tại sao Đấu Thần Điện…
Xà Tôn Giả hừ mũi:
– Tiểu tử, ngươi nhìn mà không hiểu sao? Nếu Ba Lâm không phải người của Đấu Thần Điện thì làm sao có thể ngang bằng với Hải Kim đến tận bây giờ? Thực lực của một người có mạnh thế nào đi nữa thì cũng không thể đối kháng với Bắc Đấu Tông… Tuy Bắc Đấu Tông chỉ là một tông phái bé nhỏ nhưng vẫn có chút sức mạnh đấy…
Lý Dật lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc mới nói:
– Nhưng nếu Bắc Đấu Tông đã có chút đầu mối về Thiên Khôn Địa Càn Châu thì lẽ nào lại dễ dàng từ bỏ như vậy? Xem ra sau này…
Xà Tôn Giả suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Bản tồn đoán là Bắc Đấu Tông cũng chỉ có chút đầu mối gì đó chứ không khẳng định trong Đầu Hoàng Mộ địa có Thiên Khôn Địa Càn Châu. Nếu không thì không thể chỉ có một vài người như vậy… Xem ra chúng ta đưa Quyền trục đó cho Tông Băng cũng coi như là đã chuyền được tai họa đi chỗ khác…
– Vậy giờ…
– Chúng ta không thể chắc chắn liệu chúng có đuổi theo không, nhưng nếu Tông Băng thông minh thì sẽ không để lộ hành tung của chúng ta. Về mặt nào đó thì tiền mãi lộ chúng ta đưa chúng cũng là đủ rồi. Ngồi đó mà lo lắng chuyện này không bằng hãy luyện hóa thứ này trước. Giờ Bản tôn không thể cho ngươi trợ lực, ngươi có thể đến mức nào thì đến vậy.
Xà Tôn Giả nói.
– Luyện hóa Ma Khí à…
Lý Dật liếm môi:
– Lão quỷ, phải luyện hóa nó thế nào? Dù thế nào thì nó cũng nằm trong bảng Ma Khí, không phải người bảo ta động thủ ngay tại đây chứ?
– Ừm, ở đây luôn đi, nếu không thì sẽ không an toàn. Rơi vào tay kẻ khác thì càng không ổn.
Xà Tôn Giả bình thản.
Giọng điệu bình thản của Xà Tôn Giả khiến Lý Dật hơi ngần ra, hắn cười khổ:
– Lão quỷ, thứ này tốt xấu thế nào cũng là Ma Khí đó! Ngươi bảo ta động thủ ngay ở đây nếu bị kẻ khác phát hiện thì có khi không tốt hơn…
– Đừng có nói nhiều! Giờ luyện hóa nó đi!
Xà Tôn Giả có vẻ mất kiên nhẫn.
Lý Dật cười méo xẹo, Xà Tôn Giả kiên quyết vậy hắn cũng không biết làm thế nào, thở dài:
– Thôi được rồi, luyện hóa thì luyện hóa. Nhưng mà lão quỷ, ngươi cũng phải cho ta biết cách luyện hóa nó chứ!
– Ừm, rất đơn giản… ăn nó là được…
Xà Tôn Giả thản nhiên.
– Cái gì?
Lý Dật sững người… ăn thứ này sao? Nó đề trong Đấu Hoàng Mộ địa lâu như vậy, cũng không biết là có quá hạn không nữa, cứ ăn như thể liệu có…
– Bảo ăn thì người cứ ăn đi! Chẳng lẽ Bản tôn lại hại ngươi?
Xà Tôn Giả gần như trợn mắt lên.
Sau một hồi im lặng. Lý Dật đành phải cầm Thiên Khôn Địa Càn Châu lên, lưỡng lự một lúc rồi ngửa lên nuốt nó xuống họng.
Vừa nuốt xuống Lý Dật đã thấy mát lạnh, rồi một luồng khí lạnh đi cùng với Thiên Khôn Địa Càn Châu xuống đan điền.
Lý Dật bỗng rên lên, đang định dùng đấu khí kháng cự lại cái cảm giác ấy nhưng không ngờ chớp mắt nó đã biến mất. Nếu không phải khi cảm nhận rõ ràng được rằng Thiên Khôn Địa Càn Châu xuất hiện ở gần lốc xoáy đấu khí nơi đan điền thì Lý Dật đã tưởng rằng nó đã biến mất…
Một lúc sau, Lý Dật mở mắt ra, khẽ vặn vẹo người rồi thở dài:
– Lão quỷ, nó có phải đồ giả không vậy? Sao ta chẳng thấy cảm giác gì cả?
– Ngươi muốn có cảm giác gì? Sung sướng hay đau đớn không muốn sống nữa?
Xà Tôn Giả nửa đùa nửa thật.
Lý Dật ngẩn ra một lúc, rồi nói:
– Lão quỷ, không phải ngươi lại lừa ta đấy chứ?
– Sao lại nói là “lại”?
Xà Tôn Giả thản nhiên:
– Thiên Khôn Địa Càn Châu đâu phải thử khiến thực lực ngươi tăng nhanh trong chốc lát. Bình thường người cũng không cần phải quan tâm đến nó, chỉ cần người tu luyện tự nhiên nó sẽ được khởi động… Nếu người muốn tạm thời dùng sức mạng cao hơn một cấp thì không cần làm gì nhiều, chỉ cần tâm thần khẽ động là sẽ được. Hơn nữa cùng với tiến trình tu luyện của ngươi, Thiên Khôn Địa Càn Châu cũng ngày càng có mối liên hệ chặt chẽ với ngươi hơn. Như vậy, thời gian cho ngươi có thực lực vượt cấp cũng dài hơn… Nói tóm lại, thứ này trưởng thành cùng với sự trưởng thành của ngươi. Người càng lợi hại thì lợi ích nó đem lại cũng càng nhiều.
Lý Dật gục gặc:
– Vậy giờ ta phải làm gì?
– Làm gì?
Xà Tôn Giả thấy buồn cười:
– Cũng không cần làm gì cả, chỉ cần ngươi cứ tu luyện như bình thường là coi như hoàn thành lần luyện hóa Thiên Khôn Địa Càn Châu đầu tiên rồi… Ngươi thử xem nào.
Nghe vậy Lý Dật khẽ gật đầu, tay nhanh chóng kết ấn ký tu luyện, từng đợt nguyên khí trời đất cùng với từng nhịp thở đi vào người Lý Dật.
Nguyên khí trời đất lại đến nơi khí hải đan điền nhưng không lao đến lốc xoáy đấu khí như thường lệ mà tràn vào Thiên Khôn Địa Càn Châu sau đó mới chảy ra và đi vào lốc xoáy đấu khí
Sau khi được Thiên Khôn Địa Càn Châu lọc, nguyên khí trời đất trở nên loãng hơn nhưng bên trong lốc xoáy đấu khí những nguyên khí vốn cần rất nhiều thời gian để luyện hóa đã được luyện hóa hết, tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Hơn nữa, Lý Dật còn mơ hồ cảm nhận được rằng, cùng với sự vận hành của Công pháp, tâm thần của hắn đã liên hệ chặt chẽ với Thiên Khôn Địa Càn Châu.
Lúc này, tâm thần của Lý Dật khẽ động đấu khí trong người trào lên cuồn cuộn, từng đợt sóng đấu khí dâng trào trong kinh mạch, cuối cùng kết tụ lại thành một chiếc Sa y Đấu khí màu tím có lôi điện…
Nhưng quá trình này không diễn ra được lâu, một lúc sau chiếc áo đã biến mất, đấu khí bao phủ quanh người cũng nhanh chóng thu lại.
Lý Dật từ từ mở mắt ra, sắc mặt hắn hơi tái, nhưng không che giấu nổi sự mừng rỡ.
Dựa vào Thiên Khôn Địa Càn Châu mình có thể dùng được thực lực vượt cấp, nhưng cái giá phải trả chi là tiêu hao nhiều đấu khí hơn mà thôi! Cái này khác hẳn với việc Xà Tôn Giả cho mượn sức mạnh!
Khi sử dụng sức mạnh của Xà Tôn Giả thì Lý Dật hoàn toàn ở trạng thái bị động. Có thể nói là lúc đó là Xà Tôn Giả chiến đấu chứ không phải hắn. Nhưng dùng Thiên Khôn Địa Càn Châu thì đem lại cho hắn một cảm giác và sự trải nghiệm hoàn toàn mới lạ. Đương nhiên Lý Dật biết, sự trải nghiệm này với hắn rất có ích cho sự tu luyện của hắn.
Chậm rãi thu lại trạng thái tu luyện, cảm nhận một cảm giác kỳ lạ trong cơ thể, lần đầu tiên Lý Dật cảm thấy lần này mình lợi to rồi.
Có Thiên Khôn Địa Càn Châu, tốc độ tu luyện của mình còn chậm như thể được sao? Vốn tưởng rằng đến dự Tế Thần Điền cùng lắm cũng chỉ giúp mình thăng lên cấp Đấu Sư, nếu có thứ này thì hờ hờ…
– Tiểu tử, giờ thấy tốt chứ?
Xà Tôn Giả lên tiếng.
Lý Dật vặn vẹo cái cỗ cứng đờ:
– Đúng là thứ tốt, không hổ danh có tên trong bảng Ma Khí. Chỉ xếp thứ ba mươi hai mà có hiệu quả như vậy, không biết những thứ xếp thứ mười trở lên thì có tác dụng thế nào…
– Ha ha, tiểu quỷ, những chuyện đó giờ ngươi không cần phải biết. Đợi khi nào người có thể ngẩng cao đầu hiên ngang hành tẩu trên Đại lục Đấu Thần thì ta sẽ cho ngươi biết… Mà đến lúc đó người sẽ biết thật ra Đại lục Đấu Thần rất lớn, rất lớn… Mà việc ta muốn ngươi làm rất rất thú vị…
Lý Dật nhếch mép, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy luận điệu này của Xà Tôn Giả, đương nhiên hắn hiệu lão quỷ này dù mình có ép thế nào cũng chẳng tiết lộ điều gì đâu.
– Thôi được rồi, tiểu nha đầu cũng sắp tỉnh lại rồi, Bản tôn cũng phải nghỉ ngơi đây… Người nhớ đấy, mười mấy ngày tiếp theo, ngày nào cũng phải tẩm bổ cho linh hồn của Bản tôn. Người phải biết là những ngày vừa rồi vì tiểu tử ngươi mà ta mệt sắp chết đây…
Giọng Xà Tôn Giả nhỏ dần rồi biến mất, sắc đỏ của chiếc Vân Hoang Giới Chi cũng nhạt dần rồi lại biến thành cái nhẫn Dung Giới bình thường,
Lý Dật xoa xoa cái nhẫn, cảm giác thật kỳ lạ… nhẫn Dung Giới bình thường đều không thể cho linh hồn trú ngụ, nhưng cái Vân Hoang Giới Chi lại có thể, không biết có phải là Ma Khí không…
Với sự kỳ quặc và biến thái của lão quỷ thì cũng không phải không có khả năng nó là Ma Khí. Trước mình không biết, giờ… có thời gian thì thăm dò xem thế nào.
Đối diện với Lý Dật, Cung Vô Song đang khoanh chân tu luyện khẽ thở ra, lớp hàn khí dần dần quay trở lại người Cung Vô Song.
Nhìn gương mặt đã hồng hào hơn của Cung Vô Song Lý Dật khẽ cười:
– Cung tỷ tỷ, giờ thấy sao rồi?
Cung Vô Song nhíu mày:
– Tuy vẫn không động thu được những thương thế cũng tốt hơn bảy tám phần rồi… Có lẽ một hai ngày nữa là hồi phục! Hừ, Phong Hoàng Hải Kim, lần sau mà để ta gặp lại thì nhất định sẽ cho hắn biết tay!
Lý Dật nói:
– Nếu Cung tỷ tỷ cần thì cơ hội ấy sớm muộn cũng sẽ đến thôi. Có thời gian thì nhất định ta phải đến Đế Đô đòi lại đồ từ Tông Băng. Còn về Bắc Đấu Tông và Diệp Gia cấu kết với nhau, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ với chúng…
Cung Vô Song nhíu mày nhìn Lý Dật:
– Tuy ngươi có thực lực của Đấu Hoàng nhưng thực lực bề ngoài của ngươi yếu như vậy, đừng nói Bắc Đấu Tông, ngay Diệp Gia cũng không thèm để ý đến ngươi! À đúng rồi… hôm đó ở Nạp Gia Trấn, ngươi dùng tín vật của Diệp Gia… vậy thì ngươi và Diệp Gia…?
Lý Dật cười:
– Cung tỷ tỷ không cần lo lắng. Ta chẳng có quan hệ gì với Diệp Gia cả… Còn cái tín vật ấy mà, chỉ là có được sau khi giết được một vị trong Diệp Gia mà thôi. Cung tỷ tỷ có muốn đoán xem ta đã giết ai không?
– Vạn Triệu Thành? Lý Dật? Diệp Gia… Diệp Thanh Mã?!
Sắc mặt Cung Vô Song khẽ biến, chăm chú nhìn Lý Dật một cách cổ quái.
Lý Dật thản nhiên:
– Cung tỷ tỷ, ta tưởng người biết nữ nhân quá thông minh thì nam nhân sẽ không thích… Không ngờ đạo lý này mà người lại không hiểu…
Cung Vô Song hít vào một hơi:
– Ta vốn cũng không đoán được, nhưng với sự gợi ý của ngươi hôm nay thì không phải muốn để ta đoán được sao? Có gì người nói thẳng ra đi!
– Ha ha, ta nói được gì đây?
Lý Dật bình thản:
– Có điều, ta muốn cho Cung tỷ tỷ biết, dù với ý nghĩa nào thì hai chúng ta cũng đứng trên cùng một trận doanh… Có lẽ hiệp ước ba năm khiến người đau đầu nhưng chưa chắc nó đã không phải chuyện tốt… Hai chúng ta liên thủ, đừng nói một Diệp Gia, cho dù là đối phó với Bắc Đấu Tông cũng không phải là không thể… Hà hà, ta và Bắc Đấu Tông và cả Diệp Gia, sớm đã không đội trời chung. Chắc quan hệ của người với chúng không không tốt. Cung tỷ tỷ nói xem, chúng ta như thế có được coi là cùng lợi ích không?
Cung Vô Song hừ mũi, một lúc sau mới lên tiếng:
– Ngươi nói cũng có lý. Bắc Đấu Tông… chúng nghênh ngang quá lâu rồi… Nhưng chuyện xa vời như vậy không thể nói rõ ngay lúc này được. Giờ chúng ta vẫn đang bị hai Đầu Hoàng và bảy Đầu Vương truy sát, không thể lơ là cảnh giác được… Chi không cần thận chút thôi là cả hai sẽ chết không chỗ chôn đâu…