Thạch Mục khoanh chân ngồi trên giường đá, trên mặt hiện vẻ trầm ngâm tính toán.
Đối với việc tu luyện trước mắt thì năm vạn lượng bạc chỉ như muối bỏ biển, mà công pháp tu luyện mỗi lần tăng một cảnh giới thì lại càng tốn thêm nhiều đan dược, xem ra cần phải xem xét đến việc tìm hiểu những điển tịch về phù lục và trận pháp lấy được từ Tàng Kinh Các rồi.
Nghĩ vậy, Thạch Mục liền lật tay, lấy ra ngọc giản Linh Phù Bảo Kinh ghi lại cách tu luyện phù lục, nhẹ nhàng đặt lên trán, lập tức một lượng lớn thông tin về phù đạo hiện lên trong đầu hắn.
Một lúc sau, hắn thở nhẹ ra một hơi, buông ngọc giản trong tay ra vuốt vuốt hai bên thái dương vài cái rồi lại lấy ra một ngọc giản màu bạc ghi lại “Trận đồ nhập môn” tiếp tục nghiên cứu.
Mất một khoảng thời gian bằng một nén hương Thạch Mục mới có thể đọc hết toàn bộ thông tin về hai bộ điển tịch trên. Sau đó liền phát hiện ngày đó vị Cúc sư thúc kia nói quả nhiên không sai, trận pháp cùng phù lục giữa hai thứ đúng là rất có quan hệ với nhau. Hay có thể nói, phù lục là một bộ phận nhỏ do trận pháp phân hoá ra.
Bởi vậy, vòng vo mà nói thì phù lục đơn giản hơn rất nhiều so với trận pháp chi đạo, uy lực cũng không cách nào so sánh với trận pháp chính thức. Nhưng phù lục cũng có một loạt ưu điểm là tiện mang theo bên mình, thời gian thi pháp nhanh mà tiêu hao pháp lực lại cực nhỏ.
Nhưng nếu chỉ dựa vào sự hiểu biết về trận pháp thì còn chưa đủ để vẽ ra phù lục mà còn phải dựa vào việc luyện tập không ngừng, lặp đi lặp lại hàng trăm lần mới có thể bước đầu nhập môn trong việc chế tạo ra một loại phù lục nào đó.
Có thể nói, bản thân phù lục là một môn bác đại tinh thâm của Thuật sĩ chi đạo.
Thạch Mục đưa tay lên chống cằm, trằn trọc suy nghĩ một cách cẩn thận về mối quan hệ của cả hai thứ đó.
Trận Pháp và Phù Lục có rất nhiều chỗ liên quan tương tự nhau, có thể bổ trợ cho nhau nhưng Phù Lục lại đơn giản hơn một chút, nếu như học cái dễ trước cho vững chắc rồi sau này tiếp tục tìm hiểu nghiên cứu về Trận Pháp thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong lòng đã quyết, Thạch Mục không hề do dự nữa lập tức thu ngọc giản “Trận đồ nhập môn” màu bạc vào, lại lấy ra ngọc giản “Linh Phù Bảo Kinh” cẩn thận xem xét nửa đầu giới thiệu về phù văn.
Dựa theo “Linh Phù Bảo Kinh” đưa ra, phù văn là một loại văn tự trời sinh có ẩn chứa năng lượng thiên địa, cho dù là một ký tự cũng ẩn chứa bên trong Lực Lượng Pháp Tắc kì diệu. Bất kể là một đoạn Linh Văn ngắn hay một trận pháp cấm chế phức tạp như thế nào đi nữa thì đều dựa trên cơ sở phù văn để phát triển.
Cho nên nếu muốn chế tạo được Phù Lục thì cần phải vẽ ra được từng cái phù văn, mà những phù văn này đều do Ngũ Hành phù văn cơ bản nhất hình thành nên. Chỉ cần có thể nắm bắt hiểu rõ được Ngũ Hành phù văn thì có thể dựa vào cách xắp xếp để tập hợp chúng lại tạo ra những phù văn khác phức tạp hơn.
Thế nhưng Thạch Mục lo lắng nhất chính là việc lĩnh ngộ những phù văn ấy khó khăn vô cùng, không biết đã có bao nhiêu Phù Sư học đồ đã bỏ công sức, thời gian ra để tìm hiểu nhưng lại không thành công, thậm chí một phù văn trong Ngũ Hành phù văn cũng không thể vẽ ra được, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận từ bỏ.
Thạch Mục xem đến đây thì sắc mặt càng thêm xám xịt.
Thế nhưng hắn đã trở thành Thuật Sĩ học đồ, tiêu tốn rất nhiều tài nguyên để đổi lấy một đống đồ như vậy thì không thể bỏ cuộc được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn liền hiện lên vẻ kiên nghị, hai chân khoanh lại, hít một hơi thật sâu vào rồi điều tiết trạng thái tâm tình lại.
Cho đến khi hô hấp của hắn ổn định lại, tinh thần bình tĩnh phẳng lặng thì mới bắt đầu cầm ngọc giản lên, chuẩn bị tìm hiểu về phù văn đầu tiên trong Ngũ Hành phù văn.
Linh Phù Bảo Kinh ghi lại mấy trăm cái phù văn cơ sỡ, Thạch Mục lần đầu trong thấy liền chọn một cái phù văn ít họa tiết nhất, đó là một phù văn hỏa thuộc tính đơn giản nhất.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Thạch Mục ngồi xếp bằng trên giường đá, hai mắt nhắm nghiền, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Giờ phút này, trong đầu của hắn bỗng xuất hiện một đoàn sáng lờ mờ màu đỏ bé xíu. Nó gần giống như một vật sống không ngừng biến hình, kéo dài, dường như muốn hoá thành một văn tự nào đó.
Dần dần, nửa phần trên của đoàn sáng màu đỏ trải qua một hồi biến hóa, từ từ biến thành nửa cái ký hiệu trông cổ quái, mà nửa phần dưới thì vẫn đang tiếp tục kéo dài, biến hoá.
Vào thời khắc này, đoàn sáng màu đỏ đột nhiên run lên, “Ầm” một tiếng, nổ tung.
Thạch Mục rên lên một tiếng, hai mắt mở ra, đầu đầy mồ hôi, lồng ngực phập phồng, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.
Đột nhiên, hắn đưa tay sờ sờ dưới mũi, có thứ gì đó ẩm ướt từ từ chảy ra, nhìn lại không ngờ là máu mũi đỏ sẫm!
Thạch Mục khẽ giật mình, lập tức thở dài, tiện tay lau sạch máu mũi, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời bên ngoài đã dần tối đen, suy nghĩ xuất thần.
Tìm hiểu phù văn quả nhiên như điển tịch đã nói, cực kỳ khó khăn. Đến miếng phù văn đầu tiên, có thuộc tính hoả, nhìn như đơn giản nhất này cũng đã khiến hắn tìm hiểu mất ba ngày liền còn không cách nào hiểu rõ.
“Chẳng lẽ ta thật sự không có thiên phú để trở thành Phù Sư?” Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Thạch Mục không khỏi thở dài.
Tìm hiểu xong phù văn vẫn chỉ là bước đầu tiên, muốn thành công chế tạo ra một trương phù lục, còn có hai bước nữa.
Sau khi tìm hiểu ra phù văn, kế đến cần khắc vẽ nó lên trên lá bùa, vẽ thành phù trận. Đến lúc này mới xem như hoàn thành bước thứ hai.
Mỗi một cái pháp thuật ngũ hành, cho dù là Hỏa Cầu Thuật đơn giản nhất cũng đều có phù trận tương ứng. Phù trận đơn giản chỉ do năm sáu cái phù văn cấu thành, phù trận phức tạp thì phù văn tạo nên nó có thể từ mấy chục đến trên trăm cái.
Vào thời điểm khắc vẽ phù trận không cho phép bất cứ một sai lầm nào diễn ra dù nhỏ nhất. Mỗi một cái phù văn đều phải vô cùng chuẩn xác, mà điều này thì cần phải luyện tập quanh năm suốt tháng mới đạt đến được.
Phù trận sau khi được khắc vẽ tốt, còn có bước thứ ba tương đối đơn giản, đó là quán linh.
Bước này dùng để quán chú Linh lực lên trên phù trận đã được chuẩn bị tốt. Nói cách khác, chính là
Thạch Mục ngồi xếp bằng trên giường đá, hai mắt nhắm nghiền, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Giờ phút này, trong đầu của hắn bỗng xuất hiện một đoàn sáng lờ mờ màu đỏ bé xíu. Nó gần giống như một vật sống không ngừng biến hình, kéo dài, dường như muốn hoá thành một văn tự nào đó.
Dần dần, nửa phần trên của đoàn sáng màu đỏ trải qua một hồi biến hóa, từ từ biến thành nửa cái ký hiệu trông cổ quái, mà nửa phần dưới thì vẫn đang tiếp tục kéo dài, biến hoá.
Vào thời khắc này, đoàn sáng màu đỏ đột nhiên run lên, “Ầm” một tiếng, nổ tung.
Thạch Mục rên lên một tiếng, hai mắt mở ra, đầu đầy mồ hôi, lồng ngực phập phồng, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.
Đột nhiên, hắn đưa tay sờ sờ dưới mũi, có thứ gì đó ẩm ướt từ từ chảy ra, nhìn lại thì không ngờ là máu mũi đõ sẫm!
Thạch Mục khẽ giật mình, lập tức thở dài, tiện tay lau sạch máu mũi, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài đã dần tối đen, suy nghĩ xuất thần.
Tìm hiểu phù văn quả nhiên như điển tịch đã nói, cực kỳ khó khăn. Đến cả miếng phù văn đầu tiên, có thuộc tính hoả, nhìn như đơn giản nhất này cũng đã khiến hắn tìm hiểu mất ba ngày liền còn không cách nào hiểu rõ.
“Chẳng lẽ ta thật sự không có thiên phú để trở thành Phù Sư?” Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Thạch Mục không khỏi thở dài.
Tìm hiểu xong phù văn vẫn chỉ là bước đầu tiên, muốn thành công chế tạo ra một trương phù lục, còn có hai bước nữa.
Sau khi tìm hiểu ra phù văn, kế đến cần khắc vẽ nó lên trên lá bùa, vẽ thành phù trận. Đến lúc này mới xem như hoàn thành bước thứ hai.
Mỗi một cái pháp thuật ngũ hành, cho dù là Hỏa Cầu Thuật đơn giản nhất cũng đều có phù trận tương ứng. Phù trận đơn giản chỉ do năm sáu cái phù văn cấu thành, phù trận phức tạp thì phù văn tạo nên nó có thể từ mấy chục đến trên trăm cái.
Vào thời điểm khắc vẽ phù trận không cho phép bất cứ một sai lầm nào diễn ra dù nhỏ nhất. Mỗi một cái phù văn đều phải vô cùng chuẩn xác, mà điều này thì cần phải luyện tập quanh năm suốt tháng mới có được.
Phù trận sau khi được khắc vẽ tốt, còn có bước thứ ba tương đối đơn giản, đó là quán linh.
Bước này dùng để quán chú Linh lực lên trên phù trận đã được chuẩn bị tốt. Nói cách khác, lượng Pháp lực cần khi thi triển thuật pháp sẽ được tồn trữ trước lên trên lá bùa, ngày sau muốn dùng thì chỉ cần hơi dẫn đạo, liền có thể kích phát ra uy lực của phù lục.
Chẳng qua bước này nhìn như đơn giản nhưng cũng có không ít hạn chế.
Các Phù Lục Sư, phần lớn trong số họ chỉ cảm ứng được rải rác hai ba loại nguyên tố. Điều này có nghĩa là trong lúc quán linh, thuộc tính của linh lực mà họ có thể điều động cũng chỉ có từng đấy loại. Loại nào bị thiếu thì chỉ còn nước dùng Linh thạch tương ứng đến thay thế bổ sung. Mà giá cả của Linh thạch, ai cũng biết là cực xa xỉ.
Do đó ba bước này, làm không biết bao người khó khăn lùi bước.
“Hôm nay ta chỉ mới vừa tiếp xúc với Phù lục, hai bước đằng sau bây giờ nhắc đến còn sớm.” Thạch Mục im lặng thật lâu, lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ không tích cực trong đầu.
Hắn lại suy nghĩ xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc không hay biết gì đã đứng đó gần nửa canh giờ.
Thời gian dần trôi, một vầng trăng khuyết từ từ leo cao lên bầu trời, rải xuống ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Sắc mặt Thạch Mục vui vẻ, thời tiết mấy ngày nay liên tục không tốt, buổi tối mặt trăng rất ít xuất hiện, hắn đã có vài ngày không đi vào giấc mộng tu luyện rồi.
Họ Thạch tạm thời buông sự tình phù lục xuống, thoáng thu thập đồ đạc trong phòng rồi lặng lẽ mở cửa đi ra. Một khắc sau, hắn đã đi tới thảm cỏ chỗ rừng cây trong cốc.
Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống, tâm linh không minh, rất nhanh tiến nhập mộng cảnh.
Trong mộng cảnh, dưới vầng trăng sáng, khỉ trắng đang giơ hai tay chỉ lên trời, bày ra tư thế của Thôn Nguyệt Thức. Giữa không trung liền hiện ra vô số đoàn sáng, vẫn như như thường ngày hội tụ xuống khỉ trắng, xuyên qua hai cái đồng tử, sáp nhập vào trong đầu của nó.
Trong nội tâm Thạch Mục hơi vui vẻ, tốc độ điểm sáng hội tụ còn nhanh hơn một chút so với trước kia. Xem ra theo Pháp lực của hắn tăng lên, tốc độ thu nạp tinh hoa ánh trăng của Thôn Nguyệt Thức cũng tăng theo.
Càng lúc càng nhiều đoàn sáng bay vào trong đầu của hắn, từng tia từng tia cảm giác mát lạnh cũng theo đó hội tụ mà đến. Sự không thoải mái do trước đó tìm hiểu phù văn thất bại gây ra cũng rất nhanh biến mất không thấy tung tích.
Trong đầu Thạch Mục, sau khi những đoàn sáng dày đặc chi chít này dần hoá thành sương mù màu trắng liền từ tự tụ lại cùng một chỗ, hoá thành một đám mây màu trắng sữa giống như cũ.
Trong nội tâm Thạch Mục khẽ động, hắn có cảm giác đám mây màu trắng sữa này có vài phần tương tự với đoàn sáng màu đỏ sinh ra trong đầu khi tìm hiểu phù văn trước đó!