Huyền Giới Chi Môn

Chương 42: Sinh tử một đường


Với thân phận là Hậu Thiên trung kỳ võ giả sao Kim ngũ gia có thể chấp nhận đồng quy vu tận cùng với một gã Võ Đồ.

Mặc dù trong lòng hắn có chút không cam lòng nhưng cũng đành phải lắc mình né tránh, thân thể phảng phát như là lá liễu bay lùi về phía sau, đồng thời chân hắn cũng đá một cái vào thanh đoản côn màu vàng đang nằm trên mặt đất.

“Oanh” một tiếng.

Đoản côn như hóa thành một ánh kim quang* bay tới đụng trúng vào trung tam của nhận luân.

*Ánh sáng màu vàng

Cũng không biết thanh đoản côn kia được làm từ tài liệu gì mà ngay cả thanh Nhật Nguyệt Nhận kia được chế tạo phần lớn từ hàn thiết cứng rắn vô cùng cũng không thể chịu nổi, lập tức bị đứt đoạn.

Sắc mặt Thạch Mục lập tức đại biến, cánh tay vung lên, nửa thanh tàn nhận* kia liền bị một sợi xích sắt kéo về.

*Tàn nhận: lưỡi đao bị tàn phá, không còn nguyên vẹn

Sau khi giải quyết được nguy cơ trước mắt, Kim ngũ gia lại đá thanh đoản côn còn lại về phía Thạch Mục, một ánh kim quang bắn tới, cùng lúc này thân hình hắn cũng vọt về phía Thạch Mục.

Thạch Mục lập tức vung thanh tàn nhận lên, chín đạo đao ảnh liền chém thẳng vào ánh kim quang.

Một tiếng va chạm lớn vang lên.

Kim quang biến mất, đoản côn kia hiện ra bị đánh bật ngược trở về.

Thạch Mục kêu lên một tiếng đau đớn lùi về phía sau hai bước, tàn nhận trong tay lúc này đã hoàn toàn vỡ nát, cả cánh tay buông thõng xuống như thể bị đòn vừa rồi đánh gãy.

Lúc này, Kim ngũ gia cười to vọt đến bên cạnh, tay áo phất lên một cái, một bàn tay huyết sắc liền vỗ về phía đầu của Thạch Mục khiến cho không còn đường nào tránh được nữa.

Thạch Mục hét lớn một tiếng, cánh tay còn lại nắm thành quyền, trực tiếp vung lên hướng về phía huyết thủ* kia.

*Huyết thủ: Bàn tay màu đỏ tươi như máu

“Ha ha, muốn chết.”

Kim ngũ gia thấy vậy, lại cuồng tiếu một tiếng, vận chân khí trong cơ thể lên, bàn tay đỏ tươi kia càng trở nên đậm như máu, không những thế còn có một tầng sương màu đỏ bao phủ bên ngoài.

Ngay lúc nắm đấm và bàn tay huyết* sắc kia sắp đụng vào nhau thì nắm đấm của Thạch mục liền thay đổi, một thanh chủy thủ* dài một thước không biết từ đâu xuất hiện trong tay hắn mạnh mẽ đâm thẳng vào bài tay huyết sắc kia.

*Chủy thủ: Dao găm

*Bàn tay huyết sắc: Bàn tay màu đỏ của máu

Kim ngũ gia hét thảm lên một tiếng, bàn tay huyết sắc cũng lập tức đánh thẳng vào cánh tay đang cầm chủy thủ của Thạch Mục.

Thạch Mục kêu lên một tiếng đau đớn, cả thân thể bay ngược về phía sau, liên tiếp đụng gãy hai cây tiểu thụ* phía sau lưng rồi mới đổ ập xuống trên một tảng đá.

*Tiểu thụ: Cái cây nhỏ, đường kính khoảng 20cm

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả thân thể mềm nhũn không xương trượt xuống mặt đất, trong chốc lát khổng thể đứng lên nổi.

Lúc này Kim ngũ gia sợ hãi nhìn về phía bàn tay mình mới thấy một thanh chủy thủ sắc bén vẫn đang còn nhỏ máu cắm xuyên qua lòng bàn tay hắn, sắc mặt hắn lức đỏ lúc trắng một lúc sau mới hét lớn:

“Ngươi dám phá đi Huyết Sát Chưởng của ta, ta nhất định phải đem ngươi nghiền ra thành tro mới được.”

Dứt lời, hắn liền nhổ thanh chủy thủ cắm trên bàn tay ra, sau đó lập tức điểm vài huyệt đạo ở trên cánh tay ấy, mang theo sắc mặt hung ác hướng về phía Thạch Mục bước nhanh tới.

Thạch Mục cắn răng chịu đựng cơn đau nhức từ hai cánh tay truyền tới, ngước mắt lên nhìn về phía Kim ngũ gia đang đi tới, cơ mặt giựt lên hai cái rồi lộ ra một nụ cười tự giễu.

Một gã Võ Đồ quả nhiên không thể đánh lại được một gã Hậu Thiên trung kì võ giả

Vừa rồi, hắn lợi dụng lúc Nhật Nguyệt tàn nhận bị đánh nát để che mắt, đã rút thanh chủy thủ được giấu bên trong đuôi Nhật Nguyệt Nhận ra, thần không biết quỷ không hay* mà giấu ở trong tay áo, bởi vậy mới có thể ra tay bất ngờ làm trọng thương bàn tay của đối phương.

*Thần không biết quỷ không hay: không ai hay biết gì

Nhưng uy lực của Huyết Sát Chưởng lại lớn hơn hẳn so với hắn dự đoán.

Hắn vốn định sau khi phế bỏ đi bàn tay của đối phương, sẽ lập tức áp sát đối phương để mà liều mạng công kích nhưng không ngờ bị uy lực còn lại của Huyết Sát Chưởng đánh bay về phía sau làm cho kế hoạch trước đó đều bị phá sản rồi.

Lúc này, hắn đã hoàn toàn kiệt sức, xương ở hai cánh tay đã bị đánh gãy thành từng đoạn, không còn cách nào có thể tạo thành uy hiếp cho đối phương nữa.

Thạch Mục lúc này đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, Kim ngũ gia đã đi tới bên cạnh hắn, không nói lời nào lập tức đá Thạch Mục văng ra xa.

“Phanh” một âm thanh khác thường truyền ra.

Một cú đá này cảu Kim ngũ gia hình như đá vào một thứ gì đó cứng rắn, Thạch Mục bị đá bay ra xa ba trượng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng dự định đá nát toàn bộ xương ngực của Thạnh Mục lại không thành.

“Ồ, trên người ngươi vẫn còn giấu cái gì đấy?”

Kim ngũ gia hừ một tiếng lại bước tới.

Đúng lúc này, từ một tảng đá bên cạnh vọt ra một thân ảnh thướt tha, dang hai tay ra đứng che ở trước mặt của Thạch Mục.

“Ngươi muốn giết Thạch đại ca thì hãy giết ta trước đi.”

Đúng là Chung Tú, nàng nãy giờ trốn ở bên cạnh theo dõi cuộc chiến.

Khi nhìn thấy Thạch Mục bị thương không thể nào đứng lên được nữa nàng liền lao ra đứng che trước mặt Kim ngũ gia mà không sợ hãi chút nào.

“Xú nha đầu, nếu ngươi đã thích chết thì ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện.” Kim gia thấy trước mặt là một người nữ hài xấu xí, tự nhiên sẽ không nhân từ một chút nào, dữ tợn nói một câu, thân hình vọt tới, một chưởng đánh về phía mặt của thiếu nữ.

Với chân khí hùng hậu của một Hậu Thiên trung kì võ giả, cho dù không cần dùng tới Huyết Sát Chưởng thì một chưởng này đã có thể làm cho đầu của thiếu nữ hoàn toàn vỡ nát mà chết.

“Dừng tay.”

Thạch Mục thấy vậy, sắc mặt đại biến quát lớn một tiếng dừng lại, đồng thời thân hình khẽ động, muốn mạnh mẽ đứng lên. Nhưng mới vừa đứng dậy được một nửa liền “Phù phù” một tiếng lại một lần nữa ngã xuống trên mặt đất.

Kim ngũ gia thấy vậy thì hoàn toàn yên tâm, năm ngón tay không hề dừng lại chút nào mà còn tăng thêm vài phần chân khí vào chưởng lực.

Mặc dù Chung Tú đã chuẩn bị trước tinh thần mặc kệ sống chết rồi nhưng khi thấy bàn tay tựa như một ngọn núi đè xuống thì vẫn không tự chủ được hai mắt nhắm lại. Đúng lúc này, toàn thân nàng chợt nóng bừng, môi thơm không khống chế được liền bật mở, một tiếng hét chói tai cuồng quét ra.

“Oanh” một tiếng.

Trong tiếng hét chói tai, Kim ngũ gia cảm thấy lồng ngực mình như bị một sức mạnh vô hình nào đấy trực tiếp đánh vào,lõm hẳn xuống, thân hình bị đánh bay về phía sau, liên tiếp lăn lộn đi mấy vòng mới loạng choạng lấy lại được trọng tâm dứng vững.

“Huyết mạch chi lực! Ngươi là huyết mạch giả!”

Kim ngũ gia ngẩng đầu lên lại phun ra một ngụm máu, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía thiếu nữ kêu lên.

Bằng nào kinh nghiệm của hắn, có thể khẳng định rằng thiếu nữ trước mặt chính là một Huyết Mạch giả, hơn nữa đẳng cấp huyết mạch còn tương đối cao.

Điều này làm cho Kim ngũ gia đang chìm trong lửa giận cũng phải chần chờ suy nghĩ.

Thế nhưng chỉ lát sau, khi nhớ lại cái chết thảm của Kim Điền cùng môn võ Huyết Sát Công đã tu luyện nhiều năm bị Thạch Mục phế đi thì ánh mắt một lần nữa lại hiện lên vẻ hung dữ, không nói gì lập tức lao về phía thiếu nữ.

Lúc này, Chung Tú sau khi hét lên một tiếng đã dừng lại, ánh mắt mờ mịt mở ra, dường như còn không biết chuyện gì vừa xảy ra cả.

“Như thế nào, ngươi lại muốn giết chết thiên tài ngàn năm qua của Đại Tề, tam phẩm huyết mạch giả sao? Nếu đã vậy thì ta đành phải tiễn ngươi đi trước vậy.”

Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh của của một nữ tử vang lên.

Trước mặt Chung Tung liền xuất hiện một bóng người, đó là một nữ tử khoác áo choàng màu trắng xuất hiện như quỷ mị, giương ngón tay ngọc thon thon lên chỉ một chỉ về phía Kim ngũ gia đang lao đến.

“Phốc” một tiếng.

Một luồng hàn khí trắng xóa bao phủ lại, lập tức đem Kim ngũ gia biến thành một tòa băng điêu* sáng lóng lánh.

*Băng điêu: tượng băng

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.