* Một hơi chém ra sáu đao
Vương Thiên Hào vừa dứt lời, dưới đài lập tức bạo động. Mặc kệ là người biết hay không biết Thạch Mục cũng không khỏi men theo ánh mắt họ Vương nhìn sang chỗ Lưu Phong võ quán. Trong mắt mỗi người đều chứa thần sắc giật mình.
“Thạch Mục là ai?!”
“Người này ta ngược lại đã nghe nói qua. Hình như là đệ tử Lưu Phong võ quán mới nhận gần đây, tuổi tuy không lớn lắm nhưng tôi thể đã đến tầng mười rồi. Về sau tiến giai Hậu Thiên cũng có khả năng không nhỏ.”
“Kỳ quái, với thực lực bây giờ của Vương Thiên Hào, hắn làm sao sẽ chủ động đi khiêu chiến người khác?”
“Không ngờ Lưu Phong võ quán lại có người khiến Vương Thiên Hào để ý như vậy!”
“Vương Thiên Hào vậy mà nhận thức Thạch huynh đệ?”
Trong lúc nhất thời, âm thanh bàn tán, tiếng thán phục từ trong đám đông không ngừng truyền ra.
“Thạch Mục, ngươi trước kia đã bái kiến qua Vương Thiên Hào?” Lệ Thương Hải đồng dạng kinh ngạc vạn phần, quay đầu hỏi một câu.
“Ta và hắn đã từng giao thủ với nhau một lần, chỉ là lần đó không phân ra được thắng bại.” Thạch Mục tuy cũng ngoài ý muốn khi Vương Thiên Hào trực tiếp khiêu chiến chính mình, nhưng hắn vẫn trả lời một cách bình tĩnh.
“Cái này khó trách. Chẳng qua nếu là Vương Thiên Hào trước đây ngươi còn có thể chống lại một hai, nhưng bây giờ hắn đã luyện thành Liệu Hỏa Chi Diễm ta chỉ sợ ngươi không có bao nhiêu phần thắng. Nếu không thì đừng ứng chiến?” Lệ Thương Hải nhăn mày lại nói.
“Không có chuyện gì đâu, ta cũng muốn kiểm tra thử thực lực của mình xem đến cùng đã đến trình độ nào. Về chuyện thắng hay thua ngược lại không quan trọng.” Thạch Mục nhìn Vương Thiên Hào trên lôi đài, bỗng nhiên cười cười trả lời.
“Nếu chủ ý ngươi đã định, vậy thì cẩn thận một chút. Nhớ kỹ thương pháp của đối phương rất cao minh, ngươi phải áp sát đến gần mới có phần thắng. Còn có, tuyệt không được để Liệu Hỏa Chi Diễm của hắn đánh trúng, nếu không ngươi thua chắc không nghi ngờ.” Lệ Thương Hải sau khi chần chờ một chút, cuối cùng cho phép, lại ngưng trọng dặn dò Thạch Mục.
Tôn Tuấn, Lý Vân Phong ở bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện của Lệ Thương Hải với Thạch Mục, mồm sớm há to, cả buổi còn chưa khép lại.
Mắt Mẫn giáo đầu cũng đồng dạng bắn ra kỳ quang.
Thạch Mục gật đầu, sau đó tiến lên vài bước, hai chân đột nhiên nhẹ nhún, “Vèo” một tiếng, cả người trực tiếp nhảy lên lôi đài.
Hứa thúc mặc dù cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn khi Vương Thiên Hào khiêu chiến Thạch Mục, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể lại lần nữa nhảy xuống lôi đài.
“Ngươi chính là Hung Quyền?” Vương Thiên Hào sau khi nhìn nhìn Thạch Mục, hai mắt nhíu lại, lạnh lùng hỏi.
“Hung Quyền là ai? Ta không biết!” Thạch Mục hai mắt mở trừng, trả lời cũng mười phần dứt khoát.
“Hừ, tới bây giờ còn giấu đầu giấu đuôi. Ngươi thật khiến ta có chút thất vọng rồi!” Vương Thiên Hào nghe vậy, hơi khinh thường nói.
“Vậy sao, ta ngược lại là có chút kỳ quái, làm sao các hạ khẳng định tại hạ chính là Hung Quyền?” Thạch Mục từ từ rút trường đao bên hông ra, đồng thời miệng không chút hoang mang hỏi.
“Người nào mà không biết bản công tử có bản sự đã gặp là không quên. Mặc dù lúc đó ngươi không lộ ra mặt mũi, nhưng thân hình, kể cả ánh mắt đều cùng bây giờ giống nhau như đúc. Trừ phi mắt ta bị mù, không thì làm sao có thể không nhận ra. Bớt nói nhảm! Đã đến đây rồi thì hãy lĩnh giáo một chút Liêu Hỏa Thương Pháp của ta đi. Ta muốn đánh bại ngươi ngay trước mặt mọi người! Để cho tất cả mọi người biết rõ ta là Võ Đồ đệ nhất Phong Thành hàng thật giá thật!” Vương Thiên Hào vậy mà có chút không kiên nhẫn được nữa. Vội vàng nói xong mấy câu, trường thương trong tay bỗng nhiên run lên, nửa đoạn thân trước của cây thương lần nữa lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khắc, một tiếng “Phốc”, trong hư không một đóa hỏa diễm hiển hiện mà ra. Sau đó hoả diễm khẽ run, liền biến thành một đoàn ánh sáng màu đỏ bắn về phía Thạch Mục.
Đồng tử trong mắt Thạch Mục co rụt lại, sau khi mạnh xoay người né tránh, trường đao trong tay lập tức huyễn hóa thành bốn đạo hàn quang liên tiếp bổ ra, chém lên phía trên hỏa diễm, đồng thời một chân mạnh mẽ giẫm mạnh lên mặt đất, mượn lực bắn ngược thân hình về phía sau.
“Oanh” một tiếng nổ vang thật lớn.
Hỏa diễm trong khoảnh khắc nổ tung, hóa thành nhiều đốm lửa kích bắn ra bốn phương tám hướng, lửa đỏ phủ kín chu vi hai trượng xung quanh. Nếu không nhờ Thạch Mục trước một bước lui về phía sau, chỉ sợ kết cục của hắn bây giờ có phân nửa là giống Cốc Trung trước đó.
Nhưng cho dù như vậy, non nửa cái lôi đài cũng lập tức trở nên nóng rực khó nhịn.
“Vèo” một tiếng, một đầu thương sáng loáng âm trầm từ trong đốm lửa vọt ra, đuổi theo đâm thẳng đến cổ họng của Thạch Mục, phảng phất như một con rắn độc.
Thạch Mục thấy vậy, bàn tay còn trống không kia nắm lại thành quyền, hung hăng nện lên đầu thương đang đâm tới.
“Phanh!”
Nắm đấm trông như bằng huyết nhục, lại có thể đập cho đầu thương được chế tác từ tinh thép lệch sang một bên. Đồng thời dư lực mạnh mẽ của cú đập còn men theo cán thương truyền ngược đến người cầm thương.
“Đạp” “Đạp”
Vương Thiên Hào biến sắc, hai tay đột nhiên siết chặt lấy trường thương, thân hình bị dư lực truyền đến chấn cho lùi về sau hai bước. Thế công vốn liên miên không dứt ngay lập tức bị tan rã.
Thạch Mục nhân cơ hội này, trường đao trong tay lại vung lên trước, lập tức cả người lẫn đao như cung nỏ lấy tốc độ nhanh không tưởng đánh về phía đối diện.
“Đương”
Trường thương trong tay Vương Thiên Hào quét ngang về phía trước một cái, lại có thể miễn cường ghìm lại trường đao đang bổ xuống nhanh như chớp giật kia. Chẳng qua thân hình y cũng bị bức cho phải lùi về sau hai bước, đến sát rìa lôi đài, hai chân khó khăn lắm mới đứng vững không bị rơi xuống.
“Tốt! Tốt! Kể từ sau khi kích phát lực lượng Huyết Mạch, đây mới là đối thủ khiến ta có thể tận hứng chiến một trận.” Vương Thiên Hào không giận phản mừng, ha ha cười một tiếng. Một tay đột nhiên vỗ vào nửa khúc trên của trường thương, chỗ đang kiềm kẹp với trường đao.
“Vèo” một tiếng.
Nửa khúc trên của thanh trường thương nhìn như được đúc từ Hắc Thiết rắn chắc, không ngờ bây giờ sinh động giống như vật sống, rẽ quặt một cái, đầu thương sáng loáng hung hăng muốn đâm vào ngực của Thạch Mục.
Sắc mặt họ Thạch trầm xuống, đột nhiên khoát tay, tung ra một quyền mạnh mẽ đấm về phía đầu thương đang đâm tới kia.
Một tiếng trầm đục!
Đầu thương lại một lần nữa bị một đấm đánh cho bật trở về. Nhưng Vương Thiên Hào nhân cơ hội này, thân hình uốn éo, phảng phất như là một con cá lớn trơn tuột liền lách khỏi rìa lôi đài. Hai chân y lắc lư một cách quỷ dị, bỗng nhiên thoáng một cái đã xuất hiện sau lưng Thạch Mục.
Thạch Mục cả kinh, nhanh chóng xoay người ra sau, một lần nữa cầm đao đối mặt với Vương Thiên Hào, trầm giọng nói: “Dược Ngư Bộ?”
“Nhãn lực của ngươi ngược lại không sai. Đây quả thật là võ kỹ hệ thân pháp vốn không có nhiều trong võ kỹ dành cho cấp Võ Đồ. Nó là một trong những bí kỹ tổ truyền của Vương gia ta, chỉ ở võ quán thì không cách nào học được. Mà ngươi lại có thể bức ta thi triển ra bộ pháp này, làm ta hiện tại càng thêm mong muốn dẫm nát ngươi dưới chân rồi.” Ánh mắt Vương Thiên Hào nhìn về phía Thạch Mục, càng lúc càng hưng phấn.
“Dẫm nát ta dưới chân? Còn phải xem bản sự của loại người như ngươi như thế nào đã!” Thạch Mục nghe y nói xong mắt không khỏi trợn trắng. Cánh tay khẽ động, hàn quang lập tức cuồn cuộn quét về phía đối diện. Hắn toàn lực thúc dục Phong Trì Thập Tam Thức, đao đao mỗi đao đều hoá thành ba bốn đạo hàn quang, dày đặc đến mức người khác muốn tránh cũng tránh không được.
Nhưng hiển nhiên Vương Thiên Hào không phải người khác. Y thét dài một tiếng, trường thương trong tay run lên, bay múa quanh thân, linh hoạt như một con rắn độc, phối hợp với Dược Ngư Bộ huyền diệu lạ thường, họ Vương né trái né phải trên lôi đài, vậy mà có thể chặn lại hết mọi đao ảnh.
“Ngươi còn có chiêu số gì, đều thi triển hết ra đi!” Vương Thiên Hào cuồng tiếu không thôi.
Thạch Mục nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, trường đao trong tay đột nhiên múa càng thêm dồn dập, đao đao chém ra, mỗi đao lại huyễn hóa ra năm sáu đạo đao ảnh, mơ hồ hình thành một bức màn đao ảnh lóng lánh hàn quang, hoàn toàn bao phủ thân hình Vương Thiên Hào vào trong.
Bấy giờ, dù trường thương trong tay Vương Thiên Hào biến chiêu liên tục, biến ảo thành điểm điểm tinh quang liều mạng chặn lại từng đao ảnh, nhưng cũng đã rơi xuống thế hạ phong, chỉ còn sức chống đỡ mà không có sức trả đòn rồi.
“Nhất tức lục trảm”
Dưới lôi đài, lập tức có người nghẹn ngào thốt ra, đúng là Mẫn giáo đầu mặt đỏ.
“Lệ huynh, Thạch Mục vậy mà đã tu luyện Phong Trì Đao Pháp của ngươi đến cảnh giới đại thành! Hắn có thiên phú đao pháp cao như thế, vì sao không sớm chút nói cho ta biết? Nếu biết võ quán tất sẽ dốc hết mọi tài nguyên tỉ mỉ bồi dưỡng hắn.”
“Ta cũng không biết tên tiểu tử tu luyện đao pháp đã đến trình độ này. Ta còn cho rằng hắn mới vừa vặn nhập môn cơ.” Lệ Thương Hải nhìn xem tình hình trên lôi đài, mắt cũng có chút trợn tròn.
Lão giả râu dài, Hứa thúc cùng đám giáo đầu các võ quán nhìn thấy Thạch Mục thi triển ra đao pháp 'nhất tức lục trảm', mặt đồng dạng đều lộ vẻ giật mình.
Về phần đệ tử của các võ quán, càng là xem đến trợn mắt há hốc mồm.
“Oanh” một tiếng.
Trên lôi đài, đột nhiên một đoàn Liệt Diễm nổ tung, từng đốm lửa sáng rực bắn tung toé bốn phía, cú nổ vậy mà cứng rắn phá vỡ màn đao quang nhanh sắp khép lại kia.
Bóng người lóe lên, Vương Thiên Hào từ đó xông ra, lại xoay người một cái, trường thương hướng trước người run lên, nửa đầu đoạn trước của thương lại lần nữa lóe lên không thấy.
“Phốc” “Phốc” “Phốc” vài tiếng, sáu đóa hỏa diễm đỏ thẫm bỗng nhiên hiển hiện ra trước người y.
“Hắc hắc, tốt một cái nhất tức lục trảm! Nhưng nếu như ngươi có thể đỡ được một thức Lục Diễm Liên Kích này của ta, ta liền nhận thua rời khỏi trận đấu.”
Vừa dứt lời, Vương Thiên Hào hét lớn một tiếng, hai tay vốn đang gắt gao cầm chặt cán thương của y đột nhiên vặn mạnh một cái, sáu đoá hoả diễm trực tiếp bay lên cao rồi bắn vọt về hướng Thạch Mục.
Khi còn ở trên không trung bọn chúng quay tít một vòng, quỷ dị xâu thành một chuỗi, rồi mới ào ào rơi thẳng xuống chỗ Thạch Mục.