Thể Tôn

Chương 932: Thái Cổ


-Nếu ngươi muốn ta chết thì hãy chôn theo cả sáu người bọn họ đi.

Đạo Hoang đang rút lui cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng, phẫn nộ gào lên. Tay phải lão vung ra một chiêu, sáu thân ảnh hiện ra trước mặt lão. Sáu người này chính là Lục Vương, bọn Thâm Uyên.

Sự xuất hiện của Lục Vương khiến Thái Cổ thoáng sửng sốt. Lục Vương mới đầu còn đang ngạc nhiên, vừa thấy Thái Cổ, bọn họ đều đã ngây dại ra. Bọn họ đã quá quen thuộc với khí tức của Thái Cổ. Lục Vương đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt cực kỳ kích động. Thâm Uyên nói:

-Ngô Hoàng!!

-Ngô Hoàng!!!

Bọn Tà Đạo cũng cung kính, cao giọng nói.

Thái Cổ nhìn chằm chằm bọn Lục Vương một hồi lâu. Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn Đạo Hoang, nói:

-Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ngươi dám lấy Lục Vương uy hiếp ta sao?

Đạo Hoang cười gằn một tiếng, nói:

-Thái Cổ, ngươi thì có hơn gì. Khi xưa, ngươi đã nói sẽ không lấy mạng ta, thế mà nay ngươi vừa niết bàn đã muốn thôn phệ ta. Thái Cổ ngươi thì có khác gì một tên tiểu nhân không giữ lời hứa chứ. Nếu ngươi muốn thôn phệ ta, thì cả sáu người bọn họ….

Đạo Hoang còn chưa nói xong, giọng nói của lão đã chỉ còn líu ríu. Lão chợt cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau ập đến. Lão vội quay đầu, lại phát hiện một bàn tay rất lớn đang áp đến. Đạo Hoang hít một hơi, rống lên một tiếng, một cây búa lớn bảy màu chợt xuất hiện trong tay lão. Lão bước lên trước một bước, tay nắm chặt búa bổ mạnh xuống. Một búa này ẩn chứa uy lực hủy thiên diệt địa, xé rách hư không, chém lên cánh tay khổng lồ phía sau.

-Ầm rầm rầm!!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Bàn tay khổng lồ đang sắp tóm lấy Đạo Hoang bị búa này chẻ làm đôi. Thái Cổ đứng phía trước đó thu lại tay phải. Máu tươi bảy màu từ bàn tay phải của hắn tuôn ra. Khuôn mặt của hắn hơi nhăn lại, hắn trầm giọng nói:

-Các ngươi mau rời đi đi.

Bọn Thâm Uyên thấy thế mới giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng biến mất. Bọn họ hiểu rõ, trận chiến này bọn họ không thể can thiệp nổi. Bọn họ tuy mạnh nhưng cũng không phải là những người vô địch.

Đến sát biên giới của không gian bảy màu, Lục Vương mới ngừng lại. Cả sáu người cùng nhìn nhau. Thâm Uyên thở hồng hộc, run giọng nói:

-Người vừa rồi thật sự là Ngô Hoàng sao? Ta thật không mơ đấy chứ? Ngô Hoàng vẫn chưa chết sao?

-Là Ngô Hoàng, là khí tức của Ngô Hoàng, là khí tức của Ngô Hoàng.

Tà Đạo cũng run rẩy nói.

-Ngô Hoàng không chết! Ngô Hoàng không chết!! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Minh Lôi cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, nói. Lục Vương cùng chăm chú nhìn phía trước, cùng run rẩy, dường như không thể tin nổi chuyện đang xảy ra trước mắt.

-Thái Cổ, đây là thánh khí ta đã luyện chế bao nhiêu năm qua. Hôm nay, ta muốn xem trống trận Giới Hồn của ngươi mạnh hay là chiến phủ thất hành của ta mạnh hơn đây.

Đạo Hoang cầm chiến phủ bảy màu trong tay, dữ tợn nói. Khuôn mặt của lão đầy vẻ tự tin cùng cuồng ngạo. Cây búa lớn bảy màu xuyên qua quầng sáng bảy màu phát ra sát khí nồng nặc. Thứ sát khí này cũng hết sức quỷ dị, cực kỳ kinh khủng.

Thái Cổ nhìn chăm chú vào cây búa lớn trong tay Đạo Hoang, nhíu đôi hàng lông mày rậm, thấp giọng nói:

-Ngươi đã dùng bao nhiêu sinh linh để tạo ra cây búa đó? Ngươi có biết ngươi làm như thế là đã đánh mất sự cân bằng của hỗn độn hay không? Ngươi đã muốn chiến thì ta sẽ cho ngươi cơ hội này. Ta sẽ cho ngươi hiểu rõ rằng ngươi vĩnh viễn cũng không thể vượt qua ta.

Giọng nói của Thái Cổ rền vang như sấm. Trống trận Giới Hồn chậm rãi hiện lên trước mặt hắn. Thân thể hắn lúc này đã cao đến vạn trượng. Trống trận cũng hóa lớn theo, lơ lửng trước mặt Thái Cổ. Giọng nói của Thái Cổ cứ vang vọng, đôi tay của hắn vỗ mạnh lên mặt trống.

-Ngao….

Một tiếng gào của mãnh thú tựa như từ nơi sâu thẳm của hỗn độn vang lên trong trống trận Giới Hồn.

-Lão Hỏa bạn, ta đã trở về.

Thái Cổ nhìn chăm chú vào cái đầu thú to lớn xuất hiện trên mặt trống trận Giới Hồn, yếu ớt cười. Tức thì, song chưởng của Thái Cổ đánh lên mặt trống trận Giới Hồn.

-Ầm…

Cùng lúc song quyền của Thái Cổ đánh ra, trống trận Giới Hồn phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Sóng âm của trống trận Giới Hồn hóa thành một chiếc đầu thú thật lớn ngoác miệng rộng đầy máu tanh nuốt lấy Đạo Hoang. Đạo Hoang giật mình, vội vã đánh một búa xuống đầu con thú. Nhát búa cường đại phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Lực đạo trong song quyền của Thái Cổ đánh ra càng lúc càng mạnh. Những đầu thú khổng lồ liên tục bay ra từ trống trận Giới Hồn, nhìn thì đơn giản nhưng khí tức chúng tỏa ra lại có sức uy hiếp cực kỳ kinh khủng. Đạo Hoang thấy các đầu thú liên tục xuất hiện, tay phải điểm nhẹ lên trán. Một giọt máu bảy màu bị lão rút nhanh ra, vương lên trên chiếc chiến phủ bảy màu. Chiến phủ thất hành hấp thu được máu tựa như có được linh trí, ánh sáng bảy màu thánh khiết vốn đang tản ra dần bị màu đỏ rực bao trùm lấy. Cây búa này dường như được lấy ra từ trong Huyết trì (ao máu), phát ra thứ sát khí đến ma quỷ cũng phải kinh sợ.

Đạo Hoang vụt ngồi xuống, nhắm nghiền đôi mắt. Ánh sáng đen sì do cây búa lớn phát ra bắn ra bốn phía. Cảm nhận được sự uy hiếp do cái đầu thú hóa thành sóng âm của trống trận Giới Hồn mang lại, sát khí do cây búa lớn này tỏa ra hóa thành một cái mặt quỷ không lồ tiếp đón đầu thú của trống trận Giới Hồn.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, các cường giả cấp đỉnh trong hỗn độn đều giật mình tỉnh giấc. Thái Cổ bình tĩnh nhìn chăm chú vào phía trước, có vẻ không chút lo lắng. Hắn vẫn đánh trống trận Giới Hồn theo một tiết tấu,quy luật nhất định, mạnh mẽ, đều đều, không nhanh không chậm, có điều, nếu như người nào cẩn thận chú ý sẽ thấy lực đạo của Thái Cổ đánh ra càng lúc càng mạnh. Đầu thú xuất hiện cũng ngày càng khủng khiếp hơn.

Đạo Hoang đang ngồi xếp bằng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng sắc mặt của lão càng lúc càng khó coi, mồ hôi trên trán tuôn rơi. Đối với một cường giả như lão, phải toát mồ hôi lạnh thật sự là chuyện khó có thể tưởng nổi. Tuy Đạo Hoang không phải không chủ động tấn công, nhưng sự uy hiếp từ người Thái Cổ phát ra quá mạnh mẽ, khiến lão không dám hành động, thậm chí lão cũng không dám đến quá gần Thái Cổ. Sự kinh khủng trong từng đòn tấn công của Thái Cổ như thế nào Đạo Hoang hiểu rất rõ, hơn nữa, chiến kỹ thân thể của Thái Cổ càng làm lão khiếp sợ hơn. Khi xưa, Đạo Hoang không dám làm gì Thái Cổ chính là vì lão sợ chiến kỹ của hắn, thứ chiến kỹ đủ sức đánh chết cường giả cùng cấp đến chết.

Nhưng lúc này, tiết tấu đánh trống đầy lực của Thái Cổ đang tấn công lên trái tim của Đạo Hoang, cách đánh của hắn hiện tại cho thấy hắn vẫn còn đang chưa dốc hết sức. Nếu để hắn đánh thực sự, sợ rằng Đạo Hoang chắc chắn sẽ bị trọng thương, nhưng cho dù biết thế, Đạo Hoang vẫn không thể làm gì. Sự e sợ Thái Cổ đã ăn sâu vào tận xương tủy của Đạo Hoang. Sự sợ hãi sức mạnh của Thái Cổ cũng chính là số phận ràng buộc của thần hồn tách ra khỏi Thái Cổ như lão.

-Chỉ còn cách này thôi. Nếu không thể dứt được hắn, ta sẽ không thể thoát khỏi kết cục bị hắn thôn phệ.

Đạo Hoang trầm tư nói, cảm nhận được lực đạo đánh trống trận Giới Hồn của Thái Cổ càng lúc càng mạnh. Lão cắn răng rống giận, vụt đứng dậy. Thân thể lão nhanh chóng bành trướng, chỉ trong nháy mắt đã cao đến vạn trượng. Cầm chiến phủ thất hành trong tay, Đạo Hoang rống lên điên cuồng:

-Còn đây là vô số hồn phách ta thu thập lại ngưng tụ mà thành. Thái Cổ, ngươi có dám tiếp chiêu hay không?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.