Hồ nước phẳng lặng không một gợn sóng.
Thế nhưng Thạch Nham lại biến mất vô tung. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cái vẻ kinh hãi khi hắn ngã xuống hồ nước đã bị Bác Cách, Lao Lý, Lao Luân nhìn thấy rõ ràng.
Thạch Nham biến mất, hồ nước vẫn trong suốt thấy đáy như cũ, ba người ở bên hồ nghiêm túc nhìn xuống dưới nhưng chẳng phát hiện ra chút dị thường nào.
Như là có một loại lực lượng nào đó tồn tại ở trong hồ nước, làn nước trong suốt mà họ nhìn thấy chỉ là biểu hiện giả dối, chỉ có tiến vào bên trong mới biết được sự hung hiểm của nó.
Bác Cách, Lao Lý, Lao Luân sợ hãi, im lặng nhìn hồ nước không dám hành động bừa bãi.
Thạch Nham đột nhiên bị kéo xuống hồ khiến cho ba người tưởng tượng ra cảnh Ngả Nhã và Thải Y biến mất.
Ngả Nhã và Thải Y đều có cảnh giới Thiên Vị, ngay cả loại cao thủ này rơi vào hồ nước không trở lại, ba người đoán họ đã dữ nhiều lành ít.
Ba người nhìn nhau, đều nhìn thấu sự e ngại trong mắt đối phương, chỉ đứng ở bên cạnh hồ không hành động gì cả.
Bác Cách do dự hồi lâu rồi cũng có quyết định.
Hắn định xuống hồ xem bên dưới tột cùng là có cái gì.
“Chờ một lát nữa đi.”
Lao Lý đột nhiên than khẽ, có chút e ngại nói:
“Nửa ngày sau nếu bọn họ không trở lên thì… chúng ta đi thôi.”
Bác Cách sắc mặt thay đổi, dưới cái nhìn chăm chú của hai huynh đệ Lao Lý nhẹ nhàng gật đầu.
***
Trong hồ nước.
Thạch Nham bị những cái xúc tua to nhưng cánh tay người cuốn lấy, lực lượng cực lớn kéo hắn xuống đáy hồ.
Ở trên bờ nhìn mặt hồ thấy trong suốt thấy đáy, thế nhưng độ sâu lại ngoài sự tưởng tượng của hắn, hắn kinh hãi nhìn mình chìm xuống đáy hồ không biết sâu bao nhiêu này.
Những chiếc xúc tua đen như mực, giống như những con mãng xà dài vài trăm mét cuốn chặt lấy hắn kéo thẳng xuống dưới.
Trên những cái xúc tua này có những hình vẽ kỳ dị, chúng uốn lượn trong hồ nước, cuốn chặt lấy thân hình Thạch Nham.
Dưới làn nước u ám, một con quái vật đen ngòm đang di chuyển, phóng ra những cái xúc tua dài ngàn mét.
Hai thân hình trắng như tuyết cũng đang bị những cái xúc tua này quấn vòng quanh, đang cố sức giãy dụa, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc trở lên mặt hồ.
Họ chính là Ngả Nhã, Thải Y.
Hai người này vốn là những cô gái động lòng người, hiện giờ toàn thân không một mảnh vải, ngọc thể trắng như tuyết, ngực cao vút, đùi thẳng đẹp đang lập lờ ẩn hiện.
Những chiếc xúc tua đen quấn trên thân hình trắng như tuyết của các nàng, ép cho bộ ngực sữa và hai cái mông cong lồi ra phía trước và sau, tạo thành một cảnh đẹp kỳ dị trong hồ.
Thạch Nham trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn hai nàng.
Rõ ràng là khi hai nàng tắm rửa bị quái vật ở đáy hồ đột nhiên tập kích, rồi bị những cái xúc tua cuốn xuống đáy hồ.
Lúc này, trên người các nàng điện nước hiện ra toàn bộ, hai điểm đỏ thẫm trên bộ ngực sữa đỏ rung rinh, cỏ thơm nơi bụng phơ phất, khiến cho Thạch Nham nhìn muốn lòi cả mắt.
Trên cơ thể tuyết trắng quấn đầy xúc tua đen, trắng đen lẫn lộn khiến Thạch Nham hoa cả mắt.
Cái loại cảnh đẹp kỳ dị này rất có sức ảnh hưởng, ngay cả trong lúc nguy hiểm như thế này Thạch Nham cũng có chút hưng phấn, bộ ngực của hai nàng trở nên đẹp vô cùng khi bị buộc chặt, khiến cho Thạch Nham hận không thể xông lên phía trước trà đạp, yêu thương một phen.
Ngả Nhã và Thải Y đều có cảnh giới Thiên Vị nhưng bị những xúc tua quấn chặt, thân hình không thể hoạt động, hai tay không thể hợp lại.
Thạch Nham nhìn các nàng mà lửa trong mắt bùng lên, chỉ cảm thấy nơi bụng bùng lên tà hỏa, quả thực không thể ức chế.
Nhất là Thải Y. Hai cái đùi đẹp của nàng bị những cái xúc tua quấn kéo rộng ra, cỏ thơm mật ngọt, hoa nhụy kiều diễm ướt át, quả thực có thể biến bất cứ nam nhân nào thành dã thú.
Kích thích!
Thạch Nham hai mắt nhìn đăm đăm, dường như không biết cái chết đã tới gần, tâm tình tiêu cực trong các huyệt đạo tràn ra ngoài, huyết mạch của hắn trương phồng.
Trên tay và chân của Thải Y đều có những cái vòng, trên những cái vòng lại có những con dao sắc bén, đang cố sức chống lại những cái xúc tua thì thình lình ngẩng đầu nhìn thấy đang chìm xuống Thạch Nham.
Nàng nhìn thấy đôi mắt nóng như dã thú của Thạch Nham.
Thải Y xấu hổ gần chết, đôi mắt đẹp trắng bệch, thiếu chút nữa ngượng ngùng bất tỉnh.
Nàng không bao giờ ngờ, dưới tình hình này Thạch Nham lại đột ngột xuất hiện nhìn rõ toàn bộ cơ thể nàng, ngay cả nhất cấm địa bí ẩn cũng không thể thoát.
Chỉ cách nhau mấy chục mét nhưng Thạch Nham vẫn thấy sắc mặt Thải Y đỏ bừng, đôi mắt đẹp bừng bừng lửa giận, hung hăng trừng mắt Thạch Nham, dường như hận không thể cắn chết hắn.
Bị nàng trừng mắt, Thạch Nham đang bị những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng mà bừng tỉnh, bồi hồi thu ánh mắt lại, tập trung chú ý nhìn về phía con quái vật bên dưới.
Đây là một con Bạch tuộc kỳ quái to như một ngọn núi.
Con Bạch tuộc này đen như mực, rất nhiều xúc tua, miệng to như chậu máu, răng nanh chi chít, trong đôi mắt xanh xám lóe lên ánh sáng khiếp người.
Thạch Nham chưa từng nhìn thấy loại yêu thú nào như thế này nên không biết nó cấp mấy, nhưng có thể trói Ngả Nhã và Thải Y thì nhất định nó không phải yêu thú cấp 6.
Loại yêu thú khổng lồ này có rất nhiều xúc tua, lại ở dưới đáy hồ quen thuộc nên có thể phát huy toàn bộ lực lượng.
Tuyệt đối không dễ dàng đối phó!
Cúi đầu nhìn thoáng qua, trong lòng Thạch Nham lạnh ngắt, sắc mặt thay đổi, x bắt đầu toàn lực giãy dụa, muốn thoát khỏi những cái xúc tua độc ác này.
Con Bạch tuộc này dường như muốn nuốt trọn ba người bọn họ, chỉ cần nó mở cái miệng toàn răng nhanh như đao nhọn, Thạch Nham tin rằng nếu rơi vào bên trong miệng thì chẳng ai chịu nổi hậu quả.
Có thể với thân hình cường hãn, hắn có thể đối kháng một chút, nhưng Thải Y và Ngả Nhã thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hai người là những cô gái kiều mị, hiển nhiên không phải võ giả khổ tu thân thể, da thịt non mềm trắng nõn của các nàng mà bị những cái răng nanh kia cắm vào thì chắc chắn là nát bấy.
Đột nhiên, dị quang từ 10 ngón tay trong suốt của Ngả Nhã bắn ra, những xúc tua quấn thân hình nàng bị bắn phá máu chảy tứ tung, một cái xúa tua bị nàng chém thành ba đoạn.
Nhưng mà, con Bạch tuộc này rất nhiêu xúa tua, chỉ tính riêng số quấn trên người nàng cũng đã hơn 10 cái.
Nàng chặt đứt một cái nhưng cũng không thể thay đổi cái gì, ngược lại còn bị vô số xúc tua khác quấn chặt cánh tay, biên động dao động của hai tay bị thu nhỏ, kéo căng ra.
Bên cạnh nàng có khoảng hơn 10 cái xúc tua bị chém đứt, thế nhưng chúng không rỉ ra một giọt máu nào mà chậm rãi ngọ nguậy, xích liền lại với nhau, chẳng bao lâu đã phục hồi như cũ.
Ngả Nhã giãy dụa, thân hình động lòng người rung rinh, bộ ngực sữa bị xúc tua quấn chặt tới mức lòi ra, run rẩy, hai điểm đỏ thẫm bên trên càng thêm mê người.
Hai đùi đẹp của nàng đã bị xúc tua quấn chặt, khép lại với nhau, Thạch Nham chỉ có thể nhìn thấy cấm địa đầy cỏ thơm, lại còn nhìn thấy cả vách núi tuyệt vời.
Ngả Nhã hiển nhiên cũng nhìn thấy Thạch Nham đến, mắt thấy Thạch Nham phóng ánh mắt nóng rực nhìn mình, thân hình nàng đột nhiên tỏa ra lực lượng băng hàn thấu xương, như một thanh huyền băng lợi kiếm đâm vào mắt Thạch Nham.
Cố sức uốn éo thân hình, Ngả Nhã dùng hết sức xoay người giấu bộ ngực sữa và cấm địa, quay lưng lại phía Thạch Nham, thế nhưng lúc này lại để lộ đôi mông bị xúc tua quấn chặt phồng lên.
Mắt Thạch Nham sáng quắc, tham lam nhìn vào hai cái mông như hai ngọn núi, trong lòng cười nhạt, chỉ cảm thấy vui sướng vô cùng.
Dù Thải Y hay Ngả Nhã, chẳng ai coi hắn là đồng bọn, chỉ coi hắn là một tên pháo hôi để lợi dụng, chưa từng có ý nghĩ vào sinh ra tử với hắn.
Trong lòng hai nàng, Thạch Nham sợ rằng chỉ là một tiểu tử ngốc, bị các nàng đùa bỡn, lúc nào cũng có thể hi sinh.
Điều này Thạch Nham cũng biết.
Bởi vậy, hắn cứ tham lam nhìn thân hình hai nàng cho đỡ nghiền, chẳng chút khách khí, chỉ cần có cơ hội là làm theo bản năng, mặc kệ chuyện hai nàng có thể tìm hắn tính sổ.
Ngả Nhã và Thải Y giằng co, đối kháng với những cái xúc tua, với lực lượng cảnh giới Thiên Vị, con Bạch tuộc kia tuy khỏe nhưng cũng không thể nhét hai nàng vào miệng.
Thạch Nham thì ngược lại, bởi vì không hề dùng lực lượng, chỉ biểu hiện là võ giả Niết Bàn nhị trùng thiên, cho nên thân hình ngày càng bị kéo gần tới cái miệng của Bạch tuộc.
Ngả Nhã và Thải Y hiện giờ vẫn đang cố gắng chống đỡ, nhưng đều nhận ra là Thạch Nham không chống nổi lực lượng của quái vật.
Vậy nhưng hai nàng chẳng ai thương hại, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự khoan khoái, dường như cảm thấy việc Thạch Nham bị bạch tuộc cắn chết rất hợp ý mình.
Nơi cấm địa riêng tư nhất của hai nàng đã bị Thạch Nham nhìn thấy, điều này làm cho hai nàng xấu hổ gần chết, hận không thể giết Thạch Nham sớm một chút, chỉ có Thạch Nham chết đi thì các nàng mới có thể quên cảnh tượng này, coi như nó chưa từng xảy ra.
Tuy thân hình bị kéo đi nhưng Thạch Nham vẫn ngẩng đầu, quắc mắt nhìn về phía hai nàng, cũng nhận ra cảm xúc trong mắt đối phương.
Trong lòng cười nhạt, khi thân hình chỉ còn cách cái miệng của Bạch tuộc 10 mét, ánh mắt Thạch Nham chợt lạnh lùng lên, bắt đầu vận dụng lực lượng ẩn dấu.