Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 299: Nan đề


Thời gian chậm chạp qua đi. Hoa Sơn cùng với cái đám yêu ma kia đều khó có khả năng xuất ra toàn bộ thực lực. Mọi người ngay từ đầu phái ra cấp bậc trưởng lão. Hai phe đánh đánh ngừng ngừng, giống như công thành chiến trong nhân gian. Trong lúc nhất thời xem ra không thu được công.

Mà Lục Nguyên khi thì xông vào trận chiến, khi thì trở lại Hoa Sơn hộ núi. Dù sao trong bụng của hắn đang tự hỏi Thủ chi kiếm ý rốt cuộc là cái gì? Cứ như vậy qua bảy tám ngày thời gian. Trong thời gian bảy tám ngày này, Lục Nguyên thỉnh thoảng huy động kiếm trong tay, thăm dò đủ loại kiểu dáng kiếm pháp.

Đột nhiên, trong lúc nhất thời linh cảm đột kích.

Cuối cùng hắn đã hiểu triệt để cái gì gọi là Thủ chi kiếm ý.

Mỗi người đều có sự kiên trì bảo vệ của mỗi người.

Một người đàn ông sẽ cố gắng làm việc là vì hắn muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình. Bởi vì đàn ông còn có một tên gọi là Nam tử hán. Nếu ai muốn phá hư cái nhà này thì người nam nhân sẽ dốc sức liều mạng với đối phương.

Chính mình cũng muốn bảo vệ Hoa Sơn, nhưng trước đây tâm của mình có kiên định như thế này đâu? Cho đến giờ phút này, hắn mới xác định được lòng của mình. Hắn chính là muốn bảo vệ cái nhà này. Trước đây, hắn chỉ có đối phó với yêu ma. Nhưng nay hắn phải đối phó luôn cả Kiếm Tông, Khí Tông. Kiếm Tông, Khí Tông tuy là người một nhà nhưng nếu muốn phá nhà của hắn, thì hắn sẽ không cho phép. Kiếm Tông hay Khí Tông gì cũng không được phép.

Chỉ có tâm thần cường đại, kiên định thì mới có thể lĩnh ngộ Thủ chi kiếm ý. Mà Lục Nguyên giờ khắc này cũng minh bạch được chính mình rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được Thủ chi kiếm ý.

Thổ hệ kiếm ý hắn bây giờ đã lĩnh ngộ được hai, theo thứ tự là Thổ hệ kiếm ý và Thủ chi kiếm ý.

Lục Nguyên hai mắt sáng lên. Lúc này đây, mở hai mắt ra, hai mắt càng thêm thanh tịnh, không có một tia mờ mịt nào.

– Bắc Phong chúng ta lúc này khó khăn đây.

– Đúng vậy, nghe nói lúc này đây, Thập đại trưởng lão là Hổ trưởng lão, nhất định sẽ khiêu chiến Bắc Phong.

– Hổ trưởng lão rốt cuộc là có địa vị gì? Nhất định phải tấn công chúng ta sao?

– Ngươi không biết, Hổ trưởng lão năm đó đã từng bị Nguyên Nguyên Thượng Nhân đánh bại, lại còn bị trọng thương. Bây giờ trở về đây là để báo thù. Mà ông ta đánh cờ hiệu, khiêu chiến nhân vật Bắc Phong đời thứ chín. Những người được xưng là đời thứ chín, tuyệt không phải là đối thủ của ông ta. Bởi vậy, đời thứ tám không có ra tay. Nếu đời thứ tám ra tay thì tương đương với việc thừa nhận đời thứ chín không phải là đối thủ của ông ta.

– Vốn có thù cũ với Bắc Phong, trách không được lại tìm Bắc Phong gây chuyện. Đúng rồi, cái tên Hổ trưởng lão kia không biết có bao nhiêu lợi hại?

– Trước đó không lâu, Diệp Dương Dung đã bại trong tay của ông ta. Đoán chừng ông ta có tu vi Trường Sinh Thập Trọng. Với tu vi này, ở Bắc Phong chúng ta, hiện tại chỉ có Phong chủ Phương Nho là có thể đối phó được. Nếu là lúc trước, Phương sư huynh ra tay cũng được. Nhưng lúc ấy huynh ấy không phải là Phong chủ. Thua cũng không tính là cái gì. Nhưng hiện tại không giống với lúc trước. Huynh ấy đã là Phong chủ. Nếu như thất bại thì sẽ ảnh hưởng đến Bắc Phong rất lớn. Vạn nhất chết trận thì lại là tổn thất của Bắc Phong. Nếu đời thứ tám xuất chiến thì thật là mất mặt.

– Còn nữa, hiện tại trong trận chiến này, không có một nhân vật Đại đạo cảnh nào ra tay. Nếu như Xuất Vân thất lão ra tay thì chỉ sợ là quá lộ liễu. Nếu quyết chiến đến cuối cùng, bị nhân vật Đại đạo cảnh của đối thủ đánh chết thì sao? Xuất Vân thất tử là lực lượng mạnh nhất cuối cùng của chúng ta, không thể để mất được.

– Trong cái đám yêu ma đó, chỉ cần một Hổ trưởng lão thì cũng đủ làm cho chúng ta mất mặt.

– Ngươi nói Lục Nguyên có được hay không?

Một vị trưởng lão lên tiếng hỏi.

– Chỉ sợ là không được.

Lập tức có người lắc đầu.

– Lục Nguyên vốn thực lực cao hơn Tư Mã Trường Bạch. Nhưng hắn chỉ có thể thắng Trường Sinh Cửu Trọng. Tu vi Trường Sinh Thập Trọng quả thật là vượt qua thực lực của hắn.

Lục Nguyên bây giờ đã có Dưỡng Ngô linh kiếm, nhưng nó vẫn có bề ngoài giống như phi kiếm trước đây. Những người khác cũng không phân biệt được, và cũng không ai biết được Lục Nguyên đã đạt đến Trường Sinh Bát Trọng.

– Lục Nguyên cũng không được. Phương sư huynh là Phong chủ cũng không thể đơn giản xuất chiến. Nếu thua thì mất mặt lắm. Hiện tại quả thật là rất khó.

Trong lúc những người này đang thảo luận thì một người mặc thanh y trẻ tuổi, tay trái cầm hồ lô rượu, tay phải cầm kiếm bước tới.

Bắc Phong tựa hồ như đang gặp phải nan đề.

Một người thực lực tương đương với người mà sư phụ giết chết đã xông ra.

Không khỏi nhớ lại, sư phụ đã giết chết Hồ trưởng lão.

Hoa Sơn Hộ Sơn đại trận, ánh sáng mặt trời vẫn còn chiếu sáng.

Song phương cũng không phải là chiến đấu từ sáng sớm đến chiều tối. Khi đánh nhau tiêu hao pháp lực rất nhanh.

Có đôi khi đánh một hồi sẽ dừng lại một thời gian ngắn.

Trong lúc hai bên nghỉ ngơi thì sẽ phái từng người lên mắng chửi bên kia.

Ví dụ như hiện tại, trên trận chiến hư không, yêu ma bên kia liền phái ra một gã cao lớn vạm vỡ. Người này có một cái đuôi thật lớn, toàn thân da màu vàng. Thân cao chỉ sợ là hơn một trường, múa may cây gậy thật dài trong tay. Toàn thân gã mặc áo giáp màu vàng, thẳng như một viên thiên tướng, uy phong lẫm lẫm, khí thế vô song.

Người này chính là Hổ trưởng lão của thập đại yêu ma.

Thập đại trưởng lão đều không có mặt đầy đủ.

Hổ trưởng lão nhảy ra, cười ha hả:

– Như thế nào, Bắc Phong đời thứ chín chết hết rồi sao? Sao không có người dám ra tranh tài cùng Hổ trưởng lão ta chứ? Năm đó, Nguyên Nguyên Thượng Nhân khi đánh bại ta đã nói, chỉ cần có Hoa Sơn đời thứ chín ở đây một ngày thì sẽ không cho pháp yêu ma như ta hung hăng càn quấy. Hiện tại, ta đang ở đây nhưng bên kia chỉ có khoa trương thôi sao? Đây đã là ngày thứ ba, nhưng Bắc Phong đời thứ chín lại chẳng có ai. Hahaha…

Hổ trưởng lão này rốt cuộc đã năm lần nhấn mạnh Bắc Phong đời thứ chín.

Bên Bắc Phong, bốn vị kiếm tiên Phương Nho, Diệp Dương Dung, Sở Phi, và Độc Cô Diệp đứng đó. Trong đó Diệp Dương Dung đang bị thương, là do bị Hổ trưởng lão đánh. Phương Nho hít sâu một hơi:

– Thật sự không còn cách nào, cũng chỉ có ta tiến lên thôi.

Diệp Dương Dung lập tức lắc đầu:

– Phương sư huynh, không được đâu. Nếu huynh không phải là Phong chủ thì huynh có thể tiến lên. Nhưng huynh bây giờ là Phong chủ, huynh tuyệt đối không thể lên. Huynh lên, nếu như thắng thì tốt, còn thất bại thì không xong rồi. Một Phong Chi Chủ, quan hệ rất trọng đại.

Phương Nho gân xanh trên tay nổi lên, hít sâu một hơi. Mặc dù biết Diệp Dương Dung nói rất có đạo lý, nhưng cơn tức lúc này đây là không thể nhịn.

Phía trên trận chiến hư torng, thanh âm của các trưởng lão rất lớn.

Tu tiên giả của Hoa Sơn và yêu ma bên ngoài tất cả đều có thể nghe.

Mà giờ phút này, một giọng nói lại vang lên:

– Hổ trưởng lão, nếu không ngại thì chúng ta thử một lần.

Một giọng nói từ phía Kiếm Tông truyền đến, chính là Kiếm Tông Độc Kiếm tiên Thạch Trùng Thiên. Nghe nói Kiếm tiên Thạch Trùng Thiên gần đây độc lai độc vãng, ít khi hợp tác với ai. Kiếm pháp cũng tuyệt cao. Pháp lực đạt tới Trường Sinh Thập Trọng đỉnh phong, được xưng là một trong những người có khả năng trùng kích Đại đạo cảnh thành công. Mà Thạch Trùng Thiên am hiểu nhất chính là Triêu Dương nhất kiếm. Một kiếm phát ra có thể truyền xa đến ngàn dặm.

Ngàn dặm, có thể thấy tốc độ cực nhanh.

Độc kiếm tiên Thạch Trùng Thiên chính là Kiếm tiên Kiếm Tông cấp cao nhất, tất nhiên là có lòng tin chiến thắng Hổ trưởng lão.

Hổ trưởng lão cười ha hả:

– Thì ra là Kiếm Tông Độc kiếm tiên. Nhưng đây là ân oán của ta và Bắc Phong. Nguyên Nguyên Thượng Nhân năm đó đã một kiếm làm trọng thương ta. Thù này không bao giờ quên. Không phải là người Bắc Phong thì đừng xen vào. Nếu không thi coi như là kết thù cho Đông Phong.

Những lời này vừa thốt ra, Thạch Trùng Thiên biết rõ chính mình không nên nhúng tay vào.

Thấy Độc kiếm tiên Thạch Trùng Thiên không thể trả lời, Hổ trưởng lão cười ha hả:

– Như thế nào? Bắc Phong đời thứ chín đều chết hết rồi sao?

Hoa Sơn bên này hiện tại không khỏi khí thế bị áp đảo.

Còn yêu ma bên kia thì vang lên một trận cười ha hả.

– Hoa Sơn Bắc Phong đời thứ chín cũng chỉ có như vậy thôi.

– Hoa Sơn Bắc Phong mang danh chính phái nhưng lại không ra gì.

– Hahaha, Bắc Phong thật sự là buồn cười.

– Ta thấy Hoa Sơn ấy đã sớm không còn là ngọn núi quan trọng nữa. Kiếm Tông và Khí Tông còn có tiền đồ hơn.

Những yêu ma này chế nhạo, đương nhiên là đã có sắp đặt lời nói trong đó. Trong số những tên đang nói còn có một trong bốn tên yêu ma vương, là Tử Lân Giao Vương. Bốn đại yêu vương của yêu tộc bao gồm Tử Lân Giao Vương, Bạch Phát Ưng Vương, Thanh Mặc Trúc Vương, Xích Diễm Yêu Vương. Tử Lân Giao Vương là một tên rất am hiểu đủ loại quỷ kế.

Mà hôm nay, y chính là người đã bố trí đả kích sĩ khí Bắc Phong. Đám yêu ma bên kia cười nhạo đích thật đã được biên tập qua.

Bắc Phong bên này sĩ khí đã ngã.

– Thật sự là đang cười Bắc Phong chúng ta không người sao?

Một đạo quang xuất hiện. Một thanh y trẻ tuổi bước tới, trong tay còn cầm hồ lô rượu:

– Bắc Phong đời thứ chín sở dĩ không ra ứng chiến, không phải bởi vì không bằng ngươi mà nếu như đánh với ngươi thì sợ rằng sẽ làm cho một Hổ trưởng lão như ngươi phải mất mặt.

– Kết quả, là phái đời thứ mười là ta đến giao thủ với ngươi để xem thực lực của ngươi như thế nào. Nếu như ngươi thắng được đời thứ mười là ta thì mới có tư cách khiêu chiến đời thứ chín.

Thanh y nam tử chậc chậc nói:

– Nhưng nói thật, với thực lực của ngươi như vậy, chỉ sợ là khó đấy.

– Để xem ngươi có thể sống sót qua bao nhiêu chiêu của ta.

Lục Nguyên lắc đầu.

Lục Nguyên lời này hợp tình hợp lý đến cực điểm. Ngươi muốn khiêu chiến đời thứ chín, mà nếu như ngay cả đời thứ mười cũng không thắng nổi thì lấy tư cách gì mà khiêu chiến đời thứ chín.

Hổ trưởng lão vốn tính toán đả kích sĩ khí của Bắc Phong, tuyệt đối không ngờ ra lại có một Lục Nguyên nhảy ra. Hơn nữa lời nói của hắn lại hợp tình hợp lý. Lục Nguyên tại Bắc Phong có được danh vọng cực cao, ít ra là chỉ dưới Phương Nho. Hắn vừa xuất hiện, sĩ khí của Bắc Phong không khỏi tăng lên. Kế hoạch của Hổ trưởng lão bị đánh bại.

– Cũng được, đây cũng là dịp để lão Hổ ta gặp được thiên tài Bắc Phong.

Gió bắt đầu nổi lên.

Hổ trưởng lão đang ở trong hư không chiến trận. Lục Nguyên cũng đã bắt đầu nhảy lên.

– Chỉ là tiểu bối mà dám khiêu chiến với ta. Thật sự là muốn chết. Hổ trưởng lão ta trải qua vô số sinh tử chém giết, thật vất vả mới có được danh hiệu này, xá chi một tên nhỏ nhoi như ngươi. Thời gian chiến đấu của ta sợ còn gấp năm lần số tuổi của ngươi. Hãy để xem ta đánh bại cái loại tiểu bối không biết trời cao đất dày như ngươi.

Hổ trưởng lão đánh ra một tuyệt kỹ của ông ta là Vạn Chiến Côn Pháp. Bách Vạn chiến dịch chính là một chiêu trong số đó. Đây không chỉ phản ánh được thực lực của Hổ trưởng lão mà còn là việc ông ta trải qua biết bao nhiêu chiến đấu, nhu hợp cùng một chỗ tạo nên chi pháp giết người này. Dưới một côn, cơ hồ không gian như muốn nứt ra. Côn sắt đen kịt giống như cây gậy của tử thần, phá vỡ thần khí. Một côn là hợp nhất của thần hồn, sức mạnh và pháp lực.

Một côn diệt thiên.

Khi cây côn sắp sửa đánh trúng đầu Lục Nguyên thì lại ẩn vào hư không. Hổ trưởng lão lại vung ra một côn với tất cả sát khí của Vạn chiến côn pháp. Một côn này, chính là đem tất cả sát khí đậm đặc nhất ngưng hợp thành một chỗ, hướng về phía Lục Nguyên vung mạnh tới. Đồng dạng, khi đến gần Lục Nguyên thì một côn này lại ẩn vào chính giữa hư không.

Hổ trưởng lão lại vung mạnh tiếp một côn Nhất vạn chiến côn pháp chi huyết chiến. Một côn này vung ra, liền vết máu ngập trời. Sát khí cùng với máu toàn bộ được vung ra cùng với một côn vừa rồi. Nhưng khi đến gần Lục Nguyên, thì nó lại tiếp tục ẩn vào hư không. Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn

Hổ trưởng lão lại vung ra tiếp một chiêu Vạn chiến côn pháp chi huyền ảo diệu thức. Một thức này chính là chiêu thức ảo diệu nhất trong số côn pháp, vượt xa tất cả những chiêu trước kia. Nhưng khi đến gần Lục Nguyên, nó lại biến mất vào hư không.

Vạn chiến côn pháp của Hổ trưởng lão là một bộ siêu cấp tuyệt học do ông ta tự nghĩ ra. Nó được đúc kết từ kinh nghiệm chiến đấu, huyết khi, sát khí…Càng trải qua nhiều cuộc chiến đấu thì lực chiến đấu của ông ta càng cao. Nhưng cái gì cũng có cực hạn của nó. Trước mắt, Hổ trưởng lão đã sớm đến cực hạn của mình.

Về phần tại sao nhiều côn như vậy vẫn không đánh trúng Lục Nguyên. Rất đơn giản. Bởi vì rất nhiều côn thế đều giấu sau lưng Lục Nguyên, chỉ còn chờ côn chiêu cuối cùng của Hổ trưởng lão. Một khi côn chiêu cuối bằng chiến lực của bốn năm côn chiêu trước đó. Quả thật có thể được xưng là Trường Sinh kỳ.

Hổ trưởng lão dám khiêu chiến Phương Nho là có sự tin tưởng vào thắng lợi. Nếu như Phương Nho ứng chiến, tuyệt đối sẽ bại trong tay của ông ta. Đến lúc đó, sĩ khí của Bắc Phong sẽ xuống đến cực hạn. Đồng thời mất mặt vô cùng.

Hổ trưởng lão một côn cuối cùng đã đánh ra.

Chiêu thức này khi mới đánh bình thường vô cùng.

Nhưng khi đến đỉnh đầu Lục Nguyên, lại cùng với côn lực của bốn năm chiêu trước đó hợp lại một chỗ. Tất cả sát khí, huyết khí….đều hợp nhất, hóa thành chiêu thức mãnh liệt, mang theo hủy diệt hết thảy lực lượng, hướng về phía Lục Nguyên quét ra, tuyệt đối xé nát Lục Nguyên.

– Thiên tài Hoa Sơn xem như xong đời.

Xà trưởng lão của Thập đại yêu ma lên tiếng.

– Đúng vậy, hắn phải chết.

– Lão Hổ đúng là đoạt danh tiếng. Bức lão nhị, Lục Nguyên này vốn nên là của ngươi.

Văn trưởng lão lên tiếng.

– Không sao!

Bức trưởng lão nhún vai:

– Dù sao, nếu giữ lại hắn giao thủ với ta, thì cũng chết trong tay của ta. Sư phụ của hắn chết trong tay sư phụ ta là Xích Diễm Yêu Vương thì hắn cũng vậy. Đây chính là số mệnh của thầy trò bọn chúng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.