Kế tiếp bản thân hắn có thể tôi luyện linh kiếm, đạt đến cảnh giới của Trường Sinh Bát Trọng, trong lòng Lục Nguyên vui sướng vô cùng.
Tùy ý khách khí vài câu với người của Lý gia trang, sớm tâm tư không còn ở chỗ này, Lục Nguyên liền ngự kiếm mà bay. Về phần người của Lý gia trang, tất nhiên là cảm khái một phen. Tửu kiếm tiên là nhân vật tiên đạo chi hiệp, khi đến khi đi đều vội vàng, chỉ để lại một phen tâm tư cho Lý tiểu thư.
Trong một ngọn núi ở biên giới Tần Tấn, ngồi trong sơn cốc yên lặng, Lục Nguyên đã bắt đầu tôi luyện linh kiếm.
Hắn lấy vĩnh viêm chi hỏa ra. Vĩnh viêm chi hỏa này một khi đụng phải mặt đất thì liền cháy lên. Bên cạnh không có cây cối, chỉ có đất vàng. Lục Nguyên lấy ra thanh Dưỡng Ngô kiếm đặt ở đằng trước, đồng thời lấy ra một hòn đá thái bạch để ở một bên.
Ngọn lửa dùng để đốt Dưỡng Ngô kiếm.
Trong lúc đang cháy mạnh, Lục Nguyên bắt đầu đem thần hồn hướng về Dưỡng Ngô kiếm. Nếu Dưỡng Ngô kiếm không thừa nhận, thì thần hồn truyền qua Dưỡng Ngô kiếm sẽ không thu. Nhưng hiện tại Lục Nguyên đã được Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận, tất nhiên là Dưỡng Ngô kiếm sẽ bắt đầu thu nhận thần hồn của Lục Nguyên.
Thần hồn lưu thông, thân kiếm Dưỡng Ngô kiếm ngày càng sáng bóng, cho đến khi thành ánh sáng ôn hòa của một mặt trời. Thân kiếm Dưỡng Ngô kiếm đã bắt đầu đốt lấy chính khí.
Không sai biệt lắm, hiện tại đã đến đoạn cao trào.
Lục Nguyên không hề do dự, lập tức đem Thái bạch thạch thêm vào. Thái bạch thạch bị vĩnh viêm chi hỏa đốt trong chốc lát, hiện tại đụng phải ánh sáng của Dưỡng Ngô kiếm lập tức lẫn vào trong Dưỡng Ngô kiếm, Bản thân của Dưỡng Ngô kiếm cùng Thái bạch thạch bắt đầu dung hợp. Đồng thời xung quanh xuất hiện một vòng xoáy. Thanh khí ở giữa thiên địa không ngừng dung nhập trong đó.
Vĩnh viêm chi hỏa càng lúc càng lớn.
Loại vĩnh viêm chi hỏa này nếu như không lấy ra dùng, thì nó sẽ không bao giờ biến mất, cho dù có để một ngàn năm. Nhưng nếu nó dùng để rèn linh kiếm thì độ tiêu hao cũng có phần nhanh.
Lục Nguyên giờ phút này không dám có bất cứ một phân tâm nào. Thanh khí, Thái bạch thạch vẫn dung nhập vào Dưỡng Ngô kiếm. Lục Nguyên dùng thần hồn không ngừng liên tục đưa vào trong đó. Thần hồn đưa vào rất nhiều, mà kiếm trong tay cũng dựa vào bộ dạng suy nghĩ đăm chiêu của Lục Nguyên mà bắt đầu cải biến.
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Nguyên cảm giác có chút mệt mỏi.
Dưỡng Ngô kiếm theo thời gian trôi qua cũng dần thành hình. Thanh linh kiếm Dưỡng Ngô so với ban đầu hình như to hơn một chút. Trên thân kiếm chớp động một vòng như có linh hồn. Hai bên mũi kiếm càng thêm sắc bén. Đúng vậy, đây chính là linh kiếm.
Linh kiếm có linh.
Lục Nguyên quát to một cái:
– Trở về vị trí cũ.
Giờ phút này cũng không cần dùng pháp lực, cũng không cần thần hồn, Dưỡng Ngô linh kiếm tự động quy vào trong vỏ. Đơn giản mà nói, linh kiếm đã có linh hồn của mình. Bởi vì đã đưa vào thần hồn của người, nên người và kiếm đã có được tâm linh tương thông.
Linh kiếm tác dụng so với phi kiếm càng sắc bén hơn. Hơn nữa, người và kiếm quan hệ càng mật thiết hơn, có thể phát ra những chiêu kiếm xảo diệu.
Có thể nói, Trường Sinh Bát Trọng có linh kiếm còn hơn tu tiên giả Trường Sinh Thất Trọng. Năm tu tiên giả Trường Sinh Thất trọng cũng không thắng được một tu tiên giả Trường Sinh Bát Trọng.
Lục Nguyên thoáng dừng lại, bắt đầu tôi luyện linh kiếm.
Trấn Nhạc kiếm và Dưỡng Ngô kiếm hoàn toàn khác nhau. Trấn Nhạc kiếm cần không phải là thanh khí, mà là kim khí của trời và nguyên khí của đất. Hơn nữa thái bạch thạch và thần hồn cũng được dùng khá nhiều. Sau hơn nửa ngày, Trấn Nhạc kiếm rốt cuộc cũng đã trở thành linh kiếm.
Lục Nguyên nhìn thanh Trấn Nhạc linh kiếm.
Lục Nguyên nhìn hai thanh linh kiếm trước mắt.
Dưỡng Ngô linh kiếm dài ba thước ba phần ba, thân kiếm to lớn.
Nhưng chân chính nặng một trăm hai mươi mốt cân.
Thanh Trấn Nhạc linh kiếm dài ba thước bốn phân, mũi kiếm thẳng tắp.
Thân bóng loáng, nặng một trăm ba mươi cân.
Hai thanh linh kiếm rốt cuộc đã thành.
Lúc này, hai thanh linh kiếm không ngừng tỏa hào quang chiếu thẳng vào đầu Lục Nguyên.
Lục Nguyên cảm thấy thần hồn của mình mạnh lên không ít, đồng thời pháp lực cũng tăng lên.
Đây chính là cảnh giới kiếm tiên của Trường Sinh Bát Trọng.
Tuy được gọi là Tửu Kiếm Tiên hơn một năm nay nhưng bây giờ Lục Nguyên mới hiểu rõ giờ phút này mình mới chính thức đạt đến cảnh giới của Trường Sinh Bát Trọng, chính thức được xưng là Kiếm tiên..
Lục Nguyên tay khẽ động, vuốt nhẹ vào hai thanh linh kiếm.
Đây chính là linh kiếm.
Trước kia, hắn luôn bị người dùng linh kiếm đuổi theo. Linh kiếm độ sắc bén vượt xa phi kiếm.
Kiếm của mình hiện tại cũng đã trở thành linh kiếm rồi. Lục Nguyên nhất thời cao hứng, liền ngay dưới bầu trời thi triển kiếm pháp, cũng không theo chiêu thức cố định, tùy ý thi triển bảy mươi hai thức, một trăm lẻ tám kiếm phong vân, Tuyết Vũ băng tiêu kiếm.
Hắn nghĩ đến kiếm pháp nào thì thi triển kiếm pháp nấy.
Qua một hồi múa may tự tại, hắn cảm thấy vô cùng thống khoái.
Thống khoái!
Sự liên hệ giữa người và kiếm thật sự là thống khoái.
Lục Nguyên thoải mái uống vài ngụm rượu, bày ra bộ dạng vô cùng thống khoái của mình.
Trán của hắn bây giờ mướt mồ hôi. Choang, hai thanh linh kiếm đồng thời quy vào trong vỏ.
Kế tiếp, tất nhiên là xung kích Trường Sinh Cửu Trọng, nhưng càng về sau thì mỗi cảnh giới đều tăng lên một độ khó khăn.
Đặc biệt là hiện tại. Ví dụ như Trường Sinh Thất Trọng mà trùng kích lên Trường Sinh Bát Trọng.
Sư thúc tổ đã nhắc nhở, nếu vượt qua được cửa ải này thì sẽ được kiếm thừa nhận.
Tôi luyện Trường Sinh Bát Trọng lên Trường Sinh Thất Trọng cần có tam cực quy. Các sư thúc tổ đã nói:
– Việc này huyền diệu khó giải thích. Giải thích không rõ bằng tự mình nhận thức. Nhưng Tam cực quy chính là Thần hồn, pháp lực và thân thể quy vào làm một.
Họ chỉ nói như thế mà thôi. Ngay cả trùng kích như thế nào cũng không nói rõ, chỉ có thể tự mình nhận thức.
Áp lực khá cao.
Được rồi, cứ mặc kệ nó.
Lục Nguyên định ngủ một giấc. Nhưng vừa mới được một tiếng, Lục Nguyên nhìn sang, chỉ thấy có con thỏ bị chết trước cái cọc gỗ. Vốn chính mình hay cho rằng ôm cây đợi thỏ chỉ là ngụ ngôn, nhưng chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có chuyện này thật.
Sự tình đúng là bất đắc dĩ.
Nhưng đã xảy ra chuyện này rồi thì tự nhiên không khách khí nữa. Hắn giương tay cầm lấy con thỏ đem đi nướng.
Dù sao vừa vặn có rượu lại có thỏ.
Lục Nguyên tùy ý dùng kiếm lột da con thỏ, đem nội tạng quăng bỏ, rồi xiên vào một cây côn đặt lên trên bếp lửa.
Kiếm thuật quả thật cũng có tác dụng thanh lý nội tạng của con thỏ.
Trong không gian pháp khí của hắn cũng có các loại gia vị.
Tài nghệ của mình quả nhiên vẫn chưa bị mai một. Một lát sau, mùi thơm của thịt nướng đã bay ra ngoài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Lục Nguyên lấy rượu, rồi ngồi ăn thịt thỏ nướng, uống một hớp rượu lại ăn một miếng thịt.
Nhân sinh quả thật là hoàn mỹ.
Ngoại hiệu của mình bây giờ là Tửu kiếm tiên. Nếu có thể giúp đỡ ai thì giúp đỡ. Nhưng bản tính lười nhác thì vẫn như cũ. Ăn thịt uống rượu, vô cùng tự tại.
Trước đây, Lục Nguyên chỉ hơi hướng về chính nghĩa. Còn nay phương diện này càng nhiều hơn một chút.
Trùng kích Trường Sinh Cửu Trọng tạm thời quên đi. Trước hết mau ăn uống một phen, đó mới chính là vương đạo.
Người khác làm sao mà hiểu được khoái hoạt của mình.
Mỗi người đều có một nhân sinh của riêng mình, không thể không có khó khăn.
Nhưng khi vứt bỏ được khó khăn thì cái còn lại đó chính là khoái hoạt, Đây mới là nhân sinh đích thực.
Nhớ rõ, tại Tấn quốc có một câu chuyện dân gian như thế này. Một người có năm lượng. Anh ta nói:
– Ah, ta còn năm lượng bạc, có thể mua được nhiều món ăn ngon, làm rất nhiều việc.
Nhưng một người khác cũng có năm lượng bạc, nhưng anh ta lại nói:
– Sao mình chỉ có năm lượng bạc thế? Nếu xài xong năm lượng bạc thì ta nên làm cái gì bây giờ?
Không hề nghi ngờ, Lục Nguyên chính là người lạc quan thứ nhất mà không phải là người sầu khổ thứ hai.
Thịt nướng, rượu ngon, vô cùng thống khoái.
Đúng rồi, trong một năm rưỡi qua, hắn đã luyện thành hai đại kiếm ý, tức là Thu chi kiếm ý và Mạn chi kiếm ý.
Lục Nguyên tại Tấn quốc tùy ý đi du lịch, cũng không nhanh không chậm.
Đến chỗ nào thì mỹ thực, có rượu ngon thì đến.
Nếu gặp được người đáng thương thì giúp.
Thời gian trôi qua rất là tiêu dao, cũng không chú ý đến Trường Sinh Cửu Trọng tam cực quy.
Cái đó thì tùy duyên.
Có thể đến thì sẽ đến, mình cũng không gấp.
Hơn hai mươi tuổi có thể đạt được Trường Sinh Bát Trọng, xác thực đủ để cho hắn tại Tấn quốc này trở thành một tu tiên giả.
Hắn đến chợ của tu tiên giả xem có cái gì mua được không. Gần đây hắn dùng linh thạch hơi bị nhiều.
Bước chân vào chợ, hắn phát hiện tại ngôi chợ này bày bán rất nhiều đồ của tu tiên giả.
Hắn ở bên trong đánh giá hàng hóa bốn phía.
Phiên chợ của tu tiên giả khá lớn. Đủ loại kiểu dáng, đủ loại hàng hóa. Lục Nguyên suy nghĩ xem mình có nên xử lý một số hàng hóa hay không. Ví dụ như Trường Sinh Đạo quả.
Nếu bán ra ngoài nhất định là giá trên trời. Nhưng bản thân mình tạm thời cũng chưa cần. Được rồi, trước cứ xem đã.
Khi đi trên đường, hắn đụng phải một người la to lên:
– Có việc lớn, có việc lớn.
Nghe người này rống lên có chuyện lớn, những người nhàn rỗi tất nhiên cũng muốn nghe một chút.
Lục Nguyên vừa lúc cũng ở bên cạnh, liền nghe xem rốt cuộc là chuyện lớn gì.
Khi nghe như vậy, người kia liền quát lớn tiếp:
– Nguyên quốc lại tấn công.
– Xì, Nguyên quốc tấn công, ta còn tưởng rằng là chuyện gì.
Mọi người có chút không quan tâm.
Những năm gần đây, Nguyên quốc và Tấn quốc đánh đánh hợp hợp còn lạ gì nữa. Mọi người thấy riết thành quen, nhưng người kia lại lắc đầu:
– – Không, lúc này đây, nghe nói Viên tông sư đích thân ra tay. Lại còn có Minh chủ Ngũ tiên minh Tổ Thiên Thu nữa.
Nhân vật cấp Tông sư ở tấn quốc thật ra cũng không nhiều lắm.
Nguyên quốc thì có ba người.
Địa để yêu ma tổng cộng có một người, chính là Đông Phương Yêu. Còn hai người còn lại thì chỉ là bán tông sư thôi.
Còn Tấn quốc ngoại trừ Chu Thanh Huyền thì cơ bản tổng cộng có bốn người.
Trong đó bao gồm Sở Đoạn, Minh chủ Ngũ tiên minh Tổ Thiên Thu đời thứ tám của Hoa Sơn. Tống Thanh Kiều của Võ Đang tiên môn cùng với Chưởng môn Nam Hải tiên môn Yến Nhị.
..
Nam Hải tiên môn Yến Nhị cách đây không lâu đã luyện thành Đoạt mệnh đệ thập tứ, mới có thể xưng tông.
Trong bốn đại Tông sư của Tấn quốc thì Yến Nhị là yếu nhất.
Trên cơ bản thì Tấn quốc và Nguyên quốc luôn duy trì tình trạng cân bằng.
Tấn quốc vốn thực lực mạnh hơn so với Nguyên quốc. Đặc biệt là từ khi có Yến Thương Thiên.
Với khả năng của Yến Thương Thiên thì tiêu diệt Nguyên quốc không khó. Nhưng chẳng biết vì sao Yến Thương Thiên một mực không làm điều này.
Tấn Nguyên hai nước tổng cộng có tám vị tông sư.
Trang chủ Vạn xà sơn trang Âu Dương Độc Pháp, Thiên Viên tông sư của Mật tông, Ma Trí tông sư của Đại Tuyết Sơn, Hoa Sơn Sở Đoạn, Minh chủ Ngũ tiên môn Tổ Thiên Thu, Võ Đang tiên môn Tống Thanh Kiều. Nam Hải tiên môn Yến Nhị và Địa để yêu ma Đông Phương Yêu.
Trong tám người này ai cao ai thấp, không ai biết.
Nhưng phải công nhận Yến Nhị của Nam Hải tiên môn là yếu nhất và Đông Phương Yêu là mạnh nhất.
Khi Võ Đang thất tử bày ra trận Chân Vũ Thất Tiệt trận, Đông Phương Yêu đều phá giải được.
Bảy đại tông sư này cùng nhau khắc chế, ai mạnh ai yếu cũng không biết.
Có thể được coi là Tông sư thì đã là mạnh nhất Tấn quốc.
Vốn Thiên Viên tông sư trấn biên cảnh, chưa từng động thủ, nhưng lúc này lại ra tay, chuyện này hiển nhiên là bất thường. Trách không được Tổ Thiên Thu lại ra mặt. Đây đúng là chuyện lớn.
Người nọ thở dốc vài hơi, rồi lại nói tiếp:
– Hơn nữa, không chỉ như thế. Mới vừa rồi còn truyền đến tin tức, Tổ Thiên Thu đến biên cảnh, kết quả bị yêu ma tập kích. Ngũ tiên minh bị thương nghiêm trọng. Hiện tại, thập vạn yêu ma đã tấn công Hoa Sơn.
– Cái gì?
Những người khác kinh ngạc la lên. Lục Nguyên lại càng kinh ngạc vô cùng.
Mười vạn yêu ma tấn công Hoa Sơn.
Nếu là như vậy, thì đệ nhất tiên môn ở Tấn quốc rõ ràng đã bị yêu ma tấn công.
Nhưng đám yêu ma này tìm chết sao?
Đệ nhất tiên môn ở Tấn quốc rất thâm hậu với mấy ngàn năm lịch sử. Mười vạn yêu ma tấn công Hoa Sơn, dưới tình huống bình thường thì không có khả năng.
Nếu bọn chúng muốn đùa nghịch thì cái giá phải trả là rất lớn.
Nhưng nói đi nói lại, Đông Phương Yêu là một yêu ma kiêu hùng, quả quyết. Năm đó thua trong tay Yến Thương Thiên nên về sau đã học cách thay đổi. Nghe nói còn học qua cách mặc quần áo của phụ nữ.
Hắn thường xuyên gây ra những chuyện điên rồ.
Mười vạn yêu ma tấn công Hoa Sơn tuyệt đối có thể không tin Nhưng Đông Phương Yêu rất có khả năng làm chuyện này.
Lục Nguyên lắng nghe câu chuyện, rốt cuộc phát hiện thế cục hiện tại là như vậy.
Đông Phương Yêu mang thuộc hạ tấn công Hoa Sơn. Mà phía tây lại là Nguyên quốc. Nguyên quốc cũng đã tham gia vào cuộc tấn công.
Hiện tại, Nguyên quốc đã tấn công. Thanh Thành, Côn Lôn hai đại tiên môn không thể đến trợ giúp Hoa Sơn. Nam Hải thì ở quá xa, nhất thời trợ giúp cũng không kịp.
Quang Minh Yêu Hoàng Phương Tà và Ma Đế Kinh Hoàn Chân thuộc hạ của Đông Phương Yêu đang trấn giữ Võ Đang, hiển nhiên là không muốn cho Võ Đang trợ giúp Hoa Sơn.
Trên cơ bản, bây giờ thuộc hạ của Đông Phương Yêu đã có mặt tại Hoa sơn.
Một cuộc đại chiến kinh thiên động địa bắt đầu.
Lục Nguyên khi chạy đến Hoa Sơn cũng đã nghe một sự kiện, quái thú ở Nam Hải đã nổi dậy. Nghe được tin tức này, Lục Nguyên không khỏi giật mình. Nam Hải tiên môn nằm ở Nam Hải. Mà Nam Hải thì vô cùng bát ngát. Hiện tại không tìm được giới hạn của nó. Nghe nói, tại sâu trong nước có vô vàn quái thú, dị thú, thậm chí là hữu thần thú tồn tại. Người nào muốn khiêu chiến quái thú biển sâu ở Nam Hải tiên môn căn bản không có khả năng. Cũng may, những quái thú trong biển sâu bình thường không đến khu vực của Nam Hải tiên môn. Nhưng có đôi khi sẽ phải đụng quái thú. Mà một khi đụng quái thú thì phải làm sao bây giờ?
Nam Hải tiên môn có một pháp bảo trấn phái tên là Hóa Hải Trấn Nhãn Lưu Tuyền bảo tháp. Pháp bảo này có danh tự thật dài nhưng chỉ có một tác dụng. Một khi đám quái thú bộc phát thì sẽ đem toàn bộ Nam Hải tiên môn che giấu đi. Nhờ có pháp bảo này mà Nam Hải tiên môn có thể dừng chân tại Nam Hải. Nam Hải tiên môn lúc này đây phải sử dụng đến Hóa Hải Trấn Nhãn Lưu Tuyền bảo tháp, trong thời gian nhất định không cách nào trợ giúp Hoa Sơn.