Ba người Lý Mặc đều nhìn về phía trước. Trong đám người có một gã nam tử đầu trọc, eo gấu lưng hổ bước ra. Nét mặt y đầy chiến ý, trừng mắt nhìn Lôi Cương khiến cho hắn chỉ biết cười khổ. Người này đúng là có tu vi Cương Hoàng hoàng giai, những người còn lại đều có tu vi Cương Hoàng huyền giai. Nam tử đó có lẽ là người hiếu chiến nhưng không nắm chắc chiến thắng được người có tu vi cao hơn vì vậy mà từ khi đến đây vẫn bứt rứt chân tay.
Lý Mặc nhìn nam tử đầu trọc rồi lại nhìn Lôi Cương mà không nói gì. Trong lòng gã có sự tò mò với thực lực của lôi. Ba mươi người tu luyện ở trước mặt trong ánh mắt như đang cười nhìn hắn.
– Tiểu tử! Ta tên Quân Thắng có tu vi Cương Hoàng hoàng giai như ngươi. Chúng ta tỷ thí một tận có được không? – Nam tử đầu trọc tên Quân Thắng, vặn người khiến cho xương kêu răng rắc, đồng thời làm cho ánh mắt của những người tu luyện trở nên khác lạ. Phần lớn người tu luyện đều theo đuổi tu vi cũng không có nhiều người tu luyện thân thể. Mà nam tử đầu trọc đó có sức lực không phải tầm thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lôi Cương hơi mỉm cười quan sát Quân Thắng. Trong cơ thể của gã, Lôi Cương không hề cảm nhận được nội kình. Điều này chứng tỏ Quân Thắng chỉ có sức khỏe hơn người mà thôi. Đối với cảnh giới Cương Hoàng, Lôi Cương không hề muốn đánh. Nếu đối phó với Cương Tiên có lẽ hắn sẽ thử một lần xem thực lực của bản thân tăng lên nhiều hay ít. Có điều, Quân Thắng nói như vậy thì mình đánh với gã một trận cũng được. Vì vậy mà Lôi Cương cười nhạt, nói:
– Ngươi muốn đánh như thế nào?
– Đánh một trận với ta đi. Nhưng ta sẽ không nhường, đánh tới khi nào một bên không đứng dậy nổi mới dừng tay. – Gương mặt của Quân Thắng giật giật cười nói.
Lôi Cương gật đầu. Ba người Lý Mặc nhanh chóng đi về phía ba mươi người tu luyện đứng trước đó. Trong cả đại viện chỉ còn lại Lôi Cương và Quân Thắng.
Lôi Cương chắp một tay sau lưng, nói:
– Mời.
– A! Ngươi không cần linh khí? – Thấy Lôi Cương không lấy linh khí, Quân Thắng ngạc nhiên.
– Ngươi cũng không dùng sao? – Lôi Cương cười nói.
Quân Thắng ngẩn người rồi cất tiếng cười ha hả mà nói:
– Quân Thắng ta trời sinh thần lực, chống lại người bằng cấp chưa bao giờ dùng linh khí. Mặc dù ta muốn đánh một trận với ngươi nhưng không muốn làm ngươi bị thương. Ngươi hãy lấy linh khí của mình ra đi. Ta sợ lỡ tay làm ngươi bị thương nặng. – Âm thanh của y hùng hậu nhưng vẫn ẩn chứa ý tốt.
Lôi Cương lắc đầu, nói:
– Ngươi cứ yên tâm mà tấn công. Ta sẽ không bị thương.
Ánh mắt của Quân Thắng sáng ngời, đánh giá Lôi Cương một cách cẩn thận rồi nói:
– Được! Hy vọng ngươi sẽ không bị thương. – Vừa dứt lời, Quân Thắng liền giậm chân phải về phía trước khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố lớn. Còn Quân Thắng giống như một mũi tên rời cung lao về phía Lôi Cương. Trong không khí liên tục vang lên những tiếng nổ chứng tỏ tốc độ của Quân Thắng đã đạt tới mức cao nhất. Điều đó khiến cho ánh mắt của Lý Mặc cùng với những người tu luyện khác trở nên nghiêm túc hơn.
Lôi Cương vẫn tươi cười liếc mắt nhìn về phía cửa thành Phụng Thiên. Hắn suy nghĩ có nên một chiêu đánh bay Quân Thắng hay không? Nhưng cuối cùng Lôi Cương không định làm vậy. Bản thân vừa mới tới đây, nếu đã lộ hết thực lực thì không hay lắm. Vì vậy mà Lôi Cương hơi tránh sang một bên, thoát khỏi đòn tấn công của Quân Thắng. Quân Thắng đánh hụt khiến cho không gian vang lên một tiếng nổ.
– A… – Quân Thắng thốt lên một tiếng kinh ngạc dường như tò mò với việc Lôi Cương có thể tránh được một đòn của mình. Lúc này, thân hình y đột nhiên xoay người, phóng ra hai nắm đấm đánh ngang vào người Lôi Cương.
Lôi Cương cũng không ngăn cản mà làm như không tránh kịp, đón lấy hai quả đấm của Quân Thắng. Hai cú đấm của Quân Thắng đánh trúng ngực Lôi Cương làm vang lên một tiếng động mạnh. Lôi Cương bay ngược về phía sau, đập mạnh vào cửa đại viện, rũ người ngồi trên mặt đất. Sắc mặt hắn tím bầm.
– A! Tiểu tử! Đã bảo ngươi lấy linh khí. Ôi chao…
Quân Thắng thấy gương mặt của Lôi Cương thì sững sờ, áy náy chạy tới xem xét.
Lôi Cương mở mắt, gương mặt xuất hiện một sự khổ sở:
– Không sao! Chỉ có điều trong cơ thể máu huyết trào lên thôi. – Nói xong, Lôi Cương phun ra một ngụm máu tươi khiến cho Quân Thắng càng thêm áy náy. Mà mấy người Lý Mặc nhìn nhau, trong lòng lại có hiểu biết thêm về Quân Thắng. Còn Lý Lực thấy Lôi Cương bị thương nặng thì bước tới, vẻ mặt tức giận nhưng lại bị Lý Mặc ngăn lại. Lý Mặc lắc đầu với Lý Lực khiến cho Lý Lực nhăn mặt, cố nén cơn tức rồi quay về chỗ.
Tay phải Quân Thắng đỡ lưng Lôi Cương rồi một làn cương khí mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể hắn. Nét mặt gã áy náy nói:
– Sớm biết ngươi như vậy ta đã không sử dụng hết sức.
Lôi Cương sững sờ. Nếu như không phải do hắn muốn giấu thực lực thì lúc này người gục xuống chính là Quân Thắng. Có điều, trong lòng Lôi Cương cũng cảm thấy hứng thú đối với gã. Mặc dù hai nắm đấm của Quân Thắng không đến mức để cho Lôi Cương bị thương nhưng sức mạnh của gã cũng không phải là tầm thường, thậm chí có thể sánh với Ngu Đao, cũng có thể còn mạnh hơn. Hơn nữa, gã lại không tu luyện gì về thể tu mà có thể đạt tới mức đó thì đúng là trời sinh Quân Thắng đã có thần lực. Điều khiến cho Lôi Cương khen ngợi đó là trong hai nắm đấm của Quân Thắng có ẩn chứa cương khí, mặc dù không mạnh như nội kình nhưng so với chỉ riêng sức mạnh thì hơn nhiều lắm.
Lôi Cương ngồi xuống, nhắm mắt để hồi phục. Sau một lát, sắc mặt tím bẩm của hắn mới biến mất. Mở mắt ra, thấy Quân Thắng vẫn đứng đó với nét mặt quan tâm, Lôi Cương cười rồi nói:
– Không phải lo nữa rồi. Sức mạnh của ngươi thật lớn.
– Đúng thế! Từ nhỏ trong cơ thể ta đã có một nguồn sức mạnh dồi dào. Sau khi đạt tới Cương Quân, ta thử cho Cương khí ngưng tụ vào trong hai tay khiến cho lực lượng lại tăng lên. Đúng rồi! Ngươi tên là gì? – Quân Thắng vừa cười vừa nói. Thấy Lôi Cương hồi phục, gã mới thở ra nhẹ nhàng.
– Cương Ma. – Lôi Cương trả lời. Hắn liếc mắt nhìn về phía cổng thành mà mỉm cười.
– Được! Cương Ma! Sau này có chuyện gì mà Quân Thắng ta có thể giúp được sẽ giúp. – Quân Thắng giơ tay vỗ bả vai của Lôi Cương mà nói một cách nghiêm túc. Lôi Cương mỉm cười rồi gật đầu.
Cùng lúc đó gương mặt của Đao Ngân ở cửa thành Phụng Thiên khẽ thay đổi, ánh mắt xuất hiện một sự nghi hoặc. “Chẳng lẽ mình cảm giác nhầm?”
Quân Thắng nâng Lôi Cương dậy đi tới bên cạnh Lý Mặc rồi nói:
– Cương Ma! Ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Chờ huynh đệ còn lại tới rồi chúng ta tu luyện.
Lôi Cương liếc nhìn hơn ba mươi người tu luyện rồi hỏi:
– Còn người nữa? Tiểu đội của chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người.
– Chúng ta là đệ tử của tiểu đội mười chín, thuộc đại đội ba của Diệc Lãnh thống lĩnh. Mỗi một tiểu đội có năm mươi đệ tử. Có lẽ còn vài vị nữa sẽ tới. – Quân Thắng giải thích cho Lôi Cương.
– Hy vọng không có tiểu tử Cương Hoàng hoàng giai gia nhập. Nếu không thì tiểu đội mười chín của chúng ta làm sao có thể cạnh tranh với những tiểu đội khác? – Một gã thanh niên lạnh lùng đứng trong đám người lên tiếng.
Quân Thắng sửng sốt, nét mặt hơi sượng đi nhưng không nói gì mà chỉ giải thích cho Lôi Cương.
Hóa ra, trong Phụng Thiên, dưới vực chủ có một đại thống lĩnh, bốn thống lĩnh. Mà dưới mỗi thống lĩnh lại có mười đại đội. Trong mỗi đại đội lại có hai mươi tiểu đội. Còn sự cạnh tranh như người thanh niên kia vừa nói là cạnh tranh giữa những đệ tử mới được tuyển của Phụng Thiên để có thể đi vào trong thánh tháp tu luyện của Phụng Thiên trong mười năm. Bởi vì nghe đồn, tốc độ tu luyện của thánh tháp nhanh hơn ở ngoài mấy chục lần. Chỉ mười năm tu luyện đủ để sánh với bên ngoài cả trăm năm làm sao không khiến cho họ điên cuồng?