“A, Lôi Cương đâu?” Trong bảo tháp bảy màu là một thế giới màu đỏ rực rỡ, Đan Thần, Luyện Hư, Hỏa Hiết cùng Tiểu Đốt kinh ngạc quan sát bốn phía.
“Ngu Đao lão ca cũng không có ở đây!” Luyện Hư cau mày trầm giọng nói.
Bốn người nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc. Mà Hỏa Hiết trong mắt ánh lên vẻ cô đơn. Tiểu Phần cắn răng nhìn bốn phía đầy rẫy linh khí thuộc tính hỏa, quan sát Đan Thần cùng Luyện Hư, Hỏa Hiết, ánh mắt sáng ngời, thấp giọng nói: “Các ngươi có phát hiện điều gì không?”
Ba người Luyện Hư cùng nhìn về phía Tiểu Phần, ánh mắt nghi hoặc.
“Nếu như ta đoán không sai thì, chúng ta đều là thân thể mang thuộc tính hỏa đúng không?” Tiểu Phần nhìn ba người nói.
Ba người chấn động, Đan Thần biến sắc, hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Tiểu Phần, thấp giọng nói: “Lẽ nào… chí bảo dựa vào thể chất của mỗi người mà tự động phân phối? Hẳn là vậy, ở đây linh khí thuộc hỏa dày đặc có thể nói là đáng sợ!!”
Luyện Hư nhìn thân ảnh mấy người phía trước, cảm nhận được họ cũng thuộc thân thể mang thuộc tính hỏa, nói: “Hẳn là như vậy, không biết… sư tôn hiện tại bị vây trong không gian thế nào!”
“Ân, nếu đúng là như vậy thì chúng ta không có gì phải lo lắng cả, đi! Đi tìm trong bảo khố thôi, gia gia ta nói trong chí bảo có ẩn chứa bảo tàng lưu giữ toàn bộ câp cao nhất của hỗn độn. Có thể cũng còn phải xem cơ duyên của mỗi người nữa!” Tiểu Phần vội vàng nói, trong lòng cũng không lo lắng cho Lôi Cương, không phải vì không quan tâm, bởi vì Lôi Cương rất mạnh. Tại Trung Xu giới này, không đến phiên người khác lo lắng cho hắn, chỉ có hắn quan tâm tới người khác a. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Ba người khác gật đầu. Rồi bốn người đi vào sâu bên trong.
Lôi Cương lúc này bị vây trong không gian màu nâu nhạt. Hắn thấp thỏm nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng hơi bất an. Luyện Hư, Đan Thần, Ngu Đao cùng Tiểu Phần, Hỏa Hiết cũng không thấy đâu. Rõ ràng hắn cùng bọn họ cùng đi vào a? Lẽ nào vào trong chí bảo liền lập tức bị chuyển đi? Không đúng, Lôi Cương nhíu mày, ở đây linh khí thuộc tính mộc đặc biệt nhiều, tương đương với trong kết giới của cây sinh mệnh ở Ma sâm lâm tại Huyết ngục. Lẽ nào… Bảo tháp bảy màu cũng đại diện cho bảy không gian? Ngoại trừ ngũ hành còn có âm dương? Dương đại diện cho sấm sét, như vậy âm ở đâu? Mà hắn là thuộc không gian tính mộc, Lôi Cương nhíu mày suy nghĩ. Lôi cương nhìn thấy trước mặt mấy người hoảng loạn, phát hiện bọn họ đều là tu luyện giả mang thuộc tính mộc. Lập tức, hắn xác định được suy nghĩ của hắn hoàn toàn chính xác. Lập tức, Lôi Cương không còn lo lắng cho bọn Luyện Hư, Luyện Hư cùng Đan Thần, Hỏa Hiết đều có thể chất hỏa tính. Bọn họ chắc hẳn là gặp nhau. Về phần Ngu Đao, Lôi Cương càng không cần lo lắng. Ngu Đao là cường giả cương đế, so về kinh nghiệm chiến đấu hắn cũng không thể bằng được a.
“Không biết, ca ca có vào trong chí bảo hay không. Có lẽ là như vậy, chí bảo đã mở ra đúng lúc bọn họ chiến đấu a.” Lôi Cương thầm xoa dịu chính mình, rang sức làm cho hắn không phải lo lắng. Lập tức, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, hướng về phía trước bay nhanh tới.
Càng về phía bắc, Lôi Cương càng cảm thụ được linh khí thuộc tính mộc nồng đậm, thậm chí còn nhiều hơn cả trong kết giới của cây sinh mệnh nhỏ. Chí bảo quả là thần bí a, Lôi Cương thầm nghĩ. Thần thức đang phóng ra, hắn cũng phát hiện thần thức ở đây căn bản là không có tác dụng, không kiểm tra được cái gì. Lôi Cương hiểu rõ, e rằng trong chí bảo có cấm chế ràng buộc thần thức. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, liền hướng phía trước phi lên. Đến lúc đến một cánh rừng rậm xanh um, Lôi Cương mới chậm rãi hạ xuống.
Đi vào trong rừng rậm, cảm nhận được linh khí thuộc tính Mộc nồng đậm khác thường, Lôi Cương chỉ muốn ngồi ở đây tu luyện. Thế nhưng hắn cũng không thể làm như vậy, chí bảo mở ra chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mười vạn năm mới có một lần. Hắn cũng không thể vì tu luyện mà bỏ qua cơ hội tìm bảo vật, lần này tìm bảo vật cũng không giống những lần khác, mà còn khiến cường giả sáu giới khác đều đi tìm siêu kho báu a. Bởi thần thức đã bị hạn chế, Lôi Cương chỉ có thể dùng mắt thường quan sát. Đi trong rừng rậm, giẫm lên không biết bao nhiêu lá mục, Lôi Cương nghi hoặc, kho báu của chí bảo rốt cuộc ở nơi nào? Ngay lúc Lôi Cương còn đang suy nghĩ, phía trước truyền đến tiếng chấn động của linh khí. Lôi Cương sửng sốt, lập tức bước nhanh tới trước.
Ở đây, ngoại trừ đoạt bảo ra, có lẽ người khác sẽ không tùy tiện trêu chọc đối thủ a. Nếu như có bảo bối tốt, Lôi Cương cũng không ngại một mình đơn độc.
Bước nhanh tới nơi có đại chiến, Lôi Cương phóng tầm mắt nhìn mười tên cường giả trẻ tuổi đang chiến đấu. Hắn liền nhảy lên một cành cây đại thụ rậm rạp, quan sát trận chiến.
“Đạo hữu, chúng ta là đệ tử Thiên Mộc tông của thần giới, cỏ Bạn Nguyên là chúng ta phát hiện trước. Báu vật trong chí bảo vô số, đạo hữu hà tất lúc này muốn cỏ Bạn Nguyên làm khó chúng ta chứ?” Đang đại chiến, một gã thanh niên mặc áo nhà nho màu nâu cao giọng quát, ngữ khí không che giấu được sự tức giận.
“Khặc khặc, Thiên Mộc tông? Nếu như là Thần tông chúng ta còn có thể nhường, thế nhưng Thiên Mộc tông thì không xứng. Giết bọn chúng!” Một gã nam tử áo đen lạnh lùng, âm trầm cười nói, ánh mắt bắn ra sát khí, đòn tấn công càng thêm hung mãnh.
Nhìn hai bên mười người đại chiến, Lôi Cương trốn ở trên cành cây cũng không động thủ. Hắn nhìn quanh bốn phía, kiểm tra xung quanh có cường giả khác hay không, thế nhưng thần thức đã bị hạn chế, căn bản là không thể điều tra ra. Lôi Cương hiểu rõ, trai cò tranh nhau tất nhiên còn có ngư ông, chỉ sợ là không chỉ có một người. Sau một hồi điều tra không được, Lôi Cương đảo mắt qua bốn phía, tìm kiếm cây cỏ Bạn Nguyên mà bọn họ nói. Có thể khiến hai bên tranh giành tất không phải vật tầm thường. Lôi Cương tuy rằng không ham mê báu vật, thế nhưng cũng sẽ không ngại giữ báu vật. Vật ở đây thu được ra đến bên ngoài có thể có tác dụng không ngờ.
Cuối cùng, hai mắt Lôi Cương hạ xuống, bên cạnh trận đại chiến, dưới một cây đại thụ khổng lồ, có hai gã nam tử áo nâu và áo đen thủ hộ. Ánh mắt hai người đầy vẻ thù địch. Ở giữa hai người là một cây cỏ nhỏ màu nâu to bằng ngón tay cái ngay dưới cây đại thụ. Lá cây cỏ to bằng gang bàn tay, Lôi Cương cảm nhận được linh khí thuộc tính Mộc vô cùng nồng đậm từ đó phát ra.
“Bang bang…” Những tiếng nổ vang ra liên tục. Mà trận chiến mười người đã thấy được kết quả, ba gã nam tử áo đen chiếm thế thượng phong, hai gã còn lại cũng bị nam tử áo nâu áp chế.
“A…” Một tiếng hét thảm vang lên, một gã trung niên nam tử áo nâu bại trận, ngã xuống đất, sống chết không rõ.
Bốn gã nam tử áo nâu còn lại nhìn thấy, giận tím mặt, điên cuồng tấn công.
Đứng ở trên cây, Lôi Cương nghi hoặc. Tuy rằng ở đây linh khí thuộc tính Mộc nồng nặc, thế nhưng cũng không thể vận dụng, xem nơi này có cấm chế tu vi a.
“A…” Một tiếng hét thảm vang lên, lại một gã nam tử áo nâu bại trận. Tên nam tử áo nâu đứng dưới cây đại thụ mặt co giật, nhanh chóng nhìn không trung, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía, đang định xuất chiêu. Mà tên nam tử áo đen cùng giằng co kia khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tham lam nhìn cỏ Bạn Nguyên.
“A…” Lại một gã nam tử áo nâu đại bại, tên nam tử áo nâu thủ hộ cỏ Bạn Nguyên rốt cuộc nhịn không nổi, hướng phía trận đại chiến phóng đến. Mà tên nam tử áo đen âm trầm cười, vội vã đi tới bên cạnh cỏ Bạn Nguyên, lấy ra một bình ngọc phỉ thúy, định ngắt lấy cỏ Bạn Nguyên.
Hai mắt Lôi Cương khẽ động, thân thể cử động cực nhỏ, nhưng hắn nhúc nhích một chút liền ngừng lại, dừng ý muốn tìm cách đoạt cây cỏ lại, bất động tại chỗ, chăm chú nhìn chằm chằm cỏ Bạn Nguyên.
“Ha hả, tiểu bằng hữu, lão phu có một người bạn tốt bị tặc tử đả thương, thần hồn hao tổn. Cỏ Bạn Nguyên là báu vật của trời đất chuyên chữa trị thần hồn, ngươi có thể đem cỏ Bạn Nguyên này tặng cho lão phu? Lão phu vô cùng cảm kích” Một thanh âm già nua vang lên, cánh tay đang vươn ra của tên nam tử áo đen bị một bàn tay chỉ có da bọc xương nắm lấy.
Bị nắm trụ tên nam tử áo đen giận dữ, tay phải như tia chớp chộp lấy tay của bộ xương khô.
“Ầm…” một tiếng, nam tử áo đen thân thể bay ngược lại. Mà bình ngọc phỉ thúy đã bị người đoạt mất, lão nhân da bọc xương khóe miệng mỉm cười nhìn trận đại chiến phía trước, cấp tốc tiến tới khoảnh đất có cỏ Bạn Nguyên.
Thế nhưng vẫn còn chưa chạm đến, lão nhân bỗng rút lui vài bước, một đạo lực mạnh mẽ đánh bay lão ra. Bình ngọc phỉ thúy rơi trên mặt đất.
“Ha hả, cỏ Bạn Nguyên này có người muốn lấy, cũng vừa hay hợp ý ta!” Một gã trung niên nam tử áo nhà nho xuất hiện bên cạnh cỏ Bạn Nguyên, hai mắt mỉm cười nhìn lão nhân già nua vẻ mặt phẫn nộ.
Lôi Cương thầm than hắn còn chưa xuất đầu lộ diện, một lúc hai gã cao thủ đã xuất hiện a.
Lão nhân già nua thân thể bay ngược lại mấy thước, bỗng hóa thành một tia sáng màu đen tấn công nam tử áo nho. Đúng lúc này, Lôi Cương di động, thân thể chớp nhoáng, biến mất khỏi cành cây, hóa thành bóng đen cuốn lấy cỏ Bạn Nguyên. Bình ngọc phỉ thúy cũng biến mất theo.
Biến động bất chợt khiến lão nhân già nua ngừng tấn công, trừng lớn hai mắt nhìn cỏ Bạn Nguyên biến mất, khuôn mặt chỉ còn da hơi co giật. Mà tên nam tử áo nho kia ánh mắt tức giận, nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện một bóng người.
“Được! Tốt lắm! Không coi lão phu vào đâu, dám đoạt bảo, đợi đến khi cấm chế tan đi, lão phu tất sẽ cho ngươi thịt nát xương tan!” Lão nhân già nua âm trầm quát khẽ nói, giọng khàn khàn, hai mắt âm trầm nhìn hướng Lôi Cương biến mất. Thân thể lão tức thì biến thành một tia sáng biến mất. Nam tử áo nho khẽ động dung, nhìn lão nhân biến mất. Suy tư trong chốc lát, đôi đồng tử bỗng nhiên co lại, khẽ run người, nhanh chóng trốn khỏi nơi này.
Nhưng hắn cũng để lại vài tên cường giả trẻ tuổi đã chết.