Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 106: Ban thưởng


Mọi người trong đại điện đều là hạng người cáo già. Từ những lời nói của Tiêu Thiên Bách đã tìm ra chút manh mối, nhất thời minh bạch trước đó vài ngày trong quân phản loạn xảy ra biến cố, nghĩ đến tất nhiên là có liên quan tới thiếu niên trước mặt.
 
Nghĩ tới đay, trong ánh mắt của những người này nhìn về phía Hàn Phong, càng từ nghi hoặc chuyển sang khiếp sợ.
 
Tiêu Thiên Bách sau khi nói xong những lời này, hai mắt cũng nhìn chằm chằm về phía Hàn Phong, không chút che giấu vẻ hân thưởng. Từ lúc Hàn Phong còn chưa tới Thiên Nguyệt Thành, hắn đã phái người đi điều tra một phen.
 
Sau cuộc điều tra đó, Tiêu Thiên Bách nhất thời phát hiện phía sau Hàn Phong lộ vẻ thần bí. Trải qua phân tích, Tiêu Thiên Bách cũng nhân định phía sau Hàn Phong tất nhiên có một vị sư phụ thần bí khó lường.
 
Hơn nữa hắn cũng từ hai nhi tử của mình, cùng với lời giải thích từ miệng Phí Lão mà biết được Hàn Phong tính cách trầm ổn, hơn nữa kiến thức quảng đại, tu vi cũng không kém.
 
Quan trọng hắn bất quá là một thiếu niên, lấy tiềm lực của hắn, về sau trưởng thành, không gian phát triển chính là vô cùng rộng lớn.
 
Tổng hợp lại những tin tức này, Tiêu Thiên Bách lập tức liền động tâm tư mượn hơi Hàn Phong, dù sao trừ lần này hắn trợ giúp đế quốc, cùng với tiềm lực và vị sư phụ thần bí mà hắn biểu hiện ra, liền đáng để Tiêu Thiên Bách mượn hơi, vì vậy hắn thật sự bỏ vốn rất lớn.
 
Đương nhiên, trong chuyện này hắn cũng có chút tư tâm, từ trong miệng Tiêu Dật và Tiêu Thần hắn đã biết được nữ nhi của mình tựa hồ đã vô cùng vừa ý với Hàn Phong, vì vậy Tiêu Thiên Bách tự nhiên muốn suy nghĩ cho nữ nhi nhiều một chút.
 
Kế tiếp, Tiêu Thiên Bách liền phân phó thị vệ ban cho Hàn Phong rất nhiều đồ vật,
 
Là đương sự, Hàn Phong sau khi nghe được những thứ Tiêu Thiên Bách ban cho mình, hắn cũng có chút khiếp sợ.
 
Hắn không ngờ Tiêu Thiên Bách dĩ nhiên lại rộng rãi như thế, không chỉ phong cho hắn làm Thân Vương, còn đem Hồng Diệp Thành phong làm lãnh địa của hắn. Quan trọng hơn là Tiêu Thiên Bách vẫn còn cho phép hắn tiến vào bảo khố của hoàng gia tùy tiên lựa chọn hai loại bảo bối.
 
Đây chính là bảo khố hoàng gia, là bảo khố hoàng gia của một đế quốc, bên trong tất nhiên cất giấu vô số bảo bối.
 
So với cái gì Thân Vương, lãnh địa, Hàn Phong đối với những thứ trong bảo khố hoàng gia càng thêm cảm thấy hứng thú.
 
Về phân danh hiệu Thân Vương, Hàn Phong căn bản không có lưu ý, bởi vì trải qua mấy tháng, hắn tất nhiên phải về Thiên Tinh Đế Quốc, vì vậy hư danh này đối với hắn mà nói hoàn toàn vô dụng.
 
Bất quá đối với Hồng Diệp Thành ban cho hắn làm lãnh địa, Hàn Phong cũng cảm thấy khá được, như vậy càng thêm thuận tiện cho La Mạn phát triển.
 
Tiêu Thiên Bách cũng không dài dòng, đem những thứ ban cho Hàn Phong nói ra hết, liền phân phó thị vệ dẫn hắn tới bảo khố hoàng gia chọn vài thứ.
 
Hàn Phong tự nhiên vui vẻ đáp ứng, lập tức hành lễ, liền cùng một thị vệ rời khỏi đại điện.
 
Mà lúc này trong đại điện, mọi người vẫn như cũ còn chưa lấy lại được tinh thần, Tiêu Thiên Bách thấy thế cũng thẳng thắn kết thúc buổi thiết triều ngày hôm nay.
 
Sau đó Tiêu Thiên Bách rời khỏi đại điện, Tiêu Dật vừa rồi vẫn đứng phía sau hắn vội đuổi theo.
 
Lúc này thấy bốn bề vắng lặng, nhịn không được nghi hoặc hỏi:
 
– Phụ hoàng, ngài ban cho Hàn Phong có phải hơi nhiều rồi hay không? Có vẻ không phù hợp với quy củ lúc trước.
 
Tiêu Thiên Bách nghe vậy,thản nhiên cười nói:
 
– Dật Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, có một số người không thể nhìn bề ngoài mà thôi. Hơn nữa lần này nếu như không có Hàn Phong hỗ trợ, ngươi cho rằng Thiên Nguyệt đế quốc còn có thể tồn tại sao? So sánh với điểm ấy, một tòa tiểu thành trấn cũng không tính là cái gì, hơn nữa ta cũng biết thiếu niên này cũng không coi trọng mấy thứ đó. Cho nên mới để hắn đến hoàng gia bảo khố chọn hai loại vật phẩm.
 
Ngừng một chút, Tiêu Thiên Bách đột nhiên thở dài, nói:
 
– Về phần phong hắn làm thân vương, dụng ý trong chuyện này hẳn ngươi cũng rõ ràng.
 
Tiêu Dật đầu tiên là sững người, sau đó thấp giọng nói:
 
– Phụ hoàng chỉ Linh nhi sao?
 
Tiêu Thiên Bách gật đầu, ngữ khí trầm giọng nói:
 
– Khó có được người không chê dung mạo nữ nhi ngốc của ta, người làm phụ hoàng như ta tự nhiên phải tận lực giúp nàng.
 
Nghe vậy, Tiêu Dật cũng là trầm mặc gật đầu.
 
Lúc hai người Tiêu Thiên Bách và Tiêu Dật nói chuyện, Hàn Phong đã được thị vệ đưa tới một chỗ hẻo lánh trong hoàng cung, Hàn Phong một đường nhìn sang đều là phòng chứa củi.
 
Lại đi thêm một lát, rốt cuộc tên thị vệ mang theo Hàn Phong tới một kiến trúc không quá bắt mắt thì dừng lại. Sau đó hắn báo cho Hàn Phong nơi này chính là hoàng gia bảo khố.
 
Nhìn kiến trúc thập phần cổ xưa trước mặt, Hàn Phong khó có thể tin được nó chính là hoàng gia bảo khố.
 
Tạm không nói cái khác, chỉ riêng cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ này cũng khiến Hàn Phong chỉ muốn tin đây là một tòa cổ trạch hoang phế mà thôi.
 
Một tòa kiến trúc cũ nát như vậy thật khó khiến người ta tin tưởng đây chính là hoàng gia bảo khố.
 
Nếu có kẻ muốn tới hoàng gia bảo khố ăn cắp bảo vật, e là tìm kiếm xong một hồi, mới có thể tìm đến nơi này.
 
Đương nhiên, mặc dù không ai có thể tìm tới được nơi này, Hàn Phong tin tưởng phương diện phòng thủ nhất định thập phần nghiêm mật, muốn đánh chủ ý lên bảo khố, cũng không phải dễ dàng như vậy.
 
Ngay khi trong đầu Hàn Phong đang nghĩ tới những điều này, thì chiếc cửa sắt rỉ sét kia bỗng ” két “ một tiếng, mở ra.
 
Tên thị vệ khi nãy trở lại, làm thủ thế ra hiệu có thể đi vào.
 
Lúc này Hàn Phong mới gật đầu, đi vào bên trong, còn tên thị vệ ở bên ngoài chờ đợi.
 
Hàn Phong mang theo cảm giác hiếu kỳ cường liệt đi vào bên trong bảo khố, mà ở phía sau hắn, cánh cửa kia lập tức tự động đóng lại.
 
Bất quá, khiến Hàn Phong vô cùng kinh ngạc chính là không gian bên trong tựa như được bịt kín này lại tràn ngập ánh sáng, không hề ảnh hưởng tới tầm nhìn của hắn chút nào.
 
Mang theo sự nghi hoặc trong đầu, Hàn Phong trước tiên đi lại vài vòng, rất nhanh liền vào bên trong bảo khố. Hắn có thể cảm giác được tòa bảo khố nhìn có vẻ rất bình thường này đang ẩn chứa một cỗ năng lượng rất mạnh, hẳn là để bảo hộ các bảo vật bên trong.
 
Hàn Phong hơi nhìn qua bốn phía một chút, nơi hắn đang đứng có một loạt các loại binh khí áo giáp.
 
Hàn Phong cẩn thận quan sát, thì phát hiện những binh khí, áo giáp này đều có một tầng bui rất dày bên trên. Bất quá lấy ánh mắt độc đáo của hắn, vẫn có thể nhận ra chúng đều là những vũ khí bất phàm.
 
Có điều hắn hiểu rõ những thứ này chỉ là đồ trang trí bên ngoài, bảo vật chân chính hẳn là ở bên trong.
 
Mang theo tâm tư như vậy, Hàn Phong một đường bước nhanh vào, ven đường phát hiện một vài bảo khố khá tốt, nhưng chưa đủ để hắn chú ý tới.
 
Dù sao Tiêu Thiên Bách chỉ đồng ý cho hắn chọn lấy hai loại, hắn tất nhiên muốn chọn thứ có giá trị nhất rồi.
 
Mới từ bên ngoài nhìn vào, thì hoàng gia bảo khố cũng không tính là lớn, không ngờ khi vào trong mới phát hiện còn có một động thiên khác, Hàn Phong một đường đi vào, phải mất một hồi lâu mà vẫn chưa đi tới cùng.
 
Bất quá một đường đi xuống, Hàn Phong phát hiện khá nhiều gian phòng, bên trong ẩn chứa rất nhiều kỳ trân dị bảo. Nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, rồi đi tiếp, bởi hắn tin tưởng chỉ có tận cùng bên trong mới có bảo bối trân quý nhất.
 
Lại qua một hồi, Hàn Phong sau khi vòng qua một chỗ, rốt cuộc đi tới trước một cánh cửa sắt.
 
Hơi chút quan sát, Hàn Phong liền giơ tay đẩy nhẹ ra, tình cảnh ngay sau đó khiến hai mắt hắn không khỏi sáng ngời.
 
Hắn đã từng gặp qua vô số kỳ trân dị bảo, nhưng lúc này trái tim cũng nhịn không được đập mạnh vài cái.
 
Trong căn phòng trước mặt hắn, là vô số thiên tài địa bảo quý hiếm, thật sự khiến đầu óc Hàn Phong có chút choáng váng.
 
Những thứ này đều là bảo bối a!
 
Thấy những vật phẩm quý hiếm này, trong lòng Hàn Phong cũng là có chút kích động. Nhưng Tiêu Thiên Bách đáp ứng chỉ cho hắn hai loại khiến hắn có chút tiếc nuối.
 
Vì vậy, Hàn Phong chậm rãi đi tới đám kỳ trận dị bảo, tỉ mỉ lựa chọn.
 
Không bao lâu, hắn phát hiện một tảng đá toàn thân trong suốt, to cỡ nắm tay.
 
Hàn Phong không ngờ trong bảo khố này, lại cất giấu một khối Băng Tinh Hàn Thạch vô cùng hiếm có như vậy.
 
Nhẹ nhàng đem Băng Tinh Hàn Thạch cầm trong tay, một cổ khí tức lạnh lẽo trong nháy mắt xuyên thấu qua lòng bàn tay, lan tràn toàn thân thể.
 
Chính là loại cảm giác này, Hàn Phong có thể khẳng định đây là Băng Tinh Hàn Thạch, trong lòng càng thêm một trận kích động.
 
Băng Tinh Hàn Thạch so với Huyền Thiên vẫn thạch mà khi trước bất ngờ có được mà nói, phẩm chất kém hơn rất nhiều. Nhưng nếu dùng nó để cường hóa binh khí, cũng có thể thay đổi phẩm chất vốn có của binh khí.
 
Tựa như khi trước Hàn Phong dùng Ngũ Thải Luyện Kim để cường hóa Linh Tê Kiếm, kỳ thực chỉ là cường hóa bề ngoài của nó một phen, tuy rằng có đấu khí gia tăng hiệu quả, nhưng tính cứng rắn của nó cũng không được đề thăng bao nhiêu.
 
Băng không ngày đó đã không bị Cửu U Bạch Hổ trực tiếp phách thành hai đoạn.
 
Hiện tại có Băng Tinh Hàn Thạch, Hàn Phong liền có thể đem phẩm chất của Linh Tê Kiếm chân chính rèn luyện thành thượng phẩm binh khí. Bất quá cái này cần có một đại khí sư tương ứng mới có thể hoàn thành được, lấy năng lực luyện khí của hắn vẫn có chút miễn cưỡng.
 
Đương nhiên, mặc kệ thế nào, Băng Tinh Hàn Thạch này Hàn Phong tự nhiên là sẽ không bỏ qua.
 
Đem Băng Tinh Hàn Thạch cẩn thận thu lại, tâm tình của Hàn Phong thập phần sung sướng, xem ra hoàng gia bảo khố của Thiên Nguyệt Đế Quốc xác thực danh bất hư truyền, có thể để hắn tìm được cực phẩm tài liệu như vậy.
 
Nếu Tiêu Thiên Bách đã không keo kiệt, Hàn Phong tự nhiên cũng sẽ không khách khí với hắn.
 
Lại qua một hồi, Hàn Phong liên tiếp phát hiện vài bảo bối hiếm có.
 
Trong đó có một cây Thiên Niên Huyết Tham dài cỡ cánh tay càng khiến cho hai mắt Hàn Phong tỏa sáng, tim đập thình thịch. Đây chính là tài liệu tốt nhất để luyện chế cửu phẩm đan dược, hơn nừa nhìn màu sắc của Huyết Tham ít nhất sinh trưởng hai nghìn năm. Có thể coi là hiếm thấy trong Thiên Niên Huyết Tham.
 
Bất quá ngay bên cạnh Thiên Niên Huyết Tham là một viên Tuyết Tiên Quả tản ra khí tức băng lãnh. Cả hai đều là trân quý như nhau, khiến Hàn Phong trong khoảng thời gian ngắn khó có thể lựa chọn.
 
Về phần một vài bảo vật khác, tuy cũng vô giá, nhưng so với Thiên Niên Huyết Tham cùng Tuyết Tiên Quả mà nói, vẫn là hơi kém chút.
 
Đang lúc Hàn Phong có chút do dự, một bên góc truyền đến âm thanh đồ vật bị rơi.
 
Nghe được đằng sau có động tĩnh, trong lòng Hàn Phong vừa nhảy, vội vàng xoay người nhìn lại.
 
Nhất thời, Tiểu Bạch đang cuộn tròn thân thể rơi vào trong mắt Hàn Phong.
 
Cẩn thận nhìn lên, nguyên lai là vừa rồi Tiểu Bạch nhảy lên góc bàn, không cẩn thận làm đồ vật rơi xuống đất.
 
Lúc trước trong lòng Hàn Phong vẫn mải quan sát bảo vật tại đây, nên không chú ý tới Tiểu Bạch, không ngờ nó dĩ nhiên theo vào.
 
Thị vệ bên ngoài thấy nó chỉ là một con sủng vật nhỏ tầm thường, cũng không có ngăn cản nhiều.
 
Bất quá, nơi này dẫu sao cũng là trọng địa, không thể mặc cho Tiểu Bạch làm càn. Hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện lần trước Tiểu Bạch ăn vụng dược liệu.
 
Nghĩ tới đây, Hàn Phong đang chuẩn bị mở miệng nhắc nhở Tiểu Bạch, lại không ngờ nó cắn lấy một viên hắc sắc tiểu châu đưa tới trước mặt hắn.
 
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Hàn Phong, Tiểu Bạch đem tiểu châu đặt một bên, giật nhẹ ống quần hắn, sau đó dùng móng vuốt nhỏ chỉ về phía hạt châu, rồi kêu hai tiếng với Hàn Phong.
 
Hàn Phong thấy thế, không khỏi nhặt hạt châu lên, cẩn thận quan sát.
 
Nhưng nhìn cả nửa ngày, Hàn Phong vẫn không phát hiện hạt châu này có gì đặc biệt.
 
Bất quá, Tiểu Bạch tựa hồ đối với hạt châu màu đen này có chủ ý. Từ lúc Hàn Phong cầm hạt châu lên, liền ôm chặt lấy chân hắn không chịu buông ra, bộ dáng thập phần khôi hài.
 
Hàn Phong nhìn thấy nó như vậy, cũng là khẽ cười.
 
Tiểu Bạch thấy Hàn Phong chẳng hề quan tâm, lập tức không ngừng thấp giọng rít gào, xem ra rất lo lắng.
 
Nhìn thấy cử động khác thường của Tiểu Bạch, Hàn Phong cũng trở nên do dự.
 
Tuy rằng hắn cũng không biết hạt châu này có tác dụng gì, bất quá hắn tin tưởng Tiểu Bạch sẽ không vô duyên vô cớ cảm thấy hứng thú với một hạt châu bình thường, Long Giao Tiên lúc trước là minh chứng tốt nhất.
 
Tỉ mỉ lo lắng một hồi, dưới ánh mắt cầu xin của Tiểu Bạch, Hàn Phong Tiểu Bạch vỗ vỗ trán, thở dài nói:
 
– Được rồi, ngươi thật là phiền phức, ngươi đã muốn thứ này, vậy cầm lấy đi.
 
Tiểu Bạch vừa nghe, khuôn mặt trở nên vui sướng khôn tả, trông rất tức cười.
 
Hàn Phong cố nén mê hoặc cực lớn do hai loại bảo vật kia mang lại, cuối cùng đành lựa chọn Băng Tinh Hàn Thạch cùng với hạt châu mà Tiểu Bạch đang ôm trước ngực.
 
Thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Bạch, Hàn Phong có chút buồn bực mở miệng nói:
 
– Tiểu Bạch, đến lúc đó nếu như ta phát hiện hạt châu này không có bất cứ tác dụng gì, để xem ta có lột da ngươi xuống làm tài liệu luyện chế hay không nhé!
 
Tiểu Bạch không chút để ý tới lời uy hiếp của Hàn Phong, vẫn ôm lấy hạt châu màu đen không chút thu hút đó, một chút cũng không muốn rời tay.
 
Nhìn thấy Tiểu Bạch kiên trì như thế, Hàn Phong rơi vào đường cùng, đành phải bỏ qua Thiên Niên Huyết Tham cùng Tuyết Tiên Quả, rồi hung hăng tóm lấy Tiểu Bạch rời khỏi hoàng gia bảo khố.
 
Nó đang dùng hai chân trước ôm chặt lấy hạt châu, căn bản không thể bước đi, Hàn Phong tự nhiên cũng không nỡ để Tiểu Bạch dùng hai chân sau bước đi, nên đành tự mình xuất thủ.
 
Hai ngày kế tiếp, Hàn Phong cùng Tát Khắc được Tiêu Thần an bài nghỉ ngơi tạo một khách phòng thập phần hoa lệ.
 
Bởi Tiêu Thiên Bách bận xử lý các loại chính vụ, trong hai ngày này chỉ tới thăm Hàn Phong được một lần, bất quá cũng chỉ là nói chuyện qua loa, rồi lại vội vã rời đi.
 
Hàn Phong nhìn ra được, thân là quân chủ một quốc gia, xác thực thập phần bận rộn. Thấy Tiêu Thiên Bách mỗi ngày bận tới mệt muốn chết, cũng không khỏi lắc đầu.
 
Bất quá, Hàn Phong cũng từ những lời nói chuyện giản đơn của Tiêu Thiên Bách nhìn ra ý tứ khác.
 
Hàn Phong hơi chút xem xét, liền phân tích ra đại khái là Tiêu Thiên Bách nhìn trúng tiềm lực của hắn, nên có ý muốn mời chào hắn, đồng thời còn hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt.
 
Cái này Hàn Phong cũng mới hiểu ra, vì sao lúc trước Tiêu Thiên Bách phong thưởng cho hắn nhiều như vậy, hẳn là vì muốn mời chào hắn.
 
Đáng tiếc là Hàn Phong đối với Tiêu Thiên Bách tận lực mời chào chỉ có thể nói xin lỗi, đồng thời trực tiếp nói rõ cho Tiêu Thiên Bách hắn là người của Thiên Tinh Đế Quốc, qua mấy ngày nữa chờ thuyền đội trở về Hồng Diệp Thành, sẽ cùng bọn họ rời khỏi.
 
Tiêu Thiên Bách thấy Hàn Phong kiên quyết như vậy, trong lòng cũng cực kỳ tiếc hận, nhưng cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa.
 
Bất quá Tiêu Thiên Bách nghe thấy Hàn Phong muốn theo đội thuyền trở về, liền mở miệng mời hắn ở lại thêm mấy ngày.
 
Tiêu Thiên Bách nói cho Hàn Phong biết hắn có một thuyền đội chuyên môn phục vụ cho đế quốc, nội trong mấy ngày tới sẽ rời bến, nếu như Hàn Phong không chê, đến lúc đó có thể theo thuyền đội này, trên đường cũng đi qua Thiên Tinh Đế Quốc
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Vô Thượng Sát Thần

Chương 106: Ban thưởng


Nghe được “Ban thưởng” hai chữ, đám người hai mắt tỏa ánh sáng, mặc dù đại bộ phận biết rõ, bọn hắn không được khả năng có được cái gọi là ban thưởng, nhưng vẫn là tràn ngập chờ mong .

Khúc Huyền ho nhẹ một tiếng, nói: “Năm nay cuộc đi săn mùa thu ban thưởng, càng hơn trước kia, hạng mười đến hạng sáu, có thể đạt được hai mai Ngũ Giai Hồn Tinh .”

“Ngũ Giai Hồn Tinh? Vẫn là hai mai” đám người rầm rầm nuốt nước miếng .

Bọn hắn những người này, đều là Đại Yên Vương Triều thiên chi kiêu tử, phần lớn người cũng có Ngũ Phẩm trở lên Chiến Hồn, chỉ phải không ngừng cố gắng, một ngày nào đó biết đột phá đến Chiến Tông cảnh .

Mà Ngũ Giai Hồn Tinh, chính là bọn hắn đột phá Chiến Tông cảnh tốt nhất đường tắt, Ngũ Giai Hồn Tinh bên trong ẩn chứa Hồn Lực, có thể xa xa không phải thiên địa linh khí có thể so sánh .

“Khó trách Viện Trưởng nói năm nay ban thưởng càng hơn trước kia, trước kia chỉ có hạng ba mới có thể có được một mai Ngũ Giai Hồn Tinh .”

“Không biết năm nay ba hạng đầu ban thưởng là cái gì đây?”

Đám người giật mình đồng thời, càng hiếu kỳ hơn ba hạng đầu ban thưởng .

“Hạng ba, ban thưởng hai mai Ngũ Giai Hồn Tinh cùng một kiện Ngũ Phẩm Hồn Binh .” Khúc Huyền tựa như cố ý dẫn ra tất cả mọi người tâm thần, thanh âm đều tăng lớn mấy phần .

“Xem như hạng ba, nhiều một kiện Ngũ Phẩm Hồn Binh, ngược lại cũng tại tình lý bên trong .” Đám người gật gật đầu, hạng ba ban thưởng, cũng không để cho bọn hắn làm sao ngoài ý muốn .

“Hạng hai .” Khúc Huyền tiếp tục nói, đám người lại yên tĩnh xuống tới, “Ban thưởng một kiện Ngũ Phẩm Hồn Binh cùng một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ!”

Lần này, đám người rốt cục không còn bình tĩnh nữa, phần lớn người đều rất giống đánh máu gà đồng dạng, ma quyền sát chưởng, hận không thể ngựa xông lên hướng Hồn Thú Sơn Mạch đại sát một trận .

Ngũ Phẩm Hồn Binh cố nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng là cùng Ngũ Phẩm Chiến Kỹ so sánh, nhưng cũng không tính là gì .

Yến Thành mấy đại thế gia người có lẽ cũng không thiếu Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, nhưng là đại bộ phận tu sĩ có thể đều là đến từ cái khác thành nhỏ, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, tuyệt đối là hiếm thấy chí bảo tồn tại .

Có Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, gia tộc bọn họ thực lực liền có thể nâng cao một bước .

Cho dù một chút con em đại gia tộc đều có chút kích động lên, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ thế nhưng là cực kỳ thưa thớt đồ vật, coi như tại Chiến Vương Học Viện, cũng coi như được bảo bối .

“Hạng nhất đâu?” Có tu sĩ kêu to, những người khác lập tức yên tĩnh xuống tới, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Khúc Huyền .

Hạng hai ban thưởng liền đã phong phú như vậy, cái kia hạng nhất, há không phải càng thêm khó được?

“Khúc Huyền, còn thực sự là dưới khổ tâm .” Quách Sĩ Thần híp hai mắt, nói .



— QUẢNG CÁO —

Thanh âm rất nhỏ, nhưng Tiêu Phàm lại nghe được nhất thanh nhị sở, hỏi: “Viện Trưởng, phần thưởng này chẳng lẽ còn có thâm ý gì? Không phải liền là một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ sao?”

“Không phải liền là một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ? Vậy ngươi cho rằng, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ rất nhiều sao?” Quách Sĩ Thần cau mày nói, một bên Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ cùng Bàn Tử cũng nhìn về phía hai người .

Không đợi tiêu phí cái kia mở miệng, Lăng Phong ngắt lời nói ra: “Phóng nhãn Đại Yên Vương Triều, nắm giữ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, đoán chừng cũng chỉ có Vương Thất cùng Tứ Đại Gia Tộc, ngươi Bá Đạo Thiên Quyền, chính là Tôn gia đặc thù Ngũ Phẩm Chiến Kỹ .”

“Vương Thất cùng Tứ Đại Gia Tộc thế nhưng là có Chiến Vương cường giả a, nên nắm giữ Lục Phẩm Chiến Kỹ đi, chẳng lẽ liền Ngũ Phẩm Chiến Kỹ rất ít?” Tiêu Phàm nói ra nghi ngờ trong lòng .

“Lục Phẩm Chiến Kỹ, ta biết rõ, nên chỉ có Vương Thất cùng Chiến Vương Học Viện nắm giữ, thế gia mặc dù có Chiến Vương cường giả, nhưng chưa chắc có Lục Phẩm Chiến Kỹ .” Lăng Phong lắc lắc đầu nói .

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, thầm cười khổ nói: “Xem ra, chiến kỹ mới là trân quý nhất, ta nắm giữ Tu La Tam Kiếm cùng Vô Tận Chiến Quyết, lại là quá xem nhẹ chiến kỹ trân quý, xem ra về sau vẫn là muốn chú ý một chút .”

“Ngươi nói sai, Lục Phẩm Chiến Kỹ, tuyệt đối không chỉ Vương Thất cùng Chiến Vương Học Viện nắm giữ .” Quách Sĩ Thần ý vị thâm trường cười cười .

Lời này vừa nói ra, Tiêu Phàm bốn người lập tức ánh mắt sáng lên, không hẹn mà cùng hỏi: “Chẳng lẽ Thần Phong Học Viện cũng có?”

“Đây là một bí mật, không thể nói .” Quách Sĩ Thần thần bí lắc đầu .

“Thiết!” Tiêu Phàm mấy người một trận xem thường, mấy người nhìn nhau, tựa như đạt thành một loại hiệp nghị .

“Đúng, Viện Trưởng, ngươi nói phần thưởng này còn có cái khác thâm ý?” Tiêu Phàm lại hỏi, hắn biết rõ, Chiến Vương Học Viện có thể xuất ra Ngũ Phẩm Chiến Kỹ làm tưởng thưởng, nghĩ tới là không đơn giản .

“Dù sao các ngươi tại cuộc đi săn mùa thu bên trong muốn càng thêm cẩn thận là được.” Quách Sĩ Thần ngưng tiếng nói .

Mấy người gật gật đầu, một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, đầy đủ nhường rất nhiều người đầu rơi máu chảy, cẩn thận đó là tự nhiên, đoán chừng lần này thi đấu biết càng tàn khốc hơn .

Khi mấy người suy nghĩ thời khắc, Khúc Huyền thanh âm lại vang lên .

“Hạng nhất?” Khúc Huyền hết sức hài lòng phía dưới phản ứng, cố ý bán một cái cái nút, lúc này mới nói: “Hạng nhất, ban thưởng một mai Lục Giai Hồn Tinh, cùng một bộ Lục Phẩm Chiến Kỹ!”

Lời này vừa nói ra, hiện trường một trận xôn xao, hít một hơi lãnh khí thanh âm thỉnh thoảng truyền ra .

“Lục Giai Hồn Tinh? Phần thưởng này cũng quá phong phú a .”

“Lục Giai Hồn Tinh cùng Lục Phẩm Chiến Kỹ so sánh, lại tính được gì đây? Mẹ, coi như liều mạng, lão tử cũng phải tranh một chuyến hạng nhất, chỉ cần được Lục Phẩm Chiến Kỹ, ta gia tộc tất nhiên quật khởi .”

“Lần này Yến Thành Thu Liệp (đi săn mùa thu) tất nhiên càng tàn khốc hơn, Lục Phẩm Chiến Kỹ, đủ để nhường tất cả mọi người kiếm đầu rơi máu chảy .”


— QUẢNG CÁO —

Đám người kinh hãi, không ít người hai mắt đỏ bừng .

Thậm chí ngay cả Vân Lạc Tuyết, Lạc Trần chờ thiên tài, cũng đều nắm chặt nắm đấm, Lục Phẩm Chiến Kỹ, đối bọn hắn mà nói, cũng là vô thượng chí bảo .

“Xem ra chúng ta đến càng thêm cẩn thận .” Bàn Tử hít sâu khẩu khí nói, trong mắt lóe lên nồng đậm dục vọng .

Tiêu Phàm cùng Lăng Phong gật gật đầu, ngược lại là Tiểu Ma Nữ cùng Bàn Tử lại là một mặt không thèm để ý bộ dáng, tựa như căn bản không đem cái này Lục Phẩm Chiến Kỹ để ở trong lòng .

“Bốn người các ngươi nhớ kỹ, mạng nhỏ quan trọng .” Đột nhiên, Quách Sĩ Thần thanh âm truyền đến .

“Phần thưởng này, có lẽ không phải châm đối chúng ta bốn người, nhưng tuyệt đối là châm đối Thần Phong Học Viện, lần này Thần Phong Học Viện thật vất vả có chúng ta bốn người, bọn họ là nghĩ giẫm lên chúng ta, nhường Chiến Vương Học Viện thượng vị, triệt để đả kích Thần Phong Học Viện danh dự .” Lăng Phong híp hai mắt, trong mắt lộ ra một cỗ sắc bén chi khí .

Tiêu Phàm mấy người gật gật đầu, Thần Phong Học Viện mặc dù xuống dốc, khi ngày xưa phong thái, vẫn như cũ không có bị mọi người quên .

Chiến Vương Học Viện cho ra dạng này ban thưởng, trừ hướng Đại Yên Vương Triều tất cả mọi người chứng minh Chiến Vương Học Viện thực lực bên ngoài, còn có nịnh nọt Tứ Đại Gia Tộc cùng Vương Thất ý tứ .

“Quách lão quỷ, ngươi liền không lo lắng chúng ta an nguy sao?” Tiểu Ma Nữ cọ xát lấy răng mèo, hung dữ nhìn xem Quách Sĩ Thần .

“Lo lắng a .” Quách Sĩ Thần nhún nhún vai nói, “Bất quá, lo lắng thì có ích lợi gì? Mặc dù ta lo lắng, nhưng ta càng đối các ngươi có lòng tin .”

“Ta xem ngươi là đối chúng ta cho ngươi 500 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch có lòng tin a .” Bàn Tử bĩu môi, hạng nhất thế nhưng là Lục Phẩm Chiến Kỹ dụ hoặc a, coi như bốn người bọn họ toàn lực ứng phó, cũng chưa chắc có thể được .

“Khục .” Quách Sĩ Thần vội ho một tiếng, chỉ nơi xa nói: “Nhanh đi nhận lấy lệnh bài a .”

“Quách lão quỷ!” Bốn người hung hăng trừng Quách Sĩ Thần liếc mắt, sau đó hướng quảng trường trung ương đi đến .

Mấy người rất nhanh liền nhận lấy lệnh bài, cảm nhận được bốn phía vô số bất thiện ánh mắt, Tiêu Phàm mấy người sắc mặt trầm xuống, lần này, đoán chừng còn thực sự là dữ nhiều lành ít .

“Hiện tại, tất cả mọi người chạy tới Hồn Thú Sơn Mạch, một tháng sau giữa trưa, ở chỗ này tập hợp .”

Theo hư không một đạo thanh âm vang lên, tham gia cuộc đi săn mùa thu tu sĩ, nhao nhao hướng về ngoài thành chạy đi .

CẦU KIM ĐẬU ||| CẦU VOTE 9-10 |||

NẾU ĐƯỢC THÌ XIN CÁC BẠN ỦNG HỘ BỘ TRUYỆN MỚI CỦA MÌNH LÀ: [Vô Thượng Sát Thần] Link: http://truyencv.com/vo-thuong-sat-than/

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.