Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 86: Ác khách đến tửu lầu


Trong lúc Hàn Phong chọn xong món ăn, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến những tiếng ồn áo huyên náo.
 
Liền sau đó, mấy tên du côn bộ dạng vô cùng hung ác bước vào, vừa nhìn thấy chúng, Hàn Phong không khỏi nhíu mày.
 
Chúng có khoảng bảy tám người, kẻ nào kẻ nấy mặt mày dữ tợn, tên cầm đầu chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết là ác bá cường hào ở đây.
 
Mấy tên ác bá vừa bước vào, lập tức nhìn một lượt tửu lầu với vẻ bất thiện, nhất là tên cầm đầu, mặt mũi hung hăng, phàm là khách hàng bị ánh mắt của hắn chiếu đến, không ai là không cúi đầu.
 
Những thực khách gan nhỏ, ngay cả đồ ăn ngon trên bàn cũng không màng, vội vàng bỏ đi.
 
Người thứ nhất vừa bỏ đi, liền sau đó càng lúc càng có nhiều thực khách cũng lũ lượt bỏ đi, chỉ còn sót lại vài người ít ỏi vẫn ngồi im tại chỗ, nhưng tránh khá xa, chắc là muốn xem trò vui.
 
Đám thủ hạ sau lưng hắn, bắt đầu lớn tiếng hò hét.
 
Cách đó không xa, Hàn Phong lạnh lùng nhìn đám người, trong đầu đang nghĩ điều gì đó.
 
Lúc này, người phụ trách tửu lầu nghe thấy tiếng la hét của đám du côn, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
 
Thấy khách hàng đều bị chúng làm cho sợ hãi bỏ chạy, trong lòng mặc dù giận nhưng thấy đám người đó khí thế hùng hổ, trong tay còn có vũ khí, cũng hiểu không nên đụng vào.
 
Nhưng việc kinh doanh thì vẫn phải làm, nếu như cứ để chúng đứng ở đây, hôm nay chắc phải đóng cửa sớm.
 
Nghĩ vậy, người phụ trách đành phải nghiến răng đi về phía đám lưu manh.
 
Tên phụ trách thấy có người bước đến, thần sắc có chút không vui, bước đến một chiếc bàn, ngồi xuống.
 
– Các vị quý khách muốn dùng gì? Tửu lầu chúng tôi mới khai trương, nếu như quý khách lần đầu đến đây, ta có thể làm chủ, tặng cho quý khách một món ăn miễn phí.
 
Người phụ trách mỉm cười nói.
 
Tên thủ lĩnh lạnh lùng ngước nhìn ông, khó chịu bĩu bĩu môi, nói:
 
– Ông già, tửu lầu này là của ông à?
 
Người phụ trách vội vàng nói:
 
– Ta chỉ là phụ trách ở đây thôi, ông chủ hôm nay có việc không đến, quý khách quen với ông chủ của chúng tôi sao?
 
– Đừng phí lời, ông chủ các ngươi sao có thể quen được với bổn đại gia ta? Hôm nay ta đến nói cho các ngươi biết, đây là địa bàn của La Phi ta, tửu lầu của các ngươi quá ồn ào, ta nhìn không thuận mắt, nên hôm nay đến thông báo cho các ngươi một tiếng, ngày mai ta không muốn nhìn thấy tửu lầu các ngươi tiếp tục mở cửa kinh doanh nữa.
 
La Phi thờ ơ nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường vậy.
 
Người phụ trách thấy La Phi nói vậy, trán lấm tấm mồ hôi, đám du côn này đúng là đến gây chuyện, lúc này La Mạn không có ở đây nên hắn cũng không biết phải làm thế nào.
 
Bởi vậy, người phụ trách đành phải nhã nhặn nói:
 
– Quý khách, có thể đợi ông chủ của chúng tôi về cùng ngài thương thảo không?
 
– Thương thảo cái gì, đại ca ta bảo các ngươi đóng cửa, không lẽ các ngươi coi lời đại ca ta nói là gió thoảng bên tai sao?
 
Một tên du côn đứng sau La Phi nói.
 
– Chuyện này… chuyện này…
 
Người phụ trách bị ngữ khí hung hãn của đối phương làm cho giật mình, không dám lên tiếng. Ông chỉ là một ông già trói gà không chặt, sao có thể địch nổi với đám du côn này.
 
La Phi thấy người phụ trách có vẻ hoảng sợ, cười lạnh, nói:
 
– Xem ra các ngươi vẫn chưa được nghe danh La Phi ta, để ta nói cho nguơi biết, muốn kinh doanh được ở Hồng Diệp Thành này, nhất định phải báo cáo với ta trước, các ngươi làm vậy là phá hoại quy tắc, nhất định phải đóng cửa. Nếu như các ngươi không đóng, đám thủ hạ của ta rất vui lòng được giúp các ngươi.
 
La Phi vừa dứt lời, đám thủ hạ sau lưng hắn lập tức ra sức phá phách bàn ghế xung quanh.
 
Người phụ trách thấy đám du côn này nói là làm, chẳng chịu giảng đạo lý, mồ hôi càng túa ra nhiều hơn.
 
Hàn Phong vốn dĩ chỉ định ngồi một chỗ, thấy đám du côn bắt đầu đập phá tửu lầu đương nhiên không thể để cho chúng tiếp tục làm vậy.
 
Hàn Phong đứng dậy, từ từ đi về phía đám người.
 
La Phi thấy Hàn Phong bước về phía chúng, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng thì vẫn cười lạnh, thời buổi này bọn rỗi hơi đúng là nhiều thật.
 
– Ông lui trước đi!
 
Hàn Phong đến bên cạnh người quản lý, vỗ nhẹ lên vai ông, bình thản nói.
 
Người quản lý nhìn thấy Hàn Phong, cũng biết thân phận của hắn, mặc dù Hàn Phong rất ít đến tửu lầu nhưng là người phụ trách tửu lầu, ông đương nhiên đã từng gặp qua Hàn Phong.
 
Nhất thời không khỏi có chút kích động, đang định nói gì nhưng Hàn Phong đã lắc lắc đầu, ra hiệu để hắn tự giải quyết.
 
Người phụ trách thấy vậy đương nhiên không có ý kiến gì, vội vàng lùi lại phía sau. Đám ngươi trước mặt đều là bọn du côn lưu manh, khó chịu là chúng động thủ, chút xương cốt ọp ẹp của ông chẳng đủ cho chúng bẻ.
 
– Ngươi tên La Phi?
 
Hàn Phong lạnh lùng nhìn tên du côn cầm đầu.
 
– Tiểu tử, chán sống rồi à? Dám quản chuyện của La Phi gia gia ta.
 
La Phi ngông nghênh dựa vào ghế, cười lạnh nhìn Hàn Phong, nói.
 
Đám thủ hạ sau lưng cũng cười hùa theo:
 
– Lão đại, thằng nhóc chưa lớn hết này cứ để cho ta dạy dỗ, để hắn biết thế nào là dám nhúng mũi vào chuyện người khác.
 
La Phi phẩy tay ra hiệu cho sau lưng trật tự, đứng lên, sải từng bước lớn đến trước mặt Hàn Phong, từ trên cao cúi xuống nhìn hắn.
 
Hàn Phong chỉ đứng đến ngực hắn, trong mắt La Phi, Hàn Phong căn bản không tạo nên bất cứ uy hiếp gì, không khỏi cười lạnh nói:
 
– Tiểu tử, hôm nay tâm trạng ta khá tốt, chỉ cần bây giờ ngươi chui qua háng ta, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa, nếu không ngươi sẽ biết thế nào là đắc tội với La Phi này.
 
Nói đoạn, La Phi giơ tay, toan chụp vào vai Hàn Phong.
 
Nhưng, cánh tay La Phi mới gia ra được một nửa đã phải dừng lại.
 
Liền sau đó, sắc mặt La Phi cứng lại, cảm giác đau nhói truyền đến từ cánh tay khiến mặt hắn chuyển sang trắng bệch, không khỏi rống lên một tiếng lớn:
 
– Buống tay! Mau buông tay! Thằng khốn này!
 
Thì ra, lúc La Phi giơ tay, Hàn Phong đã nhanh hơn hắn, tóm chặt lấy cánh tay La Phi.
 
Bị đối phương tóm, La Phi nổi giận đùng đùng, bàn tay còn lại nắm thành nắm đấm, giáng thẳng vào mặt Hàn Phong, hòng bắt Hàn Phong phải buông cánh tay bên này.
 
Nhưng, La Phi chỉ là một tên du côn trong Hồng Diệp Thành, thực lực bản thân mới ở cơ bản cửu phẩm, thường ngày chỉ dám bắt nạt đám thường dân phổ thông nhưng trong mắt Hàn Phong, căn bản chẳng là gì.
 
Hàn Phong hai chân chẳng hề động đậy, đợi nắm đấm của La Phi bay đến, đầu ngoẹo sang một bên. La Phi đấm vào không khí còn bàn tay đang nắm lấy cánh tay đối phương của Hàn Phong đột nhiên phát lực.
 
Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cánh tay to gấp đôi tay Hàn Phong của La Phi bị bẻ thành hai đoạn.
 
La Phi chưa bao giờ bị như thế này, cơn đâu như xuyên vào từng sợi thần kinh của hắn, mặt hắn chuyển sang trắng bệch, miệng thét lên một tiếng thảm thiết, trán lấm tấm mồ hôi.
 
Hàn Phong quyết không tha, giơ cánh tay còn lại, tóm lấy cánh tay vẫn còn chưa kịp thu lại của La Phi, thực hiện một động tác tương tự, lại một tiếng “rắc” đanh gọn, cánh tay còn lại của La Phi cũng phải chịu hậu quả tương tự.
 
Sau đó, Hàn Phong buông cả hai tay, chỉ thấy La Phi đau quá đứng không vưng, cứ thế ngã xuống đất.
 
Cả quả trình xảy ra nhanh như điện xẹt, đảm thủ hạ sau lưng La Phi thậm chí chẳng kịp phản ứng.
 
Cho đến khi khi La Phi ngã đất vàkhông nhừng phát ra những tiếng rên đau đớn chúng mới hồi lại thần, thấy lão đại chớp mắt bị Hàn Phong hạ gục, nhất thời kinh ngạc.
 
– Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau bắt tên tiểu tử đó lại cho lão tử!
 
La Phi nằm trên đất, cố nhịn đâu, gào lên như xé gan xé phổi.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.