Lúc này, Lôi Cương đang chìm trong một thứ cảnh giới kỳ diệu. Sau khi được Tử Vận đưa đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, trước mắt chợt tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh. Uy lực khủng bố bởi thức thứ chín của Khai Thiên khiến cho đám đệ tử khiếp sợ, kinh hãi. Nhưng Lôi Cương cũng phải chịu đựng rất nhiều. Hắn không thể nói ra được cho người khác hiểu bản thân phải chịu đựng như thế nào. Sau khi phát ra một đòn tấn công đó, không nói tới việc cương khí và nội kình trong kinh mạch bị tiêu hao mà ngay cả thân thể cũng phải chịu đau đớn, dường như toàn bộ lực lượng cơ thể bị vất đi hết. Hai thức thứ tám và thức thứ chín của Khai Thiên, mặc dù chỉ kém nhau một thức nhưng uy lực lại tăng lên gấp bội, mà điều kiện cần cũng khác nhau.
Lôi Cương ngồi trong một cái thế giới chỉ toàn mây mù mà kinh ngạc nhìn một người đàn ông đang múa kiếm ở phía trước. Mà hắn cũng chỉ có thể thấy được bóng dáng của người đó mà thôi. Còn nếu như nhìn kỹ thì lại như không hề tồn tại chứ đừng nói tới việc quan sát được nét mặt. Từ từ, Lôi Cương có cảm giác người đó đang sử dụng không ngờ lại chính là Cương Kỹ Khai Thiên. Điều đó khiến cho hắn phải sững sờ. Bản thân hắn mới chỉ biết tới thức thức chín còn thức thứ mười chưa hề được thăm dò. Nếu có thể quan sát nhiều hơn một chút thì chắc chắn hắn có thể ngộ ra được thức thứ mười.
– Khai Thiên là do ta quan sát quá trình tiến hóa của hỗn độn mà thành. Từng chiêu từng thức tuần tự tăng lên, cho tới cuối cùng dẫn khởi được áo nghĩa của ngũ hành trong trời đất mà đạt được uy lực khai thiên tích địa.
Trong thế giới mây mù đột nhiên vang lên một thứ âm thanh già nua khiến cho Lôi Cương giật mình. Hắn nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng người nào khác mà chỉ thấy người đàn ông ở phía trước. Chẳng lẽ người đó đang nói với hắn? Từ từ, cái bóng người trước mắt Lôi Cương chậm rãi dừng lại. Người đó xoay mặt lại chỉ thấy một ánh mắt sắc bén. Trước ánh mắt đó, Lôi Cương có cảm giác bản thân giống như một con kiến nhỏ bé mà thôi. Cho dù hắn có căng mắt ra đến mấy cũng không thể thấy được khuôn mặt của người đàn ông, tuy nhiên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
– Hài tử! Nhanh trưởng thành đi. Cố gắn tìm hiểu cho tốt. Hãy lấy áo nghĩa cơ bản của ngũ hành trong trời đất làm vật dẫn mà nhanh chóng tu luyện được Khai Thiên. Tám mươi thức của Khai Thiên đã được ta biến đổi vào trong Hắc Huyền Nguyên thạch. Nhỡ kỹ, mười sáu thức đầu tiên mà ngươi có thể học được chỉ là bản sao chép của người khác. Ha ha! Có lẽ chỉ có mười sáu thức đầu tiên, những thức còn lại không thể sao chép được. Cho dù thế nào, nếu có người sao chép lại những thức từ thứ mười bảy trở đi thì ngươi cũng không cần tu luyện. Nhất định phải tìm được Hắc Huyền Nguyên thạch, trong đó có ẩn chứa cả ý cảnh của ta để cho ngươi có thể nhận thức được ngũ hành trong trời đất.
Âm thanh của người đó hết sức uy nghiêm, vang vọng trong cả thế giới.
– Vậy còn một thức cuối cùng đâu?
Lôi Cương vội vàng hỏi. Khai Thiên là một bộ cương kỹ cửu phẩm, có nghĩa là tương đương với chín chín tám mươi mốt thức.
– Ha ha! Một thức cuối cùng cho tới bây giờ chưa người nào có thể tìm ra, bao gồm cả ta.
Người đó cười nhạt một tiếng rồi từ từ biến mất. Nếu Lôi Cương tỉnh lại nhất định sẽ phải kinh ngạc khi hai cuốn sắt ở trong giới chỉ của mình lại xuất hiện những rung động mạnh. Cũng may là chúng ở trong giới chỉ, nếu mà ở ngoài chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người khác. Sau khi Lôi Cương tỉnh lại, hắn phát hiện ra thần trí của mình không ngờ lại đang ở trong giới chỉ. Hắn mở to mắt nhìn những đồ vật có trong giới chỉ một lúc rồi mới lui ra.
– Ngươi đã tỉnh?
Khi Lôi Cương mở mắt, câu nói đầu tiên mà hắn nghe được là một câu hỏi ân cần. Chớp chớp mắt cho quen với ánh sáng mặt trời, Lôi Cương lại nhìn về phía trước mặt mình rồi cười nói:
– Ừm! Tử Vận.
Lôi Cương từ từ ngồi dậy. Cái cảm giác yếu ớt trong người hắn không ngờ hoàn toàn biến mất.
– Ngươi tới tham gia đại hội giao lưu đi. Đã đến giai đoạn kết thúc rồi.
Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của Tử Vận nhìn hắn chăm chú, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt là một sự bất đắc dĩ.
– A!
Lôi Cương sực nhớ tới đại hội giao lưu liền kêu lên một tiếng. Hắn vội vàng ôm lấy Tử Vận mà ngắm nhìn gương mặt ửng hồng như trái anh đào của nàng rồi không nhịn được hôn nhẹ một cái. Sau đó hắn liền hóa thành một làn gió mà biến mất… Tử Vận ngơ ngác đứng nguyên ở đó, nhìn theo bóng lưng cả Lôi Cương. Gương mặt cô đơn của nàng khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đau lòng. Nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay phải xoa xoa vị trí trên mặt vừa được Lôi Cương hôn, trống ngực cũng đập thình thịch. Tuy nhiên, thoáng cái, nàng lại có cảm giác mất mát.
Khi Lôi Cương tới nơi diễn ra đại hội giao lưu, gần như tất cả đám đệ tử đều đang kích động, gương mặt ửng hồng nhìn về phía trận chiến trên lôi đài. Khi Lôi Cương xuất hiện, thân hình cao lớn của hắn lập tức khiến cho tất cả mọi người phải thú ý.
– A! Lôi Cương đã trở lại.
Một tên đệ tử hô lên một tiếng kinh ngạc. Cả đám đệ tử cùng nhìn về phía Lôi Cương. Ngay cả Ma Vân và Đao Đồ vừa mới lên đài cũng đều quay đầu nhìn về phía Lôi Cương mà mỉm cười.
Trên vách đá, mấy vị tông chủ cũng cảm thấy kinh ngạc rồi cùng nhìn sang phía Cuồng Chiến đang ngồi bên như muốn hỏi có chuyện gì? Thiếu nữ kia là ai? Khuôn mặt Cuồng Chiến giật giật mấy cái. Khi nhớ lại mấy câu nói của vị tiền bối Vô Kiếm Tử, tim của lão lại đập thình thịch.
Lôi Cương cảm thấy không thích ứng nổi liền vội vàng chen vào trong đám người mà đi tới chỗ Đan Thần và Luyện Hư.
Khi Lôi Cương còn chưa đứng yên, nhìn thấy gương mặt đau khổ của Đan Thần đang nhìn mình mà hắn sửng sốt, tò mò hỏi:
– Đan Thần! Ngươi làm sao vậy?
– Y bị loại. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Luyện Hư đứng bên lên tiếng, đồng thời cũng nở một nụ cười.
– Ngươi nói ta? Chẳng phải ngươi cũng bị loại giống ta hay sao?
Đan Thần giống như bị người ta vạch vết sẹo ra mà vội vàng phản bác lại.
Thấy nét mặt kinh ngạc của Lôi Cương, Luyện Hư nhỏ giọng nói:
– Ta, Đan Thần, Thiên Cương cùng với Chân Cương đều thất bại. Hiện giờ chỉ còn có ngươi, Ngộ Đạo, Ma Vân và Đao Đồ. Nhưng sau trận chiến này sẽ lại mất đi một người.
– Ngươi thật là may mắn. Bây giờ ngươi đã bước vào trong số ba người mạnh. Trận chiến của ngươi với Bạo Lực, xác định ngươi thắng.
Đan Thần nói với giọng ghen tị. Lúc này, quả nhiên là Lôi Cương đã bước vào tỉ thí ba vị trí đứng đầu. Vốn bây giờ chỉ còn có bốn người, nhưng lúc này, Ma Vân và Đao Đồ đã lên lôi đài, cho dù ai thắng ai thua thì cũng có người bị loại.
Lôi Cương nghe ra thì không ngờ được rằng Đan Thần lại bị bại trong tay Chân Cương. Còn Luyện Hư thì không ngờ lại bị bại bởi Đao Đồ. Chân Cương cũng bị bại bởi Đao Đồ. Thiên Cương thua Ngộ Đạo. Nghe Đao Đồ không ngờ thắng liên tục, nét mặt Lôi Cương có chút gì đó khiếp sợ nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng. Hắn ngước mặt nhìn chăm chú về phía Đao Đồ. Đao Đồ cũng cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương mà mừng rỡ, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Ma Vân cũng nhìn Lôi Cương chằm chằm. Thấy hắn đã hồi phục lại như cũ, trong lòng y cảm thấy kinh ngạc trước sự hồi phục khủng bố của Lôi Cương. Thực sự mà nói trong lòng Ma Vân rất muốn được đánh với Lôi Cương một trận.
Ánh mắt của y từ từ di chuyển từ phía Lôi Cương về Đao Đồ. Sâu trong đáy mắt có một sự tán thưởng và nghiêm túc. Mặc dù là đệ tử của Kiếm Đỉnh môn nhưng lại có thể đánh bị hai người đứng đầu của hai đại môn phái, Đao Đồ đáng được chú ý. Mà tông chủ của Kiếm Đỉnh môn cũng tươi roi rói. Mặc kệ Đao Đồ có bước vào trong số ba người mạnh nhất hay không nhưng nhờ có gã mà Kiếm Đỉnh môn có thể quật khởi.
Ba gã trung niên áo đen ở phía dưới xem, sắc mặt hoàn toàn khiếp sợ mà nhìn về phía Lôi Cương. Trận chiến lúc trước của Lôi Cương với Bạo Lực, bọn họ cũng được thấy nên trong lòng cảm thấy hết sức phức tạp. Đặc biệt là Cương Kiếm tử… Nghĩ tới lúc trước… Cương Kiếm Tử thở dài một tiếng, biết mình đã bỏ sót một tên đệ tử thiên tài. Y liếc mắt nhìn gương mặt hớn hở của tông chủ đang ở phía trên vách đá mà cảm thấy sợ hãi. Nếu tông chủ mà biết….thì có thể….. Cương Kiếm Tử không dám tưởng tượng nữa.
Đao Đồ cầm linh kiếm trong tay mà lẳng lặng đứng đó. Ánh mắt của hắn chỉ có một sự nghiêm túc mà nhìn về phía Ma Vân. Nét mặt của Ma Vân cũng không còn một chút tình cảm mà nhìn chăm chú về phía Đao Đồ. Đao Đồ đã làm cho Ma Vân cảm nhận được một sự uy hiếp. Trong những trận chiến lúc trước, sự phòng ngự khủng bó cùng với công kích quái dị khiến cho Chân Cương và Đan Thần đều thảm bại.
“Vù…” Kết giới bao phủ lôi đài xong, cả hai người cùng cử động. Ma Vân vọt lên không trung, vung thanh trọng kiếm mà bổ về phía Đao Đồ. Một đạo kiếm khí màu đen sắc bén từ mũi thanh trọng kiếm bắn ra.
Thân ảnh của Đao Đồ đang vọt tới chợt dừng lại, còn thanh trọng kiếm của Ma Vân chém Đao Đồ ra lại hai khúc.
Lôi Cương ngẩn người, khàn khàn lên tiếng:
– Đao Đồ…
Trong lòng hắn cảm thấy quặn đau. Một vị bằng hữu nối khố duy nhất của hắn không ngờ đã chết. Điều đó khiến cho Lôi Cương không thể chấp nhận nổi.
Đan Thần đứng bên xịu mặt mà nhìn Lôi Cương ròi nói:
– Người gọi cái gì? Ngươi có biết hắn? Chẳng lẽ ngươi không biết ta bị thua y ở chiêu thức này hay sao?
Nói xong, gã nghiến răng nghiến lợi mà nhìn lên lôi đài.
Lôi Cương sửng sốt ngẩng đầu lên mà nhìn về phía lôi đài thì thấy không hề có cảnh máu tươi bắn ra tung tóe. Mà ở phía trên Ma Vân đột nhiên xuất hiện một bóng người đang lao xuống. Cảnh tượng đó khiến cho Lôi Cương sững sờ khi thấy Đao Đồ càng lúc càng mạnh.
Ma Vân nhìn bóng người phía trước bị mình chặt làm hai mà không hề cảm thấy ngạc nhiên. Ngược lại y càng thêm nghiêm túc mà ngẩng phắt đầu lên. Nhìn mũi kiếm sắc bén đang sắp đâm xuống đầu mình, Ma Vân run người trước tốc độ khủng khiếp của đối phương. Y giơ thanh trọng kiếm lên đỉnh đầu, dủng bản rộng của nó mà bảo vệ thân mình.
“Keng….” Tiếng sắt thép va chạm với nhau vang lên. Đồng thời những tia lửa bắn tung tóe ra khắp nơi.
Sau khi thành công ngăn cản được một kích của đối phương, Ma Vân bắt đầu cử động, thanh trọng kiếm trong tay nhanh chóng chuyển động, bổ ra một cái thật mạnh về phía Đao Đồ. Đao Đồ ở trên không trung muốn chạy trốn nhưng một thứ lực lượng khủng bố bao phủ khiến cho y bị hạn chế sự di chuyển. Nhìn mũi kiếm đang bổ tới, đồng tử trong mắt Đao Đồ co lại.
“Uỳnh….” Một tiếng động vang lên rồi một bóng người từ trên không trung bay ngược ra phía sau.
Phần đông đám đệ tử đều hít một hơi. Tông chủ của Kiếm Đỉnh môn nắm chặt hai tay, lo lắng nhìn bóng người đang bay ngược lại. Cho dù thế nào thì Đao Đồ cũng là đối tượng cần được bồi dưỡng trọng điểm của Kiếm Đỉnh môn. Sau này sẽ trở thành một cây trụ cột. Nếu lúc này mà có vấn đề gì thì đối với Kiếm Đỉnh môn sẽ phải chịu một sự đả kích rất lớn.
Lôi Cương nhíu mày nhìn bóng người đang bay ngược lại. Bằng trực giác, Lôi Cương cảm nhận được Đao Đồ cũng không làm sao. Ngay cả máu tươi cũng chưa phun ra thì làm sao lại có được chuyện gì?
Đao Đồ bay ngược lại chợt xoay người đứng vững trên không. Toàn thân gã được bao phủ bởi một kết giới màu vàng nhạt.
– Hành Thổ thuẫn?
Tông chủ Tu Ma của Ma Luyện môn thốt lên kinh ngạc.
– Thì ra là vậy. Thân thể có hai thuộc tính. Lúc trước là Mộc còn bây giờ lại là Thổ.
Tông chủ Phục Cương Tử của Cương Chân môn lẩm bẩm nói. Lão hơi liếc nhìn vị tông chủ đang kích động của Kiếm Đỉnh môn.
Ma Vân cũng kinh ngạc nhìn Đao Đồ mà hỏi:
– Cơ thể có hai thuộc tính?