Tất Thanh Sơn thấy đối phương đáp trả thoải mái như vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, ông cứ sợ đối phương cảm thấy cái giá này vẫn còn thấp, đòi tăng giá. Mặc dù tám trăm kim tệ với ba món này không phải là rẻ nhưng với những nguyên liệu quý giá như thế này, dù có phải thêm hai ba trăm kim tệ cũng không là gì.
– Đây là tám trăm kim tệ, khách nhân có cần đếm lại không?
Tất Thanh Sơn nói.
– Không cần, bọn ta vẫn còn có việc, bọn ta đi trước!
Hàn Phong lạnh lùng nói.
Thấy vậy, Tất Thanh Sơn ngập ngừng lên tiếng:
– Khách nhân xin đợi một chút, còn những món khác…
Hàn Phong hiểu ngay ra ý của ông, đối phương sợ mình gom đủ tiền mà hắn lại bán cho người khác, như vậy không phải mất công vô ích sao.
Không đợi ông ta nói hết, Hàn Phong phẩy phẩy tay ngắt lời:
– Mấy ngày nữa ta sẽ quay lại, lúc nó bàn bạc sau.
– Vậy khách nhân đi thong thả!
Thấy Hàn Phong nói vậy, Tất Thanh Sơn cũng chẳng biết làm gì hơn, cung kính nói.
Hắn cũng không sợ đối phương bán những thứ này cho người khác, với thực lực của những tiểu thương hội đó, dù có gom hết toàn bộ cũng không bằng được một nửa Phong Vân thương hội, đương nhiên có gì phải lo.
Hàn Phong bỏ tám trăm kim tệ vào túi hành lý, cùng bọn La Mạn đi ra khỏi thương hội.
Sau khi bước ra khỏi Phong Vân thương hội, dưới yêu cầu quyết liệt của Trầm Ngọc, Hàn Phong đành phải dẫn mọi người đi mua mấy bộ quần áo.
Sau đó, Hàn Phong cũng không rời đi luôn, dù sao bây giờ cũng đã thoát hiểm rồi, nhìn bộ dạng vui vẻ hưng phấn của Trầm Ngọc và mấy người La Mạn, hắn đành phải theo họ dạo quanh.
Trầm Ngọc với tâm tính của một đứa trẻ, kéo Khải Ly chạy hết chỗ này đến chỗ khác, mua mấy món đồ chơi con gái, khuôn mặt hai cô gái lúc nào cũng đầy ắp nụ cười.
La Mạn thì không hứng thú lắm, hắn chỉ muốn được thả lỏng tinh thần, một loạt những sự việc xảy ra trước đây thực sự khiến hắn quá mệt mỏi.
Hàn Phong thì chẳng cảm thấy gì, dù sao kiếp trước hắn cũng đã phiêu bạt nửa đời, nguy hiểm gặp phải cũng không ít, tâm trí sớm đã được rèn luyện vô cùng cứng cỏi, nên không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng.
Hàn Phong và La Mạn hai người đi tụt lại phía sau, vui vẻ nhìn hai cô gái, thỉnh thoảng lại trao đổi vài câu.
Đột nhiên, Trầm Ngọc quay lại, nhìn Hàn Phong vẫy vẫy tay.
– Gì vậy?
Hàn Phong thấy vậy tiến lên, nghi hoặc hỏi.
Trầm Ngọc chỉ vào một quầy bán vũ khí trước mặt, nói:
– Hàn Phong, ta muốn mua một món vũ khí!
Hàn Phong ngạc nhiên nhìn Trầm Ngọc, hỏi:
– Cô cần vũ khí làm gì?
– Như vậy ta có thể tự bảo bệ mình, không cần ngươi đi theo bảo vệ ta nữa.
Trầm Ngọc ngây thơ nói.
Hàn Phong nghe vậy, không khỏi bật cười nhưng cũng không ngăn cản cô, cười nói:
– Vậy cô chọn đi.
Trầm Ngọc nhìn ngó quầy vũ khí nửa ngày, cuối cùng mới chọn một thanh đoản đao xinh xắn, hưng phấn nói:
– Ta thích cái này.
Hàn Phong ngắm nghía một lúc, thanh đoản đao này về ngoài vô cùng tinh xảo, nhưng chất thì bình thường, nhưng Hàn Phong cũng không ý kiến gì, hắn cảm thấy Trầm Ngọc sẽ không có cơ hội dùng đến nó, nên gật gật đầu, móc tiền trả.
Đúng lúc đó, ánh mắt Hàn Phong dừng lại ở góc quầy, chỗ một thanh trường kiếm.
Thanh trường kiếm nhìn hết sức bình thường, đương nhiên không thể thu hút sự chú ý của Hàn Phong, cái thực sự thu hút Hàn Phong là một miếng sắt đen đen không bắt mắt nằm bên cạnh thanh trường kiếm.
Miếng sắt đen nhìn sơ qua có vẻ rất bình thường, không cẩn thận có thể tưởng nhầm là thứ mà người chủ quầy hàng mang ra để giữ cho quầy được chắc.
Nhưng, Hàn Phong chỉ cần nhìn sơ qua có thể nhận ra lai lịch của miếng sắt đó.
Là thiên thạch Huyền Thiên!
Là nguyên liệu cực phẩm rất hiếm có trên đại lục.
Nghe nói lúc luyện khí, chỉ cần cho vào một ít mảnh vụn thiên thạch Huyền Thiên có thể nâng cao phẩm chất vũ khí lên một bậc.
Hơn nữa, thiên thạch Huyền Thiên số lượng rất ít nên giá trị đương nhiên rất quý.
Nhưng, sao một miếng thiên thạch Huyền Nguyên quý giá như vậy lại bị người ta coi như một miếng sắt bình thường, Hàn Phong thầm nghĩ, thật đúng là bạo tàn thiên vật.
Đương nhiên, cũng không thể trách chủ nhân của quầy hàng này không có mắt nhìn đồ, thiên thạch Huyền Thiên thực sự quá hiếm, người thường rất ít khi được nhìn thấy, đương nhiên không thể biết rồi.
Kiếp trước Hàn Phong cũng chỉ vô tình được nhìn thấy một lần, chưa bao giờ sở hữu qua, lúc này, một miếng thiên thạch Huyền Nguyên lớn như vậy đang ở ngay trước mắt hắn, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua được.
Nghĩ đến đây, mặc dù trong lòng Hàn Phong có tính toán nhưng sắc mặt vẫn bình thản như không có gì, chỉ chỉ vào đoản kiếm trong tay Trầm Ngọc, hỏi:
– Thanh đoản kiếm này giá bao nhiêu?
– Vị tiểu cô nương này thật biết nhìn, thanh đoản kiếm này do vị luyện khí đại sư số một Hồng Diệp Thành tạo ra, dùng thiên thạch thưởng đẳng luyện thành, là loại vũ khí thượng phẩm, mức độ sắc bén thì dù không có đấu khí vẫn có thể chặt sắt như chém bùn…
Chủ nhân quầy hàng này là một người đàn ông ba mươi tuổi gầy gò, miệng nhọn má khỉ, nhìn sơ qua đã biết là phường gian thương, bây giờ hắn đang ra sức quảng cáo cho thanh đoản kiếm của mình.
Hàn Phong đương nhiên không tin những gì hắn nói, nhíu mày, phẩy phẩy tay ngắt lời đối phương, nói:
– Ngươi cứ trực tiếp nói cho ta giá tiền là được rồi!
Chủ quầy đảo đảo mắt, nghiến răng, ra vẻ tiếc nuối, nói:
– Hai kim tệ!
Trầm Ngọc bên cạnh nghe vậy, phì một tiếng, vừa cười vừa nói:
– Không phải ngươi nói thanh đoản kiếm này do luyện khí đại sư số một tạo ra sao, còn nói dùng nguyên liệu thượng đẳng, như vậy giá trị của nó chắc phải cao lắm, không phải sao?
Chủ quầy không hiểu ý đối phương, thấy Trầm Ngọc nói vậy, thuận miệng tiếp lời:
– Đương nhiên không sai!
Trầm Ngọc nghe vậy, không khỏi khúc khích cười, mãi mới kìm được, vừa thở vừa nói:
– Nếu như thanh đoản kiếm này quý như vậy, sao chỉ bán với giá hai kim tệ!
Nghe Trầm Ngọc nói vậy, mặt chủ quầy trở nên đỏ bừng, mãi không thốt nổi nên lời.
Cũng trách chủ quầy quá tham lam, thấy bọn Hàn Phong ăn mặc rách rưới lưng đeo túi to túi nhỏ, hai cô gái trong tay còn cầm rất nhiều vật phẩm mới mua được, tưởng họ chỉ là đám bình dân có tiền ít kiến thức nên mới định kiếm ít tiền, ai ngờ không để ý lại tự lấy đá đập vào chân mình.
Bây giờ lời nói dối bị phát hiện, bối rối chẳng biết nói gì.
Hàn Phong thấy vậy, ngăn không cho Trầm Ngọc nói tiếp, bình tĩnh giúp chủ quầy giải vây:
– Thanh đoản kiếm này chất luyện cùng lắm chỉ được coi là phổ thông, hai kim tệ thì hơi đắt.
Dừng lại một lúc, Hàn Phong nói tiếp:
– Thế này đi, để bọn ta chọn thêm một món nữa rồi ta sẽ trả người hai kim tệ.
Chủ quầy thấy Hàn Phong nói vậy, mừng thầm: thanh đoản kiếm này ngoại quan mặc dù tinh xảo nhưng kì thực chỉ là một món binh khí hết sức bình thường, giá trị thực chưa đến hai kim tệ, dù hắn có chọn thêm mười món nữa thì vẫn kiếm được.
Vốn cứ tưởng vụ mua bán này không thành, ai ngờ thằng nhóc này lại ngốc nghếch đồng ý, chủ quầy mừng phát điên, nhưng công phu rèn luyện nhiều năm khiến hắn không để lộ bất cứ cảm xúc nào ra ngoài.
Giả bộ do dự một lúc, sau đó ra vẻ rộng rãi, tiếc nuối nói:
– Được rồi! Coi như ta thiệt, làm như ngươi nói đi.
Lăng Phong chỉ nhếch nhếch khóe miệng, đầu tiên là giả vờ nhìn khắp quầy, cuối cùng chọn thanh trường kiếm hết sức bình thường và tiện tay cầm luôn cả miếng thiên thạch Huyền Thiên, nói với chủ quầy:
– Là thứ này, nhưng cho ta miếng sắt này nhé, để ta chặn giấy.
Chủ quầy nghe vậy, mặc dù có chút hiếu kì không biết thằng nhóc này lấy miếng sắt đó để làm gì, nhưng cũng chẳng quan tâm, hai thanh kiếm bán hai kim tệ, đối với hắn mà nói đã là nhiều lắm rồi, căn bản chẳng cần quan tâm đến một cục sắt vô giá trị.
Hàn Phong sau khi trả hai kim tệ cho chủ quầy, lập tức cầm theo thiên thạch Huyền Thiên và dẫn mọi người rời đi.