Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 44: Chiến đấu trong U Ám sâm lâm


Tiến vào U Ám sâm lâm này là Hàn Phong vạn bất đắc dĩ quyết định. Nếu bọn họ không tiến vào đây thì Dương Lăng nhất định sẽ bắt được họ. Cho nên bây giờ hai người chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, với sự hiểu biết của hắn đối với U Ám sâm lâm, chỉ cần cẩn thận một chút thì còn có khả năng đi ra ngoài.
 
Vì vậy, Hàn Phong nhìn Trầm Ngọc nói:
 
– Được rồi, tuy hôm qua tên kia không đuổi kịp chúng ta nhưng dù sao chúng ta cũng đã vào trong này, phải nhanh chóng tìm cách ra ngoài, không thể cứ ở trong này mãi được.
 
Nghe Hàn Phong nói vậy, Trầm Ngọc hiếu kỳ nhìn xung quanh, lúc này nàng mới nhớ ra là mình còn không biết chỗ này là đâu.
 
Do đó, nàng hiếu kỳ hỏi:
 
– Hàn Phong, đây rốt cuộc là chỗ nào?
 
– U Ám sâm lâm!
 
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
 
– Hả?
 
Trầm Ngọc nghe được bốn chữ U Ám sâm lâm thì không khỏi hoảng hốt la lên, tuy nàng chỉ là một nô bộc thấp kém nhưng đối với U Ám sâm lâm vẫn có chút hiểu biết.
 
Đây chính là cấm địa nổi danh toàn địa lục! Trầm Ngọc nghĩ bản thân hiện giờ đang ở cái địa phương kinh khủng này thì sắc mặt nhất thời trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.
 
Thấy bộ dạng hoảng sợ của Trầm Ngọc, Hàn Phong đành an ủi:
 
– Yên tâm đi, tuy rằng U Ám sâm lâm thoạt nhìn rất hung hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận một chút vẫn có thể tránh được nguy hiểm.
 
– Thật sao?
 
Trầm Ngọc nghe vậy, hai mắt liền sáng lên. Tuy Hàn Phong bề ngoài thoạt nhìn chỉ là một tiểu từ 14 15 tuổi, nhưng Trầm Ngọc đối với hắn lại có một loại tín nhiệm mù quáng, có lẽ bởi vì trên người Hàn Phong luôn có một sự tự tin và thong dong hiển nhiên, bất tri bất giác đã ảnh hưởng đến nàng.
 
– U Ám sâm lâm và địa phương khác bất đồng, cửa ra của nó nằng ở sâu bên trong, chỉ cần chúng ta có thể thuận lợi tới đó là có thể tìm được đường ra.
 
Hàn Phong giải thích.
 
Kỳ thực, có thể thuận lợi đi vào sâu bên trong hay không Hàn Phong cũng không có gì nắm chắc, dù sao kiếp trước hắn cũng nhờ vào một vị Thiên giai cường giả thần bí dẫn đường mới có thể thuận lợi đi ra ngoài.
 
Nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
 
Sau đó, Hàn Phong mang theo Trầm Ngọc chậm rãi đi sâu vào bên trong rừng. Trầm Ngọc cái gì cũng không biết nên chỉ có thể khẩn trương theo sau Hàn Phong. Hiển nhiên đối với cái tên U Ám sâm lâm này nàng vẫn rất sợ hãi.
 
Không thể không nói, nếu không tính đến nguy hiểm ở đây thì U Ám sâm lâm có thể được xem là một nơi thanh u (thanh tỉnh và đẹp đẽ) hiếm có.
 
Trên đường đi, Hàn Phong và Trầm Ngọc cũng có nói chuyện, từ đó Hàn Phong đối với sự tình của Trầm Ngọc cũng có chút lý giải.
 
Trầm Ngọc xác thực chỉ là một nô bộc của Lâm gia, từ nhỏ đã bị Lâm gia mua về để trông coi phòng luyện dược. Khi Hàn Phong hỏi thăm một chút về phương diện luyện dược, không ngờ, Trầm Ngọc đều có thể trả lời, thậm chí nàng có đề xuất một vài ý tưởng mới lạ, ngay cả hắn vốn là một luyện dược đại sư cũng kinh ngạc không thôi.
 
Khi hắn biết được những tri thức này Trầm Ngọc học được từ đâu thì trong lòng càng cảm thán không thôi. Quả nhiên không hổ là thiên tài luyện dược, không trải qua hệ thống học tập chính thức, chỉ bằng tự thân tìm tòi nghiên cứu ra phương thuốc đến cả thủ tịch luyện dược sư của cung đình cũng nổi lòng tham cướp đoạt.
 
Hàn Phong tin rằng chỉ cần sau khi rời khỏi đây, để cho Trầm Ngọc đi theo lão Dược Si một thời gian, chắc chắn trình độ luyện dược của nàng sẽ đề cao rất nhanh!
 
Hàn Phong cảm khái thiên phú luyện dược của Trầm Ngọc thì Trầm Ngọc cũng đồng dạng đối với học thức của Hàn Phong cũng khâm phục không thôi. Chỉ mới giao lưu một chút, Trầm Ngọc liền biết tri thức về luyện dược của Hàn Phong hơn nàng rất xa, thậm chí một số chỗ nàng không thể lý giải mà hắn chỉ bằng vài câu giải thích đơn giản đã giúp nàng nghĩ thông.
 
Cứ như vậy, Trầm Ngọc càng khâm phục Hàn Phong hơn.
 
Hai người vừa đi vừa nói cả nửa ngày trong sâm lâm cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Thậm chí một con ma thú cũng không gặp phải, cho nên tâm tình đang khẩn trương của Trầm Ngọc cũng dần bìnht tĩnh lại, chậm rãi theo sát Hàn Phong và quan sát hoàn cảnh xung quanh.
 
Mà Hàn Phong lại không dám thả lỏng cảnh giác, hắn đã một lần suýt mất mạng ở đây nên càng hiểu rõ về sự nguy hiểm của U Ám sâm lâm. Thường thường mặt ngoài bình tĩnh thì nguy cơ ẩn tàng rất lớn. Đây chính là kinh nghiệm kiếp trước hắn đúc kết được.
 
Quả nhiên, khi bọn họ thâm nhập sau vào trong, rốt cuộc tại một bụi cỏ cao khoảng nửa thân người đã đụng phải một con Tam Nhãn ma lang.
 
– Ma … ma thú!
 
Đột nhiên trong rừng rậm yên ắng vang lên tiếng hét thất thanh.
 
Hàn Phong cau mày nhìn con ma thú trước mặt, thấp giọng nói:
 
– Ngươi la lớn như vậy chỉ tổ hấp dẫn tới đây càng nhiều ma thú hơn thôi!
 
Nghe Hàn Phong nói vâyk, Trầm Ngọc vội bịt miệng mình lại, nhưng ánh mắt nàng vẫn rất hoảng sợ và khẩn trương.
 
Đối với Tam Nhãn ma lang này Hàn Phong cũng biết, loại ma thú này kỳ thực không đáng sợ, thực lực của nó chỉ bằng một Nhân giai lục phẩm võ giả của nhân loại. Với thực lực của nó chỉ có thể hoạt động ở vòng ngoài của sâm lâm. Hàn Phong nhìn chằm chằm con Tam Nhãn ma lang này, với thực lực của hắn thì đối phó với một con Tam Nhãn ma lang rất dễ dàng.
 
Nhưng Trầm Ngọc thì không bình tĩnh được, dù sao hung danh của U Ám sâm lâm cũng quá lớn.
 
– Yên tâm đi, chỉ là một con Tam Nhãn ma lang thực lực rất yếu, không có uy hiếp gì với chúng ta.
 
Hàn Phong trấn an Trầm Ngọc.
 
Con Tam Nhãn ma lang này vốn đang đi săn mồi, nhưng lại phát hiện hai tên nhân loại xa lạ, với trí tuệ đơn giản của nó thì thực lực của hai tên này rất yếu.
 
Vì vậy, nó chuẩn bị vung lợi trảo lên xé nát hai sinh vật trước mắt này.
 
Mà đúng lúc này, trực giác của ma thú cho nó biết sinh vật trước mặt này cũng không dễ chọc, loại cảm giác này khiến nó rất khó chịu.
 
Tam Nhãn ma lang nhất thời hung tính đại phát, gầm nhẹ một tiếng lao nhanh về phía Hàn Phong.
 
Thấy Tam Nhãn ma lang phóng tới, khoé miệng Hàn Phong khẽ nhếch lên, đồng thời thân hình cũng động, linh tê kiếm trong tay cũng xuất ra hàn quang nhắm ngay cổ Tam Nhãn ma lang mà chém.
 
Không ngờ, Tam Nhãn ma lang lại trực tiếp vung trảo đỡ lấy linh tê kiếm.
 
Hàn Phong thấy vậy cũng không để ý, lúc kiếm trảo giao phong, cánh tay Hàn Phong đột nhiên phát lực, đấu khí cuồn cuộn quán chú vào linh tê kiếm.
 
Một đạo kiếm khí mãnh liệt từ thanh kiếm bắn ra đánh văng trảo của Tam Nhãn ma lang. Hàn Phong nắm chuẩn thời cơ, thân hình khẽ động, thừa dịp Tam Nhãn ma lang đang bị đau, quyền đầu mang theo đấu khí hung hăng nện lên trán nó.
 
Tam Nhãn ma lang không cam lòng rống lên một tiếng rồi thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất mà cái trán của nó lúc này hoàn toàn bị lõm vào.
 
Hàn Phong giải quyết con Tam Nhãn ma lang này rất nhanh gọn để giúp Trầm Ngọc yên tâm.
 
Hai người cũng không dừng lại mà thừa dịp sắc trời còn chưa tối, nhanh chóng tiếp tục đi sâu vào bên trong.
 
Tam Nhãn ma lang xuất hiện thì Hàn Phong biết bọn họ đã dần xâm nhập vào sâu bên trong, kế tiếp mỗi bước đều phải rất cẩn thận, bởi vì không biết lúc nào sẽ có một con ma thú hung hãn nào đó đột nhiên xuất hiện.
 
Đúng như Hàn Phong sở liệu, sau khi gặp Tam Nhãn ma lang, bọn họ lại gặp phải mấy ma thú khác nữa, nhưng những con ma thú này thực lực đều tầm Nhân giai lục phẩm đến bát phẩm nên Hàn Phong rất dễ dàng giải quyết.
 
Kỳ thực, số ma thú bọn họ gặp có thể nói là rất ít, Hàn Phong nhớ kỹ, kiếp trước khi hắn xông vào U Ám sâm lâm này, chỉ có nửa ngày mà hắn đã đụng phải không dưới hai ba mươi con ma thú.
 
Mà lần này bọn họ đã ở đi một ngày, Hàn Phong tổng cộng mới giết có sáu con!
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.