Sau khi hơi hồi phục một chút, Đan Thần đứng dậy, nhìn Lục Thanh và Luyện Hư đang ngồi, nói:
– Ta đi quanh xem có dược thảo nào không. Hồi Phục đan trên người cũng không còn nhiều, phải tìm kiếm thảo dược để luyện chế. Nếu không tiến vào sâu trong Thập Vạn Đại sơn lại không có thứ dùng.
Luyện Hư vẫn nhắm mắt gật gật đầu. Còn Lôi Cương thì hơi run người. Luyện đan? Không ngờ Đan Thần lại là Luyện Đan sư? Mặc dù Lôi Cương chỉ có một chút khái niệm mơ hồ về Luyện Đan sư nhưng có thể đoán được tầm quan trọng của họ. Sau giây phút khiếp sợ, cương khí trong cơ thể Lôi Cương đã hồi phục đầy đủ. Hắn mở mắt ra thì thấy Luyện Hư vẫn đang nhắm mắt. Nhất thời, Lôi Cương cảm thấy cần phải nâng cao thực lực của mình. Càng đi sâu vào trong, Lôi Cương càng cảm thấy thấy nguy hiểm càng cao. Lôi Cương nghĩ tới Khai Thiên tám mươi mốt thức đã tìm được ở Kiếm Đỉnh môn. Mặc dù chỉ có chín thức nhưng đó chính là cương kỹ. Lúc trước Lôi Cương vẫn chìm trong việc tu luyện Ngũ Hành thể tu nên quên không tu luyện loại Cương Kỹ này.
Sau đó hắn lại ngồi xuống, nhắm mắt lại, nhớ về những gì nói về bộ Cương Kỹ. Không lâu sau, thân hình của Lôi Cương khẽ run nhẹ. Thức thứ nhất của Khai Thiên tám mươi mốt thức cũng chỉ đơn giản là một nhát chém thẳng. cái này đừng nói là Cương Tu giả mà cho dù là một đứa bé cũng làm được. Điều đó khiến cho Lôi Cương hơi có thất vọng. Có điều khi hắn để ý tới sự chú thích thì mới bắt đầu tập trung hơn.
– Dùng nội kình rót vào bên trong thân kiếm, toàn bộ sức lực của thân thể dốc hết mà phát ra một kích thật mạnh. Uy lực của nó không hề nhỏ.
Lôi Cương hơi sững sờ rồi bắt đầu suy nghĩ. Nếu như hắn rót nội kình vào bên trong thân kiếm, sau đó sức lực của bản thân cũng dồn vào thân kiếm thì uy lực thực sự không nhỏ. Bất chợt, Lôi Cương hơi sững sờ, nếu như mình rót thêm cương khí thì uy lực có thể mạnh hơn hay không? Nghĩ tới đó, Lôi Cương không ngồi nữa mà đứng dậy. Rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của Luyện hư, hắn đi xung quanh tìm kiếm một thứ gì đó. Cuối cùng, Lôi Cương nhặt một tấm gỗ to bằng bàn tay, dài chừng sáu thước nằm dưới đất. Hai tay Lôi Cương nắm chặt, hơi dùng sức như nắm một cái chuôi kiếm. Hai tay hắn cầm chuôi kiếm nghĩ lại về thức thứ nhất của Khai Thiên tám mươi mốt thức mà chậm rãi vận hành nội kình và cương khí trong cơ thể, chậm rãi dồn lên hai tay. Trong lúc Lôi Cương đang vận dụng sức lực của thân thể, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, tấm ván gỗ nát thành từng mảnh vụn. Lôi Cương ngẩn người không hiểu tại sao tấm gỗ lại vỡ nát.
Luyện Hư kinh ngạc nhìn Lôi Cương đang ngẩn người mà nói:
– Lôi Cương! Chẳng lẽ ngươi không biết rằng một thanh kiếm sắt nếu rót cương khí vào cũng còn gẫy chứ đừng nói là miếng gỗ.
Lời nói của Luyện Hư khiến cho Lôi Cương sững sờ rồi nét mặt có chút xấu hổ mà nói:
– Thì ra là vậy.
Luyện Hư nhìn Lôi Cương chằm chằm một lúc rồi mới chậm rãi hỏi:
– Lôi Cương! Người trong tộc không cấp linh kiếm cho ngươi hay sao?
Lôi Cương cười khổ trong lòng. Bản thân mình hiện giờ còn không hiểu Đan Thần và Luyện Hư nói tộc nhân là ai, nhưng hắn cũng không biết giải thích thế nào, chỉ hơi gật đầu. Luyện Hư thấy vậy, ánh mắt có chút do dự rồi hơi ngượng ngùng nói:
– Lôi Cương! Nếu ngươi không ngại, ta… Ta sẽ giúp ngươi luyện chế một thanh Linh kiếm được không? Mặc dù bây giờ trình độ của ta còn thấp, tỷ lệ thành công rất nhỏ nhưng cũng có thể thử.
Ánh mắt của Lôi Cương lập tức dại ra, không tin vào tai mình mà nhìn Luyện Hư. Luyện Hư lại còn có thể luyện khí? Hơn nữa lại còn biết luyện chế linh kiếm? Nhất thời Lôi Cương có chút khiếp sợ. Đan Thần và Luyện Hư là đệ tử của môn phái nào mà một người thì luyện đan và một người thì luyện khí? Chẳng trách mà cả hai người đều có thể khống chế lửa. Cảm nhận được ánh mắt của Luyện Hư, Lôi Cương hơi quay lại, rồi lúng túng, nói:
– Luyện linh kiếm phải có tài liệu. Nhưng ta không có.
Khuôn mặt lạnh lùng của Luyện Hư mỉm cười nhìn Lôi Cương mà nói:
– Ta dự trữ trong giới chỉ rất nhiều tài liệu. Luyện chế một thanh linh kiếm vừa đủ. Đúng rồi, Lôi Cương ngươi muốn một thanh kiếm như thế nào?
Lôi Cương gật đầu một cách cảm kích rồi suy nghĩ một lúc. Cuối cùng trong đầu hắn hiện lên hình dạng một thanh kiếm. hắn liền nói với Luyện Hư:
– Tốt nhất là cao như ta. Bề rộng bằng đai lưng. Nếu có thể thì càng nặng càng tốt.
Lôi Cương đột nhiên dừng lại, gương mặt có chút ngượng ngùng.
Luyện Hư ngẩn người nhìn Lôi Cương, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện sự kinh ngạc. Bình thường Cương Tu giả đều thích khinh kiếm để dễ dàng mang theo và công kích. Vậy mà vừa rồi Lôi Cương lại yêu cầu hoàn toàn ngược lại…. Càng nặng càng tốt? Luyện Hư có chút buồn bực. Nhưng nhìn dáng người của Lôi Cương, lại nghĩ tới lực lượng thân thể của hắn mà trong mắt y lóe lên một tia sáng.
Luyện Hư suy nghĩ một chút rồi nhìn Lôi Cương nói:
– Từ từ! Ta xem có đủ tài liệu không đã.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Lôi Cương lại ửng hồng, nhớ lại yêu cầu của mình có chút quá đáng. Lôi Cương biết rằng nếu theo lời của mình mà luyện kiếm thì tài liệu sẽ tốn hơn khinh kiếm rất nhiều.
Chưa tới nửa khắc, Luyện Hư ngẩng đầu, nhìn về phía Lôi Cương nói:
– Tài liệu còn gần đủ, có điều còn thiếu Huyền Tinh sa. Chờ Đan Thần về, chỗ của hắn chắc là có.
Lôi Cương vui mừng gật đầu. Cuối cùng thì hắn cũng có được một thanh linh kiếm cho riêng mình sao?
Đúng lúc này, cách đó không xa chợt vang lên một tiếng động. Lôi Cương và Luyện Hư cùng biến sắc. Âm thanh đó vọng từ hướng mà Đan Thần vừa mới đi. Hai người nhìn nhau, cùng lao về phía đó. Tốc độ của Lôi Cương giống như một con báo len lỏi trong rừng. Còn tốc độ của Luyện Hư cũng không hề kém, thân mình nhẹ nhàng như một con én.
Lúc này, trong lòng Luyện Hư cảm thấy kinh ngạc khi nhìn tốc độ của Lôi Cương, đồng thời có cả sự thán phục. Bản thân y phải đi Vân hài mới có thể tăng tốc độ lên gấp ba lần. Vậy mà như thế mới chỉ ngang ngửa được với Lôi Cương.
Chưa tới hai phút, hai người đã nhìn thấy Đan Thần đang nhảy lên cao, trong tay cầm thanh kiếm chém xuống một con linh báo đang công kích y.
Con linh báo gầm lên một tiếng, móng vuốt liên tục chộp về phía Đan Thần đang ở trên không trung. Con báo này hoàn toàn giống với con linh báo vừa mới bị họ chém chết. Có điều, mặc dù nó nhỏ hơn nhưng tốc độ và động tác lại nhanh hơn.
– Không hay! Là linh thú Hoa Văn báo cấp hai trung đẳng.
Luyện Hư nhìn con Hoa Văn báo đang công kích Đan Thần mà biến sắc, nhỏ giọng kêu. Trong tay y lập tức xuất hiện một quả cầu lửa vàng óng ánh bắn về phía Hoa Văn báo.
Với linh thú, mỗi một cấp bậc đều được chia thành thượng, trung và hạ.
Còn Lôi Cương thì di động tới sau lưng con báo, vung quyền đánh vào mông nó.
“Vù…” một tiếng động vang lên, một quyền của Lôi Cương không ngờ đánh hụt. Con Hoa Văn báo vốn rất nhanh nhẹn, nên cảm nhận được một đòn của Lôi Cương liền nhào về phía trước. Nó lập tức quay đầu lại nhìn Lôi Cương chăm chú, trong mắt lóe lên tia sáng. Dường như nó cảm nhận được sự uy hiếp từ một quyền của Lôi Cương.
“Xoẹt!' một quả cầu lửa vàng óng ánh lao tới lưng Hoa Văn báo. Luyện Hư thừa dịp Hoa Văn báo tránh đòn công kích của Lôi Cương mà nhanh chóng ném ra một quả cầu lửa.
“Graooo” trong nháy mắt, da lông của Hoa Văn báo bị đốt cháy, để lộ ra làn da đỏ. Hoa Văn báo gầm lên một tiếng, xoay người nhìn Luyện Hư. Cùng lúc này, thân hình của Lôi Cương lại lay động, còn Đan Thần đang ở trên cao cũng vung linh kiếm chém về phía Hoa Văn báo.
Cảm nhận được sự uy hiếp, Hoa Văn báo gầm liên một tiếng không cam lòng. Nó đột nhiên nhảy về phía Luyện Hư. Luyện Hư biến sắc. Đan Thần trên không trung chém xuống, ngăn cản Hoa Văn báo công kích.
“Oành!” Một tiếng động vang lên. Hoa Văn báo đột nhiên lao về phía trước. Nhưng không phải nó đang chạy mà là bị một quyền của Lôi Cương đánh bay.
Trong mắt Đan Thần lóe lên tia sáng, lại giơ linh kiếm chém xuống.
“Xoẹt!' trên lưng Hoa Văn báo lại xuất hiện một vết kiếm. Xuyên qua vết thương có thể thấy cả xương của nó.
Một quả cầu lửa lại đánh úp đến. Hoa Văn báo bất chấp đau đớn nhanh chóng chạy trốn. Nhưng thân mình nó chợt lao lên rồi rơi mạnh xuống đất, bắt đầu co giật. Đan Thần và Luyện Hư cùng nhằm Hoa Văn báo đang nằm trên mặt đất mà phát ra công kích.
“Xoẹt…”
“Phụp…” Hai tiếng động vang lên, phần cổ của Hoa Văn báo bị kiếm của Đan Thần chém thành hai nửa. Còn ngọn lửa của Luyện Hư thì đốt nó cháy thành than.
Lôi Cương ngơ ngác nhìn Hoa Văn báo bị hai người chém chết một cách nhanh chóng. Hắn cũng hơi sững sờ với một quyền của mình. Một quyền đó, Lôi Cương đã sử dụng cả cương khí và nội kình cùng với toàn bộ sức lực của bản thân mà phát ra. Không ngờ hắn phát hiện ra rằng nội kình và cương khí trong kinh mạch trong nháy mắt bớt đi một phần, còn uy lực của nó thì khiến cho hắn phải sợ hãi. Lôi Cương không ngờ mới chỉ là chiêu thức đầu tiên của Khai Thiên mà uy lực đã như vậy.
– Lôi Cương! Ngươi càng lúc càng mạnh.
Đan Thần thu kiếm, ánh mắt sung sướng nhìn Lôi Cương mà nói. Luyện Hư cũng vậy. Hai người có thể đánh chết được Hoa Văn báo thì một quyền của Lôi Cương không thể bỏ qua được.
Lôi Cương nhìn ánh mắt của hai người mà nhếch miệng cười.
– Con Hoa Văn báo này không ngờ có chút linh trí, nó ẩn nấp ở xung quanh, nhân lúc ta hái thảo dược mà đánh tới. Cùng may là ta phản ứng kịp, chỉ không là có chuyện rồi.
Nhìn con Hoa Văn báo bị chém thành hai nữa, Đan Thần bước tới đạp cho nó mấy cái mới hả giận.
Luyện Hư đứng một bên vẫn bình thản dường như đã quen với việc Đan Thần như vậy. Mà khóe mắt của Lôi Cương hơi chớp chớp. Tuy rằng tính cách của Đan Thần hơi cởi mở nhưng thủ đoạn lại khiến cho người ta phải dựng tóc gáy.
– Linh thú trong tiểu Thập Vạn Đại Sơn có chút quái dị, mạnh hơn linh thú ở nơi khác. Đáng lý ra phải tới linh thú cấp ba mới có được chút linh trí.
Luyện Hư nhìn con Hoa Văn báo bị chém thành hai nửa mà nói. Còn Đan Thần chợt run người, ánh mắt tập trung nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
– Hơn nữa, thảo dược ở đây cũng không tầm thường.