Vô Tận Kiếm Trang

Chương 223: Bái Kiếm cốc


Tâm Huyễn trưởng lão, gia chủ Diệp gia Diệp Thiên vấn nhìn đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ.

Đồng thời Đạm Thai gia chủ Đạm Thai Phó cũng nói lời cáo biệt với Đạm Thai Tử Nguyệt và Đạm Thai Thiên Phong. La gia gia chủ La Vô Thượng cũng nói lời cáo biệt với La Long Hạc.

– Nghìn dặm đưa tiễn cuối cùng cũng có ngày từ biệt, phía trước đã không còn là địa phận của La Lâm quốc nữa rồi.

Mẫn Nhu Nhiên cũng xuống xe ngựa, hắn với một thân ma y, thanh tuyệt tựa như thư sinh. Ba gia chủ hướng về phía hắn mà nói.

– Đúng thế, nghìn dặm đưa tiễn cuối cùng cũng phải từ biệt, sau này tám hài tử này còn phải do Mẫn đặc sứ trông nom.

Mẫn Nhu Nhiên cười ha hả nói:

– Các vị yên tâm, Tử Cảnh cốc đối đãi với đệ tử thí luyện đều như nhau, mặc kệ có địa vị thân phận thực lực thế nào chỉ cần bọn họ đi vào Tử Cảnh cốc thì con đường sau này do chính bọn họ đi.

Nói đến đây, hắn cười nói tiếp:

– Tuy nhiên tại hạ đối với bọn họ đều có lòng tin là tất cả đều sẽ thành công, thậm chí còn có thể đi xa hơn nữa. Sau này không chừng tại hạ cũng phải ngước mắt lên nhìn cũng không chừng, làm sao dám chiếu cố?

Ba gia chủ cười nói:

– Đặc sứ nói đùa rồi, thuyền đang đợi phía trước, các vị đi đường cẩn thận!

– Bảo trọng!

Mọi người chắp tay đưa tiễn, ba gia chủ, các vị trưởng lão đều vẫy tay hướng về phía bọn người Diệp Bạch Diệp Khổ. Bọn họ đi cạnh Mẫn nhu Nhiên, Đạm Thai Tử Nguyệt, Đạm Thai Thiên Phong cũng đi tới. Tám người này đứng ở nơi đó, hướng về phía ba gia chủ và mọi người mà từ biệt. Sau đó Mẫn Nhu Nhiên mở miệng nói:

– Được rồi, đã đến giờ, chúng ta lên đường thôi.

Hắn nói xong liền xoay người một cái hướng về phía chiếc thuyền lớn nhất mà chui vào, Diệp Khổ cũng hướng về phía mọi người mà nói:

– Chúng ta đi thôi.

Lúc này, tám người này đều quay đầu nhìn chiếc thuyền kia.

Mẫn Nhu Nhiên cười cười nhìn tám người rồi nói:

– Các ngươi xuống đi, lần đi xa này chắc là lần đầu tiên của các ngươi cho nên các ngươi cảm thấy hơi bất ngờ. Điều này rất bình thường nhưng qua hai ngày sau các ngươi sẽ thích ứng được. Cả đời này, có thể đi khắp thiên hạ, biết vạn quốc thì mới không uổng phí.

Bọn người Đạm Thai Thiên Phong, La Long Hạc nghe xong thì nhất tề gật đầu nói:

– Đúng vậy, đa tạ Mẫn đặc sứ dạy bảo.

Mẫn Nhu Nhiên nghe vậy thì cười ha hả nói:

– Không cần phải câu nệ như vậy, nói không chừng từ nay về sau chúng ta sẽ trở thành huynh đệ đồng môn, chỉ cần các ngươi thông qua cuộc thí luyện Tử Cảnh cốc cũng có thể trở thành đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc chúng ta. Cho nên từ nay về sau, khi nhìn thấy ta chỉ cần hô một tiếng sư huynh là được. Tuy các ngươi chưa gia nhập Tử Cảnh cốc nhưng đối với các ngươi ta rất có lòng tin, cho nên bây giờ bắt đầu các ngươi đừng kêu ta là đặc sứ gì nữa, gọi là sư huynh đi. Chẳng lẽ các ngươi thấy ta không đáng làm sư huynh của các ngươi sao?

– Không dám, không dám, cái này làm sao dám?

Đạm Thai Thiên Phong là người đầu tiên sửa lời nói:

– Mẫn sư huynh.

Diệp Bồng Lai, La Long Hạc hai người này cũng lập tức ôm quyền nói:

– Mẫn sư huynh.

Mẫn Nhu Nhiên cười nói:

– Như vậy mới đúng, chúng sư đệ sư muội, đoạn đường này ước chừng còn có mười ngày lộ trình, lần này đi tới Vô Sương quốc chỉ có ba ngày, sau đó chúng ta còn phải vượt qua sáu thành trì, mất bảy tám ngày nữa. Bây giờ hiện tại mọi người nghỉ ngơi dọc theo con đường này đi.

Mọi người đều quay đầu nhìn về phía sau, lúc này chiếc thuyền đã đi ra phía xa rồi, những bóng người ở trên bờ vẫn còn đang vẫy vẫy tay. Dần dần thuyền càng trôi đi, cuối cùng không nhìn thấy gì nữa.

Mọi người cuối cùng cũng không còn nhìn thấy quê quán sau lưng nữa, không nhìn thấy thân nhân nữa.

Chiếc đò cứ tiến tới phía trước, dần dần đã không biết bao lâu, bốn phía nước sông dậy sóng, không nhìn thấy một chút cây cối đất đai nào.

Không ít người trong bọn họ mới lần đầu tiên ngồi thuyền, cho nên sau nỗi nhớ quê bọn họ liền cảm thấy ngạc nhiên thú vị, thỉnh thoảng bọn họ lại ngắm bốn phía. Bỗng nhiên bọn họ nhìn thấy một chiếc thuyền màu tím vô cùng lớn hiện ra trước mặt mình.

Chiếc thuyền màu tím này có tổng cộng là ba tầng, toàn bộ xung quanh đều chạm trổ xanh vàng rực rỡ, khắp nơi cho thấy sự tôn quý của nó. Ở trên thuyền, có hai người đang sóng vai mà đứng, một người khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi lưng đeo một thanh quái kiếm, một người là một hồng y thiếu nữ, tay áo bồng bềnh, tung bay theo làn gió, nói không hết vẻ huyễn lệ, cả người giống như được một luồng lửa thiêu đốt vậy. Mà người kia thì mặc một thân hắc y, làn da trắng trẻo, thân hình gầy gò, cả người lộ ra một khí thế bức người, tựa hồ như là một thanh lợi kiếm.

Ở trên mặt thuyền, có treo một bức tranh vẽ hình một thanh kiếm khổng lồ, lộ ra một khí phách lăng thiên, mọi người nhìn vào tựa hồ như có cảm giác đau con mắt.

Đạm Thai Thiên Phong ngạc nhiên nói:

– Đây là thuyền của ai vậy? Khí phách thật là lớn!

Những người khác cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Chiếc thuyền như thế này bọn họ trước kia chưa từng gặp qua, loại thuyền cao lớn như thế này chế tạo không phải là dễ, nhất định phải có thế lực siêu cấp mới có thể làm ra. Tứ Đại thế gia của Hỏa Vân thành, không ai có thể có được một con thuyền như vậy.

Ánh mắt của Mẫn Nhu Nhiên nhìn chằm chằm vào con thuyền, mãi đến khi nó biến mất mới khẽ cười một tiếng, xoay đầu nhìn tám người mà nói:

– Đay chính là Kiếm cốc thuyền của Vô Sương Cốc. Người vừa rồi đứng ở trên thuyền chính là ái nữ duy nhất của cốc chủ Bái Kiếm cốc có danh xưng là Nhất Diệp Hồng Sương, tên là Thẩm Phi Hồng. Mà người đứng ở cạnh nàng chính là một trong ba đồ đệ của cốc chủ, Thẩm Ngạo Thiên. Người này có thực lực rất cao, cùng với Yến Vũ Vô công tử của Bái Kiêm cốc la fhai người có thực lực cao nhất, cả hai đều đã đạt tới cảnh giới huyền sĩ cao cấp.

Đạm Thai Thiên Phong không kìm được mà thì thầm:

– Bái Kiêm cốc của Vô Sương quốc? Thẩm Phi Hồng, Yến Vũ Vô, những cái tên này mình chưa từng nghe nói tới. Đúng rồi, Mẫn sư huynh, huynh nói Vô Sương cốc, còn có Tử Cảnh cốc có nội tình thế nào? Chúng tiểu đệ chưa từng ra khỏi Hỏa Vân thành, chưa rõ tình huống ở nơi đó.

La Long Hạc cũng sáng hai mắt lên mà nói:

– Đúng thế, Mẫn sư huynh, huynh nói cho chúng tiểu đệ biết đi, chúng tiểu đệ biết được một chút để chuẩn bị, sau này gặp người ta cũng không đến mức không nhận ra.

Những người khác cũng nhìn về phía Mẫn Nhu Nhiên, hiển nhiên không chỉ có Đạm Thai Thiên Phong và La Long Hạc muốn biết sự tình của Tử Cảnh cốc mà bọn họ cũng muốn biết. Mẫn Nhu Nhiên trầm ngâm một chút, nhìn tám người không kìm được mà cười nói:

– Được rồi, ta nói cho các ngươi biết một chút, dù sao con đường này cũng vô cùng nhàm chán, nói chuyện cho các ngươi giải buồn, bằng không ở trên thuyền ba ngày này đúng là không có chuyện gì để làm.

La Long Hạc nghe vậy thì mừng rỡ nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

– Đa tạ Mẫn sư huynh, huynh trước hết nói về Bái Kiêm cốc đi. Có phải trong Vô Sương quốc không chỉ có một mình Tử Cảnh cốc không?

Mẫn Nhu Nhiên nghe vậy thì liền cười nói:

– Đương nhiên là không chỉ có một Tử Cảnh cốc, được rồi, các ngươi ngồi đàng hoàng đi, ta trước nay chưa từng nói về Vô Sương quốc. Ở trong Vô Sương quốc, không chỉ có một mình thế lực Tử Cảnh cốc mà còn có năm thế lực khác, theo thứ tự là phía Tây chính là Nhật Nguyệt tông, phía nam là Hồng Phấn sơn trang, phía đông là Bái Kiếm cốc, cùng với trung tâm là Càn Khôn môn.

Trong những người này thì Tử Cảnh cốc chúng ta có thế lực lớn nhất, diện tích bao trùm tới một phần ba của Vô Sương quốc, là tông môn bát phẩm duy nhất. Mà Nhật Nguyệt tông ở phía tây, Hồng Phấn sơn trang ở phía nam thì Nhật Nguyệt tông chính là tông môn cửu phẩm, còn Hồng Phấn Sơn trang chỉ là một tông môn không nhập lưu, ai cũng không biết bọn họ có thực lực mạnh cỡ nào, tuy nhiên bon họ vô cùng an phận, ở bê ngoài rất ít người có thể nhìn thấy đệ tử của Hồng Phấn sơn trang xuất hiện. Tuy nhiên những người xuất hiện đều là những nữ tử trẻ tuổi, vô cùng xinh đẹp, thân thủ cao siêu, ngay cả ở trong đám đệ tử Tử Cảnh cốc chúng ta cũng hiếm có người như vậy. Cho nên bọn họ là một tổ chức rất kỳ lạ.

– Về phần Càn Khôn Môn, Bái Kiêm cốc, Càn Khôn Môn chính là một tông môn không nhập lưu, miễn cưỡng có thể gọi là cửu phẩm, tuy bọn họ hiện nay không tiến được vào cửu phẩm nhưng môn chủ của Càn Khôn Môn, Chí Thiện lão nhiên là một người cực kỳ lợi hại, lão đã đạt tới cảnh giới huyền sư đỉnh cấp, ngoại trừ cốc chủ Tử Cảnh cốc chúng ta và tông chủ của Nhật Nguyệt tông thì ngay cả cốc chủ của Bái Kiêm cốc, Thẩm Ngạo Thiên cũng không thể là đối thủ của lão. Cho nên tuy Càn Khôn Môn ở trung tâm nhưng cũng có thế lực không hề nhỏ. Cuối cùng chính là Bái Kiếm cốc, đây chính là một nơi mà thờ kiếm như thần linh. Bọn họ mới thành lập hơn một trăm năm, cho nên không được luận vào hàng ngũ tông môn, chỉ là một loại hình tổ chức thế gia. Những năm gần đây bọn họ bắt đầu tuyển nhận đệ tử bên ngoài, bởi vì đây là do một thế gia thành lập cho nên thâm căn cố đế, ở khu vực phía Đông trở thành bá chủ, không ai có thể thay thế.

– Người của Bái Kiếm cốc đa phần đều là họ Thẩm, cốc chủ của bọn họ là một kiếm khách vô cùng lợi hại, đã từng sáng tạo ra một chiêu kiếm có thể giết chết ba mươi sáu đối thủ, gọi là Hàn Quang Nhất Kiếm, Thẩm Như Mặc. hiện tại Thẩm lão gia tử đã sớm không còn quan tâm tới thế sự, ở sau núi cấm địa của Bái Kiêm cốc mà tu luyện, không ai còn biết lão còn sống hay đã chết. Nếu lão chưa chết thì hiện tại thực lực chắc chắn mạnh hơn rất nhiều.

– Con của lão, chính là người ta vừa nói cho các ngươi biết, chính là Thẩm Ngạo Thiên. Bọn họ thờ kiếm như cha, trọng kiếm như thê tử bằng hữu. Cho nên mỗi ngày sáng trưa chiều bọn họ phải bái kiếm một lượt. mà bọn họ cùng với tâm linh giao hòa, mõi ngày đại lễ, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Ngạo Thiên, tất cả mọi người trong cốc đều tiến tới phía dưới Bái kiếm cốc, thăm hỏi thần kiếm trấn cốc của Bái Kiếm cốc. Ai cũng không biết thanh bảo kiếm đó là gì, nhưng Bái Kiếm cốc chính là vì thanh kiếm này mà thành lập.

– Nghe nói, chưa từng có người nào có thể tiến sâu vào Bái Kiếm cốc hơn phạm vi ba mươi trượng. Tất cả mọi người khi đi vào đều bị một kiếm khí vô hình làm cho kinh mạch vỡ vụn, hoàn toàn không thể đi tới chỗ lầu các. Nếu như bị các trưởng lão thủ kiếm phát hiện thì sẽ bị lập tức giết chết. Cho dù cơ cảnh, có thể trốn về thì cũng không thể sống thêm được mấy ngày. Bởi vậy cho nên truyền thuyết về thần kiếm trấn cốc của Bái Kiếm cốc cho tới bây giờ vẫn chưa có ai được nhìn thấy trực tiếp, không ai biết chân tướng.

– Mỗi đệ tử của Bái Kiếm cốc ra đời liền được đưa vào trong rừng kiếm, chọn cho mình một thanh huyền binh thích hợp, sau đó suốt đời cũng không được thay đổi. Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, cho nên người ở trong Bái Kiêm cốc cả đời chỉ có một thanh kiếm. Đôi khi phẩm giai của bọn họ không bằng người khác nhưng lại có thể phát huy thực lực gấp nhiều lần so với người ta. Thủ đoạn này của Bái Kiếm cốc ta không dám tán dương nhưng đúng là kiếm ở trong tay bọn họ có một sự liên lạc kỳ lạ, bọn họ quý trọng kiếm như tính mạng, điều này ta cũng rất kính nể. Mấy ngày nữa, chính là sáu mươi năm đại thọ của cốc chủa Bái Kiếm cốc, Thẩm Ngạo Thiên cho nên Thẩm Yên Hồng và Yến Vũ Vô hai người này vội vàng quay trở về chúc thọ cho phụ thân của bọn họ.

Đến lúc đó, đệ tử Tử Cảnh cốc chúng ta cũng sẽ phái người tới chúc thọ.

Bọn người Diệp Bạch, Diệp Khổ nghe vậy thì không kìm được mà líu lưỡi. Không ngờ ở trong Vô Sương cốc, các thế lực lịa phức tạp như vậy, hoàn toàn không giống như ở La Lâm quốc. Trong Vô Sương quốc có tới năm thế lực lớn, tuy Càn Khôn môn, Nhật Nguyệt tông, Hồng Phấn sơn trang, Bái Kiếm cốc có thực lực không bằng Tử Cảnh Cốc nhưng cũng không thể xem nhẹ bọn họ.

Lúc này khóe mắt của Diệp Khuyết bỗng nhiên hiện ra một vẻ sóng cuộn. Hắn nghe thấy Nhật Nguyệt tông ở Vô Sương quốc thì sát khí lập tức phát ra không kìm nén được. Nhật Nguyệt tông chính là đầu sỏ gây nên cái chết của Hồng Diệp trưởng lão, hai cửu phẩm tông môn, một là Nhật Nguyệt Tông, hai là Ma Y giáo, tạm thời Ma Y giáo Diệp Khuyết không để ý tới nhưng một khi tiên vào Tử Cảnh cốc, sẽ có ngày hắn điều tra về Nhật Nguyệt tông.

Diệp Khổ phát hiện ra sát khí của Diệp Khuyết thì khẽ vỗ tay của hắn. Diệp Khuyết lúc này mới an tĩnh lại, hắn biết rõ hiện tại không phải là thời cơ, thực lực của mình cho dù thế nào cũng không đấu lại Cửu phẩm tông môn Nhật Nguyệt tông. Tông chủ của bọn họ chính là huyền sư đỉnh cấp, mà hiện tại Diệp Khuyết chỉ là một huyền sĩ sơ cấp, ngay cả một đầu ngón tay của tông chủ bọn họ hắn cũng đấu không lại, bây giờ mạo muội xông lên thì chỉ có cái chết.

Cho nên hắn cần phải ẩn nhẫn, chỉ có thể ẩn nhẫn mới hoàn thành được đại sự, cuối cùng báo thù thay cho Hồng Diệp trưởng lão.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.