Sau đó Tâm Huyễn trưởng lão lại vẫy vậy tai, cùng với gia chủ Diệp gia Diệp Thiên Vấn rời khỏi huyệt động, lúc này ở trên bệ đá chỉ còn lại một người, chính là Khô Mộc trưởng lão. Khô Mộc vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, tựa hồ như không có khí tức nào vậy.
Giờ khắc này cả hai mới phát giác ra Khô Mộc trưởng lão vô cùng thâm trầm bất trắc, khó đoán vô cùng.
Đúng lúc này Khô Mộc trưởng lão bỗng nhiên mở hai mắt ra, đồng thời lão trầm thấp khàn giọng, giống như là một thanh âm của lão già vậy.
Khô Mộc trưởng lão không có miệng, thanh âm của lão giống như là tiếng trống vậy, khiến cho người ta cảm thấy say mê. Tựa hồ như thời khắc này, bọn họ được nghe tiếng rồng ngâm vậy.
– Không cần phải kinh ngạc, đợi đến khi các ngươi học được Khô Mộc Long Ngâm quyết thì cũng có thể làm được như ta. Được rồi, thời gian cấp bách, hiện tại ta bắt đầu giảng giải yếu quyết Khô Mộc Long Ngâm quyết cho các ngươi nghe, sau đó các ngươi có gì không hiểu thì cứ hỏi, ta sẽ tận lực giải đáp. Về phần các ngươi rốt cuộc có luyện thành được hay không thì ta không dám đảm bảo cho nên nhất định các ngươi cần phải dụng tâm lắng nghe, mới có thể luyện thành được thứ này.
Nói đến đây, lão mặc kệ hai người rồi nhắm mắt lại, cả người vẫn không hề nhúc nhích, sau đó vô số thanh âm vang lên từ trái tim của hai người, tựa hồ như là tiếng hát của phật vậy. Tình huống này Diệp Bạch đã từng trải qua cho nên cũng không kinh ngạc, mà Diệp Khổ lại chính là lần đầu tiên, nhưng dù sao hắn cũng không phải là thường nhân, hắn biết rõ hiện tại mỗi thời mỗi khắc đều vô cùng quý giá.
Một đoạn khẩu quyết huyền ảo phức tạp chảy qua tim bọn họ, tựa hồ như là những dòng suối lớn vậy, vang vọng trong lòng, tình trạng này so với việc dùng lỗ tai để nghe thì khắc sâu hơn rất nhiều lần. Quả nhiên Khô Mộc Long Ngâm quyết của Khô Mộc trưởng lão thật bất phàm.
Cuối cùng cũng không biết thời gian trải qua bao lâu, nhưng bọn họ đều trầm mê yên tĩnh, trong lòng cảm thấy rất thanh thản. Sau đó Khô Mộc trưởng lão kia đột nhiên trầm thấp thanh âm lại, truyền đến tim của bọn họ:
– Được rồi, cứ như vậy, có vấn đề gì thì các ngươi cứ hỏi đi, còn một canh giờ nữa là trời sáng rồi.
Hai người đều ngây dại, một đêm học tập tại sao lại nhanh như thế? Bọn họ không cảm nhận được thời gian trôi qua, tựa hồ như cảm thấy thời gian đột nhiên trôi nhanh bất thường.
Nghe thấy sự thúc giục của Khô Mộc trưởng lão hai người mới có phản ứng. Một đêm trôi qua rồi, chỉ còn một canh giờ nữa, hai người đều mặc kệ nghi hoặc mà hướng về phía Khô Mộc trưởng lão mà trình bày những điều mình chưa hiểu rõ. Khô Mộc trưởng lão nghe thấy bọn họ hỏi thì kiên nhẫn giảng giải, khi nghe Khô Mộc trưởng lão nói bọn họ đã có được nhận thức đầy đủ và sâu sắc, trong lòng không kìm được kinh ngạc mà bội phục sát đất.
Thiên hạ còn có một thứ công pháp kỳ diệu như vậy sao? Thiên Nguyên công không thể so sánh được.
Khi thanh âm cuối cùng của Khô Mộc trưởng lão biến mất khỏi trái tim bọn họ thì trời đã sáng tỏ. Lúc này, đệ tử của hai nhà Đạm Thai và La đã chờ ở bên ngoài. Tâm Huyễn trưởng lão cùng với gia chủ Diệp gia Diệp Thiên Vấn cũng đã chờ ở đó từ trước.
Nhìn thấy vẻ vui mừng thỏa mãn của hai người, bọn họ biết rõ bọn họ cần phải có kế hoạch, sau đó bọn họ liền cười nói:
– Đã đến giờ, chúng ta cần phải đi.
Diệp Bạch, Diệp Khổ hai người liền đứng lên, bàn chân của họ cảm thấy đau nhức mệt mỏi, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Chỉ là sau đó bọn họ nhanh chóng khôi phục lại được sự bình thường, nhìn thấy hai người xoay mình rời đi, hai người lại nhìn về phía Khô Mộc trưởng lão mà nói:
– Khô Mộc trưởng lão không đi sao?
Tâm Huyễn trưởng lão thản nhiên nói:
– Không, từ nay về sau các ngươi sẽ mãi mãi không nghe được thanh âm đó nữa.
Hai người quay đầu lại thì mới phát hiện ra Khô Mộc trưởng lão từ trên đến dưới đã tuyệt sinh cơ, trong nháy mắt mà trở nên héo rũ, tựa hồ như là một đóa hoa tươi điêu linh, một cây cổ thụ trong nháy mắt héo rũ.
Hai người hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Khô Mộc trưởng lão. Tâm Huyễn trưởng lão phát hiện ra vẻ mặt của hắn thì quay đầu lại.
Gia chủ Diệp gia Diệp Thiên Vấn liếc nhìn hai người, thở dài một cái:
– Các ngươi có biết rằng đêm hôm qua Khô Mộc trưởng lão đã dùng thần giao cách cảm chứ không phải là dùng Khô Mộc truyền tâm thuật. Trưởng lão muốn cho các ngươi nhớ kỹ hơn nữa, giảng giải nhiều hơn nữa cho nên dùng tiếng lòng của mình, truyền thụ Khô Mộc Long ngâm thuật cho các ngươi. Tuy nhiên làm như vậy thì tâm mạch của lão cũng bị đoạn tuyệt, sinh mệnh cạn kiệt, lão đã đem toàn bộ chân lý của Khô Mộc Long ngâm thuật cho hai người, sau này các ngươi có thể tự động học Khô Mộc Long Ngâm quyết.
Hai tiếng cuối cùng Tâm Huyễn trưởng lão liền trở nên trầm trọng.
– Các ngươi cần phải nhớ kỹ ơn tài bồi của Khô Mộc trưởng lão hôm nay, sau này khi đi vào Tử Cảnh Cốc thì cần phải cố gắng học tập, mang vinh quang về cho Diệp gia chúng ta.
Nói đến đây lão quay đầu lại, chỉ là Diệp Bạch, Diệp Khổ đã nhìn thấy khóe mắt của lão có vết đỏ.
Hiển nhiên đối với việc Khô Mộc trưởng lão truyền công rồi về cõi tiên hai người đã sớm biết, tuy nhiên bọn họ cũng không ngăn cản.
– Chúng đệ tử sẽ không phụ sự kỳ vọng của Khô Mộc trưởng lão, nhất định sẽ học thật tốt!
Hai người hướng về phía Khô Mộc trưởng lão mà vái ba cái, sau đó dứt khoát quay đầu lại, hướng về phía bên ngoài của Thiên Huyễn Vạn Tâm Động mà rời khỏi. Cả đời này bọn họ sẽ tuyệt đối không nghe được thanh âm đó nữa, tuy nhiên thanh âm rồng ngâm đó sẽ mãi vang lên trong tim họ.
– Hài tử, không cần phải bi thương, thời gian của chúng ta không còn lâu nữa, chuyện này là do chúng ta tự nguyện, nếu như môn công pháp này ta cũng có thể giảng giải cho các ngươi thì ta cũng làm như vậy. Đáng tiếc, thiên phú của ta không bằng Khô Mộc trưởng lão.
Nói đến đây, Tâm Huyễn trưởng lão liền thở dài một hơi, sau đó lão vỗ vai Diệp Bạch một cái.
Thanh âm của lão mang theo một vẻ tang thương không nói nên lời, sau đó lại mang theo một vẻ thoải mái.
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, tuy nhiên hắn vẫn không xoay người mà đột nhiên nói:
– Con trở về nhà lấy ít đồ.
Sau đó không đợi cho Tâm Huyễn trưởng lão và Diệp gia chủ có phản ứng, Diệp Bạch đã rời khỏi. Diệp Khổ cũng nói:
– Con cũng trở về một chuyến.
Sau đó Diệp Khổ cũng rời khỏi, từ đầu đến cuối không cho Diệp gia chủ và Tâm Huyễn trưởng lão có phản ứng.
Tâm Huyễn trưởng lão cùng với Diệp Thiên Vấn nhìn theo bóng lưng của bọn họ mà thở ra một hơi, chỉ là trong mắt họ cũng có một vẻ vui mừng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
– Ta quả là nhìn không lầm người!
Hai người nhìn nhau mà cười cười, chỉ là nghĩ đến việc Khô Mộc trưởng lão vừa tạ thế bọn họ lại cảm thấy một bi thương không nói nên lời.
Diệp Bạch sau khi trở về Đoạn Cư đã kiếm một chậu nước, vùi đầu thật sâu vào trong đó, một khắc, hai khắc đồng hồ sau.
Diệp Bạch ngẩng đầu lên, gò má của hắn lúc này ngoại trừ hai mắt đỏ ửng thì không có gì khác biệt, hắn cầm lấy cái bọc nhỏ ở trên giường kia hướng về phía tiền viện mà đi tới, cước bộ so với trước kia vẫn kiên định y nguyên.
Tâm Huyễn trưởng lão, Diệp Thiên Vấn, còn có một số trưởng lão khác, một số chấp sự, thậm chí là đại bộ phận đệ tử Diệp gia đều đã xuất hiện ở đó. Diệp Bạch nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc, một bộ quần áo màu xanh nhạt, chính là giảng sư của Diệp gia, Diệp Mỹ Trúc.
Nàng đang dùng một ánh mắt ân cần nhìn về phía Diệp Bạch. Nhìn thấy vậy trong lòng Diệp Bạch không kìm được mà cảm thấy ấm áp.
Còn có cả vị Diệp chưởng quỹ ở Trân Linh Các. Trước kia khi Diệp Bạch ở ngoại tông đã được sự chiếu cố từ lão. Mà hiện tại lão cũng đã tới đưa tiễn Diệp Bạch.
Diệp Khổ cũng đã trở về, ở sau lưng của hắn là một cái bọc nhỏ màu xám. Mà Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai cũng đã tiến tới, bọn họ ở trong đám người đợi chờ Diệp Bạch.
Nhìn thấy bọn họ, Diệp Bạch liền đi nhanh tới.
Tâm Huyễn trưởng lão gật nhẹ đầu mà nói:
– Các ngươi đã tới đông đủ thì mau lên đường đi, đừng để người khác chờ quá lâu.
Lúc này một đám người liền đi tới cửa đông của Hỏa Vân thành. Ở trên đường phố lúc này xuất hiện không ít bóng người, những cửa hàng bán sữa đậu nành, bánh bao, bánh nướng bay vào lỗ mũi mọi người.
Trên đường có rất nhiều người, bọn họ nhìn thấy đám người Diệp Bạch đi tới thì đều nhường đường, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tôn kính.
Hiển nhiên, việc Diệp gia ở kỳ Tứ Tông Hội Vũ thi triển thần uy đã khiên cho mọi người phải kính phục. Danh vọng của Diệp gia hiện nay ở Hỏa Vân thành đã trở nên cao chưa từng có, những người này biết bọn họ hôm nay muốn rời khỏi Hỏa Vân thành cho nên không ít người chờ ở đây từ sớm để đưa tiễn.
Đám người Diệp gia đều đồng ý. Đột nhiên, Diệp Bạch động tâm, hắn đi tới phía trước. Tâm Huyễn trưởng lão theo sau mà thấp giọng nói:
– Trưởng lão, con đi mua một số đồ vật, mọi người đi trước sau đó con sẽ lập tức đuổi theo.
Tâm Huyễn trưởng lão nhìn Diệp Bạch rồi gật nhẹ đầu nói:
– Không nên quá chậm trễ, bọn ta ở cửa thành phía đông chờ ngươi.
Diệp Bạch gật nhẹ đầu mà nói:
– Con nhất định không đến trễ, trưởng lão cứ yên tâm.
Vừa nói xong, thân hình của hắn đã vận chuyển, biến mất trong đám người, hướng về mốt chỗ khác mà đi tới.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, Diệp Thiên Vấn nghi hoặc nói:
– Diệp Bạch đi làm gì vậy?
Tâm Huyễn trưởng lão lắc đầu nói:
– Không biết, chúng ta ở ngoài cửa thành đợi hắn đi.
– Được!
Diệp Thiên Vấn cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lập tức đi ra khỏi cửa thành.