Dương Kỳ rốt cục cũng tấn chức đạt tới “Cảnh giới Đoạt Mệnh” .
Giờ này khắc này, hắn mới cảm giác được nguyên khí trong thiên địa phức tạp,
hiểm ác đáng sợ tới mức nào, đứng trên không trung có vô số dòng suối khí lưu
di chuyển, đủ để nghiền nát sắt thép thành bột phấn.
Lực lượng cường đại từ thân thể của hắn bạo phát.
Lúc này hắn có thể nhìn thấy vô số ánh trăng đang ngưng tụ thành nguyên khí
mát mẻ, tiến nhập vào trong cơ thể trở thành một phần của sinh mệnh bổn
nguyên.
Cùng lúc đó, trong thiên địa có một cỗ linh khí tiến vào trong cơ thể theo hô
hấp, bài trừ tạp chất còn lưu lại.
Mỗi thời mỗi khắc, trong ngoài thân thể hắn đều trở nên tinh khiết.
Thậm chí, hắn biết, hiện giờ hắn đã có thể không cần đan dược, lương thực vẫn
có thể duy trì sự sống, hắn chỉ cần đoạt linh khí thiên địa, cướp tinh hoa
nhật nguyệt là đủ.
Đây là “Cảnh giới Đoạt Mệnh”, một cảnh giới không cần vật của nhân gian.
Hoàn toàn là cướp khí đoạt mệnh .
Khí chính là mệnh, mệnh chính là khí.
Đoạt thiên địa linh khí duy trì bản thân, cũng chính là chỗ thần kỳ của “Cảnh
giới Đoạt Mệnh”.
Nói cách khác, Dương Kỳ tu luyện đạt tới cảnh giới hiện giờ có thể tới nơi
tuyệt địa không ăn không uống hơn 10 năm, thậm chí trăm năm cũng không tử
vong.
Hoàn toàn có thể đoạt thiên địa linh khí duy trì sự cần thiết của bản thân.
Tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh được một khắc, chân khí bản thân hắn đã có biến
hóa nghiêng trời lệch đất, hắn cảm thấy nguyên khí trong thiên địa vô cùng
phức tạp, có chứa năng lượng hư vô của vũ trụ, thậm chí dùng chân khí có thể
thăm dò, hấp thu.
Đây là đã đạt tới cảnh giới hiểu rõ tỉ mỉ, có khả năng tìm hiểu thời không.
Thời không là một danh từ rất xa xưa, cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh vẫn chưa thể
tìm hiểu hết được thời không, đừng nói tới chuyện nắm giữ thời không.
Trong Hải Dương Chi Tâm của Dương Kỳ chính là một không gian nho nhỏ, nó chưa
được tính là thời không, nó chỉ có sự biến ảo của thời gian, và sự áp súc của
không gian để tạo thành.
Dương Kỳ hiện giờ đã tấn chức đạt tới “Cảnh giới Đoạt Mệnh”, nhưng vẫn chưa có
năng lực khai mở không gian, cho nên không thể nào luyện chế giới chỉ Hải
Dương Chi Tâm.
Hắn vẫn phải tiếp tục tu luyện.
“Nguyệt hoa chi tinh!”
Hắn gào to một tiếng, nhất thời vô số ánh trăng trên biển dưới tác dụng của
chân khí ngưng tụ thành một vòng sáng ánh trăng, vờn quanh thân hình hắn, biến
thành vô số ánh sáng.
Thao túng lực lượng ánh trăng đến cực hạn.
“Phiên giang đảo hải, cung điện Thủy Tinh!”
Dương Kỳ tiếp tục dùng chân khí bao phủ mặt biển.
Nhất thời, vô số nước biển bị ngưng kết hóa thành mặt băng, giống như nó bị
đông cứng nhưng không có một chút hàn khí nào, đây không phải là dùng khí công
đóng băng, mà là dùng lực lượng vĩ đại của khí công cô đọng nước biển, tạo
thành một dạng tinh thể giống như thủy tinh.
Ùng ùng!
Dương Kỳ hai tay liên tục huy vũ, chân khí được đưa ra ngoài, ngưng tụ trên
mặt biển.
Nước biển áp súc tạo thành một tòa cung điện trên mặt điển, cung điện này hoàn
toàn do nước biển ngưng tụ mà thành, thế nhưng nó cứng rắn như sắt thép, thậm
chí trong quá trình ngưng tụ còn vang lên những thanh âm như kim loại va vào
nhau.
Trong nháy mắt, một tòa cung điện 1000 bước được hình thành trên mặt biển
trong cung điện có đủ bàn, ghế, giường lớn, tất cả đều do nước biển tạo thành.
Đây là kiệt tác của Dương Kỳ, lấy chân khí của bản thân hóa thành cung điện
Thủy Tinh.
Cũng chỉ có hắn khi đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh mới có thể tiến hành áp súc và
hóa hình như vậy.
Nếu như là Sở Thiên Ca thì không bao giờ làm được chuyện này, chỉ cần áp súc
nước biển hóa thành lực lượng thủy tinh thì chân khí sẽ tiêu hao một số lượng
lớn.
Nếu như muốn dùng nước biển ngưng tụ thành một tòa cung điện mênh mông như
vậy, không có mười tên cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh liên thủ thì căn bản không
cách nào thành công.
Hơn nữa cho dù có liên thủ, cũng không cách nào khiến cho kiên trì trong vòng
10 hơi thở.
Thế nhưng hiện giờ Dương Kỳ vẫn ung dung nhàn nhã, cung điện được ngưng kết
trên mặt biển chìm nổi bất định trong vòng nửa canh giờ mà vẫn không tan rã,
hơn nữa nước biển không chỉ có khả năng ngưng kết thành cung điện, mà hắn còn
có thể ngưng kết thành những cây cối thủy tinh.
Rất thần kỳ là khi chân khí Dương Kỳ vận chuyển, một số nước biển lại có thể
biến thành Mãnh Hổ, voi, người thủy tinh… Chúng có thể đi tới đi lui trong
cung điện, giống như được ban cho một loại lực lượng sinh mệnh.
Đây là sự thần kỳ mà Sở Thiên Ca không cách nào sánh kịp.
Dương Kỳ tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh khó khăn hơn người thường rất nhiều.
Nhưng mà một khi tấn chức, thực lực có thể ngạo thị quần hùng, chính là người
nổi bật trong đám cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh.
Hiện tại thực lực của Dương Kỳ nếu như được bộc lộ toàn bộ, thì cao thủ đã
đoạt mệnh 3, 4 lần cũng không làm gì được hắn.
Cảnh giới Đoạt Mệnh có chín lần đoạt mệnh.
Mỗi một lần đoạt mệnh đều hiểm ác đáng sợ vô cùng, nhưng một khi thành công sẽ
mang lại lực lượng lớn mạnh, thọ mệnh tăng lên, nếu có thể thành công cả 9 lần
đoạt mệnh, vậy thì sẽ có ba ngàn năm ăn chơi.
Nếu vô địch cảnh giới đoạt mệnh bước vào cảnh giới Truyền Kỳ sẽ trở thành một
truyền kỳ thực sự.
Sở Thiên Ca mới đoạt mệnh lần đầu, nếu như có thể tiến thêm một bước, đoạt
mệnh lần 2 thành công thì thực lực của hắn không chỉ tăng gấp đôi, trước kia
có thể dễ dàng đánh chết Dương Kỳ.
Thế nhưng hiện tại Dương Kỳ đã tấn chức đến cảnh giới Đoạt Mệnh, có thể đơn
giản đánh chết cường giả đoạt mệnh lần 2, 3 thậm chí lần 4.
Đây là chỗ đặc biệt của “Thần cấp khí công”.
Chỉ có thần mới có thể tu luyện thần cấp khí công, đương nhiên việc tu luyện
vô cùng khó khăn, nhưng nếu thành công đột phá cảnh giới, thì lợi ích không
khác gì được thần chúc phúc, giống như người phát ngôn của thần ở nhân gian.
“Cung điện Thủy Tinh, Thiên Thượng Nhân Gian. Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng
tầy gang, vẫn phải khổ cực tu luyện, khiến cho thực lực tăng mạnh, nếu như có
thể mở rộng vô hạn cung điện thủy tinh, đó mới chân chính là lực lượng của
thần, ta còn kém xa lắm.”
Dương Kỳ thở dài một tiếng, chân khí toàn thân chậm rãi thu trở về, trong một
sát na này, cung điện Thủy Tinh, đại thụ thủy tinh, Mãnh Hổ, giao long, tiên
hạc, voi, thậm chí hình người thủy tinh đều toàn bộ tan vỡ, biến thành một
lượng lớn nước biển, một cảnh tượng đẹp đẽ toàn bộ biến mất, giống như một
giấc mộng.
Cung điện Thủy Tinh hoàn toàn dựa vào chân khí của Dương Kỳ, hiện giờ Dương Kỳ
thu hồi chân khí, cung điện đương nhiên tan vỡ.
Nhưng mà không mấy ai có thể làm được điều này trên đại lục Phong Nhiêu.
Cũng may Dương Kỳ không kiêu ngạo tự mãn, mà vẫn cảm giác mình không đủ khả
năng,… ít nhất … trong học viện Thiên Vị cường giả vô số, thậm chí Thái tử
kia đã đạt tới cảnh giới Truyền Kỳ, lợi hại hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Một chút thực lực nho nhỏ không đáng mang ra khoe.
“Không biết tới bao giờ mình mới có thể tấn chức tơi đệ tử tinh anh?”
Thu hồi chân khí của bản thân, Dương Kỳ ngồi ngay ngắn trên mặt biển tự hỏi.
Nước biển bên dưới hắn kiên cố như thủy tinh, để mặc cho hắn ngồi, xoay
chuyển.
Khí công tầng 7 có thể “chân đạp sóng mặt”, huống chi là cường giả vô thượng
cảnh giới Đoạt Mệnh?
Hắn đang suy tư việc mình tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh có nên đi trình
báo với học viện để trở thành đệ tử tinh anh, một bước lên trời hay không? Lúc
đó hăn sẽ có được tài nguyên và địa vị phong phú.
Chuyện vốn phải làm thế, nhưng hắn sợ mình bại lộ chuyện thần cấp khí công.
Tấn chức đệ tử tinh anh không phải chuyện đùa, lúc đó sẽ có rất nhiều cao thủ
của học viện tới kiểm tra, kiểm nghiệm, thủ đoạn của họ rất cao, Dương Kỳ
không nắm chắc có thể che giấu được toàn bộ.
Tuy rằng “Thần Tượng Trấn Ngục Kình” có năng lực ẩn dấu, thế nhưng thực lực
hiện giờ của Dương Kỳ quá mức cường đại, phải phong ấn chặt chẽ, nếu không
cường giả vô thượng sẽ cảm nhận được khí tức trên người hắn.
“Thôi vậy, tạm thời không thể bại lộ thực lực của mình, chờ khi mình có thể
phong vấn lực lượng của bản thân, biểu hiện giống một cao thủ cảnh giới Đoạt
Mệnh bình thường, lúc đó mới có thể trở thành đệ tử tinh anh. Cây tốt trong
rừng thường bị chú ý, đây là chân lý bất biến, Vân Hải Lam có Thái tử làm chỗ
dựa, nếu nàng ta mà chú ý tới mình, vậy thì không phải là một chuyện tốt.”
Trải qua suy nghĩ nửa ngày, Dương Kỳ đứng dậy.
Hắn biết khi cường giả của hắn nâng cao, “Thần Tượng Trấn Ngục Kình” sẽ biểu
hiện ra những năng lực cường đại hơn. Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận chắc chắn sẽ
có thể tìm kiếm được công pháp phong ấn lực lượng bản thân.
Lúc này hắn không nhịn được nữa mà phải quan sát hình người màu vàng trong mi
tâm của mình.
Hình người màu vàng kia đã có biến hóa, có lẽ là do việc hắn đề thăng cảnh
giới mang tới.
Hiện tại Dương Kỳ đã tấn chức đạt tới “Cảnh giới Đoạt Mệnh”, linh hồn, ý thức,
khả năng nhận biết của bản thân đều tăng không chỉ chục lần, hắn đã có thể
thấy rõ diện mạo, hình thái, thậm chí hoa văn trên hình người màu vàng.
Hình người màu vàng này được ánh sáng hội tụ thành áo giáp, trông như một
chiến thần, thoạt nhìn rất nhỏ bé, thế nhưng nếu tỉ mỉ cảm thụ sẽ thấy nó cao
lớn vô cùng.
Vô số văn tự xuất hiện trên hình người màu vàng, hội tụ thành một công pháp.
Những chữ của công pháp này Dương Kỳ chẳng biết từ nào, thế nhưng hắn có thể
hiểu hết ý nghĩa của chữ, đây cũng là một loại công pháp tu luyện trong Thần
Tượng Trấn Ngục Kình.
Lúc trước, hắn bị sét đánh dẫn tới hình người màu vàng cư trú trong mi tâm,
rồi truyền cho công pháp, nhưng công pháp đó không hoàn chỉnh, chỉ là khí công
tu luyện trước cảnh giới Đoạt Mệnh.
Mà bây giờ hắn đã tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, công pháp tu luyện
tầng tiếp theo bắt đầu xuất hiện trên hình người màu vàng.
Nhưng mà, trong đó có một số chữ viết vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Dương Kỳ không nhận
ra được, bởi vì tu vi quá nông cạn, nếu như đề thăng cảnh giới mới có thể hoàn
toàn thấy rõ.
Cũng may công pháp của cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh đã hiện ra, Dương Kỳ liếc
mắt liền nhận ra bốn chữ “Ma thần phong ấn”, bốn chữ này rất cổ xưa, thê
lương, bút họa ẩn chứa đại khí, không phải chữ hiện giờ.
Ngoài ra hắn còn loáng thoáng nhìn thấy ba chữ “Địa Ngục Chi Môn” (cánh cửa
địa ngục).
Đây là một hình thái mới của Thần Tượng Trấn Ngục Kình, có thể triệu hồi cánh
cửa địa ngục, có thể triệu hoán các loại Ma thần cường đại ở dưới địa ngục,
thậm chí lấy lực lượng của Ma thần trấn áp tất cả.