Trong ba ngày liên tiếp, Dương Kỳ đều lặng lẽ chuồn đi, buổi tối thì tu luyện
“Thần Tượng Trấn Ngục Kính”, ban ngày thì hắn trưng ra cái bộ dạng của một
người đang phải dưỡng thương, không để lộ bất kỳ sơ hở nào, khiến cho mọi
người có cảm giác rằng, công lực của hắn đã bị phế hoàn toàn, không cách nào
khôi phục được.
Mà suy cho cùng, con người một khi công lực đã bị phế bỏ đi, căn bản không thể
nào khôi phục lại được như cũ.
Nếu như, công lực của hắn đột nhiên khôi phục trở lại, vả lại còn mạnh hơn
trước đây, chắc sẽ bị nhiều người chú ý, tối thiểu cũng bị cao thủ của phủ
Thành chủ để ý đến mình, đây không phải là chuyện tốt, ngộ nhỡ “Thần Tượng
Trấn Ngục Kính” bị bại lộ, chỉ sợ rằng toàn bộ Dương gia sẽ bị san thành bình
địa.
Hắn càng tu luyện lại càng cảm giác được loại công pháp này vô cùng uyên thâm,
uyên thâm đến mức không thể tưởng tượng, đây đúng là kỳ công cái thế.
Nếu muốn đem chuyện công lực của mình đã khôi phục truyền ra ngoài, nhất định
phải tu luyện cho đạt tới cảnh giới tối cao mới có thể được.
Ba ngày nay, buổi tối chuyên tâm tu luyện, lực lượng của hắn tăng tiến vùn
vụt, một thân khí công tu vi vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có
thể đánh tan vàng đá. Mặc dù chưa làm thức tỉnh được viên bi nhỏ bé thứ hai để
đạt tới trình độ hai đầu cự Tượng, nhưng so với cao thủ tầng năm cảnh giới
“Bạo Khí” bình thường, thì đã mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Có thể nói, hiện tại nếu bị mười cao thủ tầng năm “Bạo Khí” vây đánh đi chăng
nữa, có lẽ kết cục cũng vong mạng bởi tay hắn mà thôi.
Thần Tượng Trấn Ngục Kính quả nhiên đáng sợ…
Khi Dương Kỳ sử dụng loại khí công này, chỉ cần vừa thu liễm lại, thì kinh
mạch trong cơ thể đều hầu như khô héo, tất cả nguyên khí đều khô cạn … hơn nữa
tại khí hải cũng hết sạch, không có một chút dấu hiệu nào của sự sống.
Trên thực tế, toàn bộ nguyên khí của hắn đã ẩn giấu tại bên trong viên bi nhỏ
bé kia.
Thân thể hắn giống như là địa ngục thâm sâu, tối đen không thấy đáy, không ai
có thể thám thính được tu vi thực sự của hắn sâu cạn bao nhiêu, đây là một
cách che giấu vô cùng hoàn mỹ.
Thần Tượng là một loại sức mạnh, còn Địa Ngục lại là một loại thâm sâu.
Môn thần công này quả thật rất là đáng sợ.
Trải qua ba ngày tu luyện, khả năng nắm bắt khí công của Dương Kỳ so với trước
kia đã thuần thục hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể vận dụng môn thần công này
để che dấu đi khí tức của mình một cách hoàn mỹ, cho dù là cao thủ có dùng khí
công xâm nhập vào kinh mạch của hắn để tra xét, thì cũng như cũ, sẽ cho rằng
hắn là một phế vật.
Trải qua đại biến cố này, hắn đã nhận ra được tầm quan trọng của việc ẩn giấu.
Cứ tu luyện như vậy thì khí công của hắn sẽ rất nhanh đạt tới tầng sáu cảnh
giới Binh Khí, tức là ngưng khí thành binh, hợp thành thực chất, tay phát kiếm
khí, một kiếm xuất ra có thể xuyên thủng áo giáp.
Tầng sáu cảnh giới “Binh Khí” bỏ xa xa tầng năm “Bạo Khí”, nó mạnh hơn rất
nhiều lần, lực sát thương căn bản không thể nào lường được. Có cao thủ tầng
năm “Bạo Khí” dùng cả cuộc đời của mình cũng không cách nào tiến vào được cảnh
giới “Binh Khí”, cho dù cường giả đó có thiên tư hơn người, chí ít cũng phải
mất năm mươi năm khổ tu mới có thể ngưng khí thành binh.
Dương Kỳ mặc dù là một thanh niên tài tuấn, nhưng chưa từng được chứng kiến
qua cao thủ cảnh giới Binh Khí lợi hại ra sao.
Cũng trong thời gian ba ngày này, Dương Kỳ đã từng thử dùng ý niệm để liên lạc
với hình người nhỏ nhắn màu vàng tại mi tâm của mình, nhưng mà người nhỏ bé
màu vàng kia vẫn không nhúc nhích, giống như thần linh cao thượng vậy, căn bản
không thèm để ý tới hắn.
Người nhỏ bé màu vàng này, mặc dù đang cư trú tại trong thân thể hắn, nhưng
dường như lại bị nhốt trong một không gian nào đó, chỉ có ý niệm của hắn mới
có thể giao tiếp được, cho dù là cường giả đến mấy cũng không thể nào thấy
được.
“Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao lại kí sinh tại mi tâm của mình,
lại truyền cho mình Thần Tượng Trấn Ngục Kính, khí công vô thượng, nhưng sao
lại nhỏ bé như vậy? Hà cớ gì không đoái hoài đến mình? Chẳng lẽ cảnh giới của
mình hiện giờ vẫn chưa đủ để cùng hắn giao tiếp?”
Trong lòng Dương Kỳ rất là nghi hoặc.
Có điều, người nhỏ bé đó cũng chẳng thèm làm gì, mà hắn cũng không có biện
pháp nào, chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi.
Ngồi ngay ngắn trong phòng của mình, Dương Kỳ lại tiến nhập vào trạng thái
minh tưởng, nghiền ngẫm sự huyền bí của Thần Tượng Trấn Ngục Kính!
Sáng sớm ngày thứ ba, trời đang còn tờ mờ sáng.
Cả tám đại môn của Yến Đô thành đều xuất hiện rất nhiều xe ngựa, từng toán
thương nhân, đều hướng về phủ đệ Dương gia trong Yến Đô thành, điều này khơi
dậy tính hiếu kỳ của rất nhiều người.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tất cả các đội buôn đều đi đến Dương gia? Những
người này là ai vậy?”
“Có thể ngươi còn chưa biết, những người này đều là người ở các chi nhánh của
Dương gia tại một số thành thị. Ngươi xem, đội buôn kia là chi nhánh tại Triêu
Lộ thành, do Dương Chân chủ quản, là đường đệ của gia chủ Dương Chiến, còn đội
buôn có lá cờ thêu bạch hổ là chi nhánh tại Bạch Thạch thành, Dương Thạch là
người đứng đầu…”
“Ba ngày trước, Dương gia đã xảy ra một việc nghiêm trọng, con trai của gia
chủ Dương Chiến đã trộm một món bảo bối quan trọng của phủ Thành chủ. Tên nhóc
Dương Kỳ kia đã bị phế võ công, nhưng giờ còn muốn Dương gia bồi thường nữa.
Món bảo bối đó có giá trị liên thành, ngay cả Dương gia đều không đền nổi, bởi
vậy bọn họ đang triệu tập hội nghị gia tộc, thương lượng giải quyết vấn đề
này.”
“Bồi thường? Các nguyên lão của Dương gia sẽ vì chuyện này mà bồi thường sao?
Lần này thì Dương gia đẹp mặt rồi, phải bồi thường cho phủ Thành chủ một số
lượng tài sản lớn, còn gia tộc thì nội chiến, chỉ sợ Dương gia sẽ bắt đầu suy
yếu.”
“Ai bảo Dương Chiến sinh ra một đứa con bất hiếu chứ?”
Hắt xì…
Tiếng bánh xe ngựa ma sát trên mặt đường tạo ra những thanh âm vô cùng chói
tai.
Một thương đội có lá cờ thêu hình bạch hổ dừng lại trước cửa phụ đệ Dương gia,
rèm cửa của cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa khẽ động liền theo đó là một đôi ủng da
vô cùng tôn quý xuất hiện trên mặt đất.
Chủ nhân của đôi ủng da kia là một trung niên, thân thể sừng sững như một ngọn
giáo, trên người khoác một cái áo choàng màu vàng, mặt dù trời đang nắng chói
chang, khí trời oi bức, nhưng khi hắn xuất hiện, nhất thời có một luồng khí
lạnh tỏa ra, lấy hắn làm trung tâm trong phạm vi trăm bước chân đều nhuốm màu
lạnh lẽo.
Người này hẳn là tu luyện Hàn Băng khí công, có thể nói tu luyện đã đạt tới
cảnh giới tối cao rồi.
Hắn chính là Dương Thạch, người lãnh đạo chi nhánh Dương gia tại Bạch Thạch
thành.
“Phụ thân, đây là cơ hội cho chúng ta! Hừ! Dương Chiến đã lãnh đạo gia tộc
mười mấy năm rồi, để xem lần này hắn có còn thể diện để tiếp tục ngồi ở vị trí
gia chủ hay không?”
Từ trên một chiếc xe ngựa ở phía sau Dương Thạch bước xuống một đôi thanh niên
nam nữ, hai người này là nhi tử của hắn, cả hai đều là thanh niên tài tuấn,
khí tức du trường, hai mắt tinh anh, cũng là một cao thủ tu vi thâm hậu.
“Đã đến đây rồi, có gì thì vào nhà rồi hẳn nói!”
Dương Thạch khoát tay, ngăn trở con gái đang trêu chọc, hắn nhìn thấy trước
cửa Dương gia có một đội gồm năm sáu người cao lớn tựa như những pho tượng sư
tử bằng đá, ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc bén.
“Dương Thạch, xem ra ngươi một lòng một dạ dòm ngó vị trí gia chủ của Dương
gia”
Một giọng nói từ xa vọng lại, lại thêm một cỗ xe ngựa dừng lại bên cạnh, đồng
thời một trung niên bước xuống, cũng là một thân áo giáp, áo giáp đó như ngọc,
như tơ lụa, cũng là một loại hiếm thấy, có thể ngăn cản được thần binh lợi
khí, thậm chí khí công cũng không thâm nhập được.
Đây là chủ quản Triêu Lộ thành – Dương Chân.
“Không đạp đổ được Dương Chiến thì đừng nói nhiều!”
Dương Thạch búng ngón tay một cái, một đạo kình phong nhanh chóng phóng ra,
mang theo những tinh thể băng màu xanh da trời lấp lánh, ngay lập tức trên
tảng đá xuất hiện vô số lổ nhỏ trông giống như tổ ong, không khí xung quanh
bỗng trở nên lạnh lẽo dưới ánh mặt trời chói chan.
“Tốt, Hàn Băng khí công của ngươi đã đạt tới trình độ này rồi sao? Tầng bảy?
Tầng tám? Nhưng, ta nói cho ngươi biết, không được chủ quan, tu vi của Dương
Chiến sớm đã đạt cấp tám, tức là cảnh giới Hóa Khí, xuất thần nhập hóa!”
Dương Chân thân mặc áo giáp như ngọc lộ sắc mặt nghiêm nghị, tựa hồ đã bị Hàn
Băng khí công của Dương Thạch làm cho khiếp sợ.
Hắn khẽ phất tay, nhất thời một trận gió nổi lên, những bông tuyết trên mặt
đất ngay lập tức tan chảy.
“Hai vị đứng ở chỗ này mà bàn bạc trao đổi sao? Đi thôi, vào trong phủ rồi hãy
nói, đừng để cho người ngoài nhìn thấy chuyện nực cười này.”
Lại một thương đội nữa dừng trước cửa phủ Dương gia, một người tay cầm thiết
phiến ra vẻ trí thức bước tới.
Dương gia phủ thuộc tầng lớp giàu có, trước cửa là một khoảng sân vô cùng rộng
lớn, có thể chứa được mấy nghìn người, toàn bộ sân được lát bằng đá cứng rắn,
hằng ngày đều được gia nhân dùng nước chùi rửa nên không hề nhiễm một hạt bụi.
“Dương Húc!”
Thân hình Dương Thạch khẽ động, dường như đang cẩn thận đánh giá.
“Chuyện lần này là do thằng con súc sinh của Dương Chiến gây ra, khiến cho
Dương gia bị tổn thất nặng nề, gia tộc phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ,
không biết bao nhiêu người lấy đó làm trò cười, muốn loại trừ ở bên ngoài tất
trước phải dẹp yên ở bên trong”
Dương Húc xòe cây quạt trong tay: “Chúng ta tranh cãi làm gì chứ? Trước tiên
hãy chất vấn Dương Chiến cái đã”
“Đi!”
Sắc mặt Dương Thạch cũng dịu đi đôi phần, ngẩng đầu sải bước đi vào trong
Dương phủ.
Sau đó, liên tiếp các thương đội của Dương gia dừng lại trước sân, một toán
cao thủ của Dương gia cũng góp mặt. Thậm chí có một số nguyên lão của Dương
gia ra bên ngoài tu hành đây đó cũng đều trở về.
Hội nghị gia tộc lần này thật đúng là quần long tụ họp a.
Bên trong một căn phòng tại Dương gia phủ.
Dương Kỳ đang tĩnh tọa tìm hiểu sự huyền diệu của Thần Tượng Trấn Ngục Kính,
đột nhiên nha đầu tiểu Yến gấp gáp chạy vào: “Thiếu gia, có chuyện không hay
rồi, trên quảng trường đã tập hợp rất nhiều cao thủ của các chi nhánh, hùng hổ
đến muốn chất vấn lão gia, lão gia kêu người đến đại sảnh nghị viện”
“Đến rồi sao?”
Dương Kỳ đứng dậy đi ra ngoài: “Quả nhiên biết chọn đúng thời điểm!”
“Thiếu gia, người phải cẩn thận”
Tiểu Yến vội vàng nói.
Dương Kỳ gật gật đầu, cất bước đi đến đại sảnh nghị viện rộng lớn.
Lúc này, trong đại sảnh đã có khoảng ba mươi người đang ngồi ngay ngắn, ở phía
sau lưng bọn họ còn có một đám thanh niên tài tuấn đứng hầu, ước chừng khoảng
hơn trăm người.
Cũng may, đại sảnh nghị viện này phi thường to lớn, có thể chứa được mấy trăm
người cùng một lúc.
Tuy rằng có nhiều người như vậy, nhưng không khí cực kỳ căng thẳng, tựa hồ như
muốn ép ra thành nước vậy.
Bá …
Dương Kỳ bước qua cánh cửa, đi vào trong đại sảnh nghị viện, ngay lập tức hơn
một trăm con mắt đều đổ dồn về phía hắn, cơ hồ muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống,
bởi vì trong đó có không ít cường giả với công phu thâm hậu, tinh thần siêu
cường, chỉ cần ánh mắt thôi cũng có thể giết người, một ánh mắt cũng đủ làm
cho người ta suy sụp hoàn toàn.
Tuy nhiên, mặc kệ loại áp lực tinh thần kia đè lên trên thân hình Dương Kỳ,
thì từ sâu trong cơ thể hắn Thần Tượng Trấn Ngục Kính đã bắt đầu vận chuyển,
đem toàn bộ áp lực tinh thần kia chỉ trong nháy mắt hóa giải hết sạch.
Thần Tượng trấn áp địa ngục, mà tại địa ngục lại có rất nhiều Ma Thần hay Quỷ
Thần có áp lực tinh thần vô cùng khủng bố, nhưng tất cả đều bị trấn áp. Dương
Kỳ tuy mới thức tỉnh chỉ một phần nho nhỏ, nhưng đối phó với áp lực tinh thần
của những người này, hắn hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Hừ!
Đúng khoảnh khắc này, đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên đã thấy Dương Chiến
đứng sừng sửng ngay trước cửa đại sảnh, một luồng khí công chậm rãi tuôn trào
ra, rồi biến thành một quầng sáng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của Dương Kỳ.
Tiếp theo đó, không cho Dương Kỳ một cơ hội phản ứng nào, phụ thân hắn đã ở
bên cạnh hắn rồi.
“Võ công của con trai ta đã hoàn toàn bị phế, vậy mà các người lại có thể liên
thủ thi triển tinh thần lực bức hắn, chẳng nhẽ các ngươi muốn giết chết hắn
hay sao?”
Thanh âm của Dương Chiến vang dội khắp đại sảnh nghị viện.