– Ha ha ha ha ha ha! Chuột nhắt mà cũng mơ luyện phân thân ta? Grao!
Hắc Phượng Hoàng hét to một tiếng, khí thế khổng lồ bùng phát, bốn phương tám hướng, vô số ảo ảnh phượng hoàng vòng quanh, ở trên bầu trời hình thành một kết giới phượng hoàng to lớn, bên trong có công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân như một vầng mặt trời không ngừng đốt cháy các phượng hoàng.
Ầm ầm!
Ầm ầm! Đều rung động, hai đại tuyệt thế cường giả chiến đấu trên bầu trời.
Khí lưu cường đại thổi núi cao bốn phía sụp đổ, phía không xa Diêm Xuyên chậm rãi bò dậy, tay hắn hình như sờ trúng vật cứng gì.
Diêm Xuyên cúi đầu nhìn, lòng bàn tay nám một khối ngọc to cỡ dưa hấu, chính là Hậu tái thiên địa Đại Huyền hoàng định Càn Khôn ngọc.
– A?
Diêm Xuyên ngoái đầu nìn hướng Ngọc sơn phía xa.
Phía xa không còn Ngọc sơn nữa, Hắc Phượng Hoàng thực hiện lời hứa, biến Ngọc sơn nhỏ lại đưa vào lòng bàn tay Diêm Xuyên.
Miêu Miêu vô cùng lo lắng chạy tới:
– Meo, meo!
Diêm Xuyên la lên:
– Miêu Miêu, mau, cho ta mượn cái mũ của ngươi!
Miêu Miêu vội vàng lấy xuống mũ nỉ:
– Meo!
Diêm Xuyên đẩy bảo ngọc vào mũ nỉ nhỏ.
Vèo!
Táng Thiên Đồng Quan rơi vào trong mũ nỉ nhỏ, không gian trong ngọc hoàn toàn tan vỡ.
Diêm Xuyên thở ra một hơi:
– Phù.
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn Phụng Âm Dương đứng trên ngọn núi không xa.
Độc Sư chết, Diễn Sinh giới bị hủy diệt, Phụng Âm Dương được giải thoát. Phụng Âm Dương ngaangr đầu nhìn Mão Nhật đạo quân cường đại trên bầu trời, im lặng, dường như đang tranh đấu nội tâm.
Cuối cùng Phụng Âm Dương im lặng, vẫn bay hướng Cổ Nguyệt thánh tử phía xa.
Diêm Xuyên la lên:
– Phụng Âm Dương!
Phụng Âm Dương khựng lại.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
– Trước tiên hãy trốn đi, sau này đến tìm ra.
Nụ cười kia khiến Phụng Âm Dương nhận ra điều gì.
Phụng Âm Dương gật đầu, chớp mắt chạy trốn vào núi rừng.
Vèo!
Mặc Vũ Hề dẫn theo đám Thanh Long bay tới gần Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mong chờ nhìn Mặc Vũ Hề, hỏi:
– Đã dung hợp?
Mặc Vũ Hề cắn môi, mắt lóe tia cảm kích, nhưng rất nhanh cảm kích biến thành nhu tình.
Mặc Vũ Hề hơi kích động gật đầu, nói::
– A!
Phía xa Hoàng chợt bay tới, kêu lên:
– Diêm Xuyên! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn Hoàng:
– A?
Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn Hoàng.
Hoàng trầm giọng nói:
– Ta hỏi ngươi, Mão Nhật đạo quân là ai?
Diêm Xuyên nói:
– Đại Chiêu thánh địa, một trong ba đạo quân.
Hoàng sốt ruột hỏi:
– Còn hai người kia thì sao?
Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề, thấy nàng gật đầu.
Mặc Vũ Hề giải thích rằng:
– Một người nữa tên là Dậu Nguyệt đạo quân.
Hoàng trầm giọng nói:
– Mão Nhật? Dậu Nguyệt? Quả nhiên không sai, nhật nguyệt nhị thị!
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
– Nàng biết họ?
Hoàng chắc chắn hỏi:
– Còn có một người có phải là cô gái tên 'kinh'?
Mặc Vũ Hề lắc đầu, hơi nghi hoặc nhìn Hoàng, nói:
– Là nữ, nhưng không tên Kinh, nàng là chủ nhân Đại Chiêu thánh địa, tên gọi Kinh Chiếu, Kinh Chiếu đạo quân, hoặc gọi là Kinh Chiếu thánh chủ, đệ nhất thiên hạ hiện nay.
Hoàng trầm giọng nói:
– Chiếu? Nhật nguyệt trên không, phổ chiếu đại địa? Thiên hạ đệ nhất? Nàng quả nhiên biến dã tâm thành sự thực!
Mặc Vũ Hề ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi biết ba đạo quân của Đại Chiêu thánh địa?
Hoàng không đáp mà nhìn Diêm Xuyên, nói:
– Ta đi đây.
Diêm Xuyên gật đầu.
Vèo!
Hoàng đạp bước lao vào rừng cây, chớp mắt biến mất.
Mặc Vũ Hề nghi hoặc hỏi:
– Diêm Xuyên, nàng ta là ai?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
– Bây giờ không phải lúc nói chuyện, chờ sau này hãy nói.
Mặc Vũ Hề gật đầu, nói:
– Ừm!
Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Miêu Miêu la lên:
– Meo! Phượng hoàng đó chắc là phân thân? Liều mạng như vậy?
Diêm Xuyên trầm ngâm nói:
– Đây là trận đánh cuối cùng, sắp tan biến rồi, đương nheien phải nở lộ lần cuối, phượng vũ cửu thiên!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm ầm! Rung động kịch liệt bởi vì hai tuyệt thế cường giả tranh đấu. Khắp nơi đầu là ảo ảnh phượng hoàng, phút chốc vạn phượng đua tiếng, quần công mặt trời.
Cường giả chiến đấu.
Hắc Vũ chân quân dẫn theo đám trưởng lão gian nan bò dậy, gã lấy một đan hoàn vàng.
Hắc Vũ chân quân kêu lên:
– Mau, ăn vào Kim Diễm hoàn chủ thượng cho, trước tiên áp chế U Minh chi độc đã!
Hắc Vũ chân quân nói xong sáu người mau chóng nuốt vào đan hoàn vàng.
Vèo!
Trên thân sáu người bỗng có từng phù văn màu vàng như là hình xăm.
Một trưởng lão biểu tình phức tạp nói:
– Tông chủ, đây chỉ là áp chế, U Minh chi độc này quá khủng bố, không tốn vài năm thì sẽ không thể khu trừ nó được!
Hắc Vũ chân quân la lên:
– Đi, trước tiên rời khỏi đây!
Vèo!
Sáu người lao nhanh một hướng.
Bạch Long tức giận muốn chặn giết:
– Đám khốn kiếp đó, ta đi giết chúng!
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
– Đó là một loại đan dược kích động tiềm năng, không thể xua độc, trong thời gian ngắn thúc đẩy tiềm năng bản thân, dùng lực lượng của mình áp chế U Minh chi độc. Bây giờ chúng ta chưa đủ sức ngăn cản chúng.
Dương Chí Cửu gào hướng bầu trời:
– Cha, cứu mạng, hài nhi sắp chịu hết nổi!
Vèo!
Rrong rừng cây một bóng tím bắn tới bên cạnh Cổ Nguyệt thánh tử.
– Thánh tử, thánh tử, ngươi có sao không?
Là Tử Xuyên trọng thương bỏ trốn.
Cổ Nguyệt thánh tử mặt đen như than, đang dốc sức xua độc.
Cổ Nguyệt thánh tử tức giận nói:
– Tìm cho ta, tìm Táng Thiên Đồng Quan của ta, nhanh!
Tử Xuyên khó nhọc nói:
– Vâng, vâng!
Trên bầu trời, chiến đấu càng kịch liệt. Vạn phượng tề minh trong phút chốc vang vọng thiên địa tứ phương, Hắc Phượng Hoàng dẫn theo công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân xông lên trời cao.
Trên bầu trời truyền đến tiếng quát cả Mão Nhật đạo quân:
– Thì ra ngươi sắp tan biến? Chết cho ta!
– Grao!
Vào phút cuối cùng Hắc Phượng Hoàng nở rộ ánh sáng rực rỡ, nổ tung.
Ầm!
Hắc Phượng Hoàng nổ tung biến thành vài chục vạn ảo ảnh phượng hoàng tạc nổ tám hướng phía tây, tán trong Ầm ầm!. Ầm ầm! Bởi vì ảo ảnh phượng hoàng mà trở nên huyễn lệ.
…
Hắc Phượng Hoàng nổ tung, chiến trường trên trời vặn vẹo kịch liệt.
Trên bầu trời vọng xuống tiếng rống giận dữ của công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân:
– Lão bất tử!
– Grao!
– Grao!
– Grao!
Vô tận ý chí của phượng hoàng tán bốn phía, dần tan thành tro bụi.
Hắc Phượng Hoàng tự hủy trong chiến đấu, thà chết cũng không cho công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân chiếm lợi.
Trong ánh sáng vàng, công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân rất tức giận nhưng cũng dần chấp nhận sự thật.
công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân hơi tàn khuyết, hiển nheien là Hắc Phượng Hoàng tự bạo có tổn thương gã đôi chút.
Bên dưới, trong sơn cốc Dương Chí Cửu tru lên thê lương:
– Cứu mạng a, cha, cứu ta!
Vèo! Mão Nhật đạo quân lập tức đáp xuống, trong phút chốc khí thế khổng lồ đè ép, nóng cháy vô tận như muốn đốt hết mọi thứ xung quanh.
Dưới đất có hai người ngã xuống, là Dương Chí Cửu, Cổ Nguyệt thánh tử.
Cổ Nguyệt thánh tử trông mong nói:
– Phụ thân, hài nhi trúng U Minh chi độc!
Dương Chí Cửu cũng kêu lên:
– Cha, cứu ta!
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân nhìn hai nhi tử, không chút do dự lập tức đến bên Dương Chí Cửu.
Công đức pháp tướng Mão Nhật đạo quân vung tay, ánh sáng vàng nhanh chóng nhập vào cơ thể của Dương Chí Cửu, bài trừ độc cho gã.