Hắc Phượng Hoàng hỏi:
– Nha đầu, cảm ngộ như thế nào?
Hoàng lắc đầu, nói:
– Bên trong trút xuống sở học cả đời của phụ thân, muốn hoàn toàn cảm nhận hết cần một đoạn thời gian.
Hắc Phượng Hoàng nói:
– Ha ha ha ha! Vậy là tốt rồi, bây giờ ta có chuyện cần các ngươi giúp đỡ.
Hoàng nghiêm túc nói:
– Minh di, xin hãy nói.
Diêm Xuyên cũng nghiêm túc nói:
– Tiền bối cứ nói đi.
Hắc Phượng Hoàng nói:
– Trước khi bản thể chết có giao Minh Phượng chi tôn cho ta. Nay ta sắp tan biến, hãy tìm Minh Phượng giúp ta, truyền thừa cho người đó.
Hắc Phượng Hoàng nói rồi trước mặt nó xuất hiện một tinh thể tím sẫm, toát ra từng tia hơi thở u tử.
Hoàng nhíu mày nhìn tinh thể tím sẫm:
– Minh Phượng chi tôn?
Diêm Xuyên hơi biến sắc mặt, vội mở miệng nói:
– Minh Phượng? Ta biết ở bên ngoài Ngọc sơn có một Minh Phượng, ngàn vạn ý chí của phượng hoàng bay ra đi hướng nàng.
– A?
Hoàng nhíu mày nhìn Diêm Xuyên nhưng cuối cùng không xen lời.
Hắc Phượng Hoàng lắc đầu, nói:
– Nàng? Ta có tra xét rồi, nàng đúng là có huyết mạch Minh Phượng nhưng còn có huyết mạch nhân tộc, là con lai.
Diêm Xuyên cố gắng thuyết phục:
– Con lai? Tiền bối, nói như thế nào thì nàng có huyết mạch tộc Minh Phượng. Ta không biết Minh Phượng chi tôn là cái gì nhưng ta biết chắc chắn là chí bảo của tộc phượng hoàng các ngươi. Nếu thời gian dài không có Minh Phượng kế thừa thì chắc chắn sẽ xảy ra nhiều biến sổ. Giống như năm đó, trong các ngươi có ai ngờ đến kết quả kia? Ta và Hoàng chỉ có thể cố hết sức nhưng chưa chắc tìm ra Minh Phượng thuần huyết, lỡ như…
Hắc Phượng Hoàng lộ vẻ cay đắng nói:
– Ài, đúng vậy, chuyện năm đó có ai ngờ. Ta tin tưởng các ngươi sẽ hết sức nhưng có lúc, dù hết sức thì cũng…
Hoàng nhíu mày, nhìn Diêm Xuyên, nhưng không phản bác.
Hắc Phượng Hoàng nhẹ giọng nói:
– Đi đi.
– Grao!
Minh Phượng chi tôn hình dạng tinh thể hóa thành phượng hoàng màu tím sậm lao ra khỏi đại điện, bắn hướng bên ngoài.
Phượng hoàng tím bay ra khỏi đại điện, ra khỏi lồng chụp, lướt qua đám cường giả, rất nhanh ra khỏi Ngọc sơn.
– Grao!
Phượng hoàng tím xông tới chỗ Mặc Vũ Hề bị làm con rối.
– A?
Bất Tử thánh địa kinh ngạc, phượng hoàng tím đã nhập vào cơ thể của Mặc Vũ Hề.
– A!
Mặc Vũ Hề trong hôn mê thống khổ la lên.
Ầm ầm!
Quanh người Mặc Vũ Hề toát ra nhiều ánh sáng tím, tràn ngập toàn thân, ban đầu độc quang bao phủ ngoài cơ thể bỗng nhiên biến mất. Mang Thần độc của Diêm Xuyên nhanh chóng bị tiêu trừ sạch sẽ.
Bóc!
Trán Mặc Vũ Hề đột nhiên xuất hiện một tinh thể tím, trông như khảm vào trán nàng, điểm xuyết cho nàng thêm cao quý, xinh đẹp.
Tử khí vòng quanh Mặc Vũ Hề, ý chí của phượng hoàng vô tạn điên cuồng lan tràn.
– Grao!
– Grao!
– Grao!
Vạn phượng tề minh nhào hướng Mặc Vũ Hề, chỗ nàng hỗn loạn lên.
– Tại sao như vậy? Sao có thể?
Độc Sư kinh ngạc không ngừng bấm pháp quyết, nhưng giờ phút này pháp quyết biến vô dụng.
– Không có khả năng, sao có thể như vậy?
Độc Sư đẩy ra đám phượng hoàng, vọt vào.
Két!
Khi Độc Sư xông vào, một bàn tay ngọc chộp đầu khô lâu của gã.
Độc Sư giật mình kêu lên:
– Ngươi? Đã tỉnh?
Răng rắc!
Đầu khô lâu của Độc Sư bị Mặc Vũ Hề mặt lạnh băng bẻ gãy.
…
Trong Ngọc sơn, Minh Phượng chi tôn bay ra.
Hắc Phượng Hoàng biến héo mòn.
Ầm!
Bỗng nhiên Ngọc sơn lắc lư kịch liệt, kết giới bao phủ 52 mạnh rung lắc.
Bên ngoài truyền đến thanh âm chúc mừng:
– Sắp phá rồi, thánh tử thần uy!
– Táng Thiên Đồng Quan, phá cho ta!
Ầm!
Bên ngoài vang tiếng nổ ngập trời, kết giới bị Táng Thiên Đồng Quan đập tan tành.
Ngọc sơn bị lực lượng mạnh mẽ đập tan tác.
Hắc Phượng Hoàng giương cánh bao vệ hai người trong đại điện.
Hắc Phượng Hoàng cúi đầu lạnh lùng nhìn đoàn người Cổ Nguyệt thánh tử.
Tất cả người bên ngoài lộ vẻ kinh ngạc:
– A?
Cổ Nguyệt thánh tử biến sắc mặt nói:
– Phượng hoàng? Minh Phượng?
Vốn tưởng chỉ là thứ như kho báu, tại sao bên trong có vật sống?
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói:
– Thứ không biết sống chết!
Hắc Phượng Hoàng giương cánh, khí thể tím sậm bùng phát.
Bùm!
Vô tận khí tím sậm tràn đầy không gian, trừ Diêm Xuyên, Hoàng ra thì mọi người đều bị khí tím vòng quanh.
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
– A, U Minh chi độc!
Không chỉ là Hắc Vũ chân quân, Dương Chí Cửu, đám Hư cảnh, bao gồm Cổ Nguyệt thánh tử mặt biến đen, đều trúng kịch độc.
Cổ Nguyệt thánh tử kinh sợ nhìn phượng hoàng to lớn cao năm mươi trượng, gã là trung hư chi cảnh, ở trước mặt phượng hoàng này lại không có chút sức phản kháng nào?
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Hắc Phượng Hoàng chỉ mới giương cánh mà mọi người đã ngã xuống.
Dương Chí Cửu kinh khủng kêu lên:
– Không, không, ta không thể chết!
Hắc Phượng Hoàng quá khủng bố, chỉ giương cánh là giải quyết mọi chuyện.
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn đám người.
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói:
– Kẻ dám xâm nhập Ngọc sơn, chết!
Hắc Phượng Hoàng vừa dứt lời, bỗng có thanh âm hùng hồn truyền đến:
– A dám giết con ta!?
Trong thanh âm tràn ngập tức giận, ánh sáng mênh mông xông vào đại điện, ánh vàng rực rỡ nóng cháy.
Cổ Nguyệt thánh tử kích động nói:
– Phụ thân!
Dương Chí Cửu cũng hú lên:
– Cha, cha, cứu ta, cha!
Diêm Xuyên nhướng mày nói:
– Mão Nhật đạo quân?
Ánh sáng nóng cháy như cách không đến, tràn ngập toàn không gian.
Hắc Phượng Hoàng nhận khiêu khích, phát ra tiếng gầm tức giận:
– Grao!
Trong tiếng gầm, Hắc Phượng Hoàng ngoái đầu nhìn Diêm Xuyên, Hoàng, nheo mắt.
Ầm!
Quanh thân Hắc Phượng Hoàng bỗng bùng phát khí thế khổng lồ, khí thế xông tận trời, làm mọi người lắc lư lảo đảo.
Ầm!
Mọi người bị đánh văng ra ngoài.
Dương Chí Cửu kinh kêu:
– A, cha, cứu mạng!
Bùm!
Diêm Xuyên, Hoàng, mọi người bị khí thế của Hắc Phượng Hoàng đánh bay ra.
Bùm!
Diêm Xuyên ngã xuống mặt đất.
Phía không xa vang tiếng phượng hót điếc tai:
– Grao!
Từ dưới lòng đất lao ra một phượng hoàng cao năm mươi trượng, quanh thân phượng hoàng vòng quanh vô số ảo ảnh phượng hoàng, bay lên trời, vọt hướng cột sáng to lên trên cao.
Ầm ầm!
Diễn Sinh giới bị khí thế cường đại tùng kích tan tành.
Giờ phút này chỗ Mặc Vũ Hề, nàng vung tay đánh một chưởng vào đống xương khô.
Mặc Vũ Hề lạnh lùng hét to:
– Hủy diệt đi!
Đầu lâu sợ hãi liên tục rống lên:
– Không, không, không!
Độc Sư giờ phút này đã hóa thành một đống xương vụn, chỉ có cái đầu để nói chuyện. nguồn TruyenFull.vn
Mặc Vũ Hề gầm lên, Độc Sư nổ tung, thành tro bụi hoàn toàn tan biến.
Đám Thanh Long xúm lại:
– Thánh nữ!
Xung quanh hơn mười thân thể như thiên nữ tán hoa rớt cái bịch xuống đất.
Hắc Phượng Hoàng ti lớn xông lên trời, bốn phương tám hướng có vô số ảo ảnh phượng hoàng, ngàn vạn, thậm chí là mười vạn ảo ảnh phượng hoàng vòng quanh.
Hắc Phượng Hoàng bay lên trời cao, lạnh lùng nhìn ảo ảnh đạo bào trong cột sáng vàng, đó là công đứng pháp tướng của Mão Nhật đạo quân.
Mão Nhật đạo quân kinh ngạc bật thốt:
– Là ngươi?
Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói:
– Không ngờ ngươi cũng đến thượng hư chi cảnh, nhi tử của ngươi xâm nhập vào cung của ta, đó là làm theo ý của ngươi?
Mão Nhật đạo quân quát lạnh:
– Ta, hừ, ngươi chỉ là một phân thân, thiên hạ sớm thay đổi. Minh Phượng chủ, thời đại của các ngươi sớm đã qua, ngươi hãy bó tay chịu trói, để ta luyện hóa đi!