Miêu Miêu ở một bên quở trách nói:
– Meo! Đại lưu… Diêm Xuyên nói không thành tâm chút…
Cạch!
Mặc Vũ Hề vung tay quăng một viên cực phẩm linh thạch vào ngực Miêu Miêu.
– Meo! Chỉ có Mặc tỷ tỷ là người tốt!
Miêu Miêu ôm cực phẩm linh thạch, mặt mày hớn hở nhảy sang bên.
Bốn người Thanh Long đương nhiên sẽ không làm kỳ đà cản mũi.
Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề ngồi trong Bắc Mặc điện cùng nhau đánh cờ.
Mặc Vũ Hề rót một chén nước trà vàng kim cho Diêm Xuyên, nói:
– Đây là năm xưa ta lấy được Kim Diễm trà, nếm thử xem?
Diêm Xuyên uống một ngụm, nhướng mày rồi giãn ra, toàn thân lỗ chân lông đều giãn nở.
Diêm Xuyên khen rằng:
– Trà ngon, có thể so với tiên phẩm!
Mặc Vũ Hề mắt cong cong cười:
– Vậy thì tốt.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
– Nàng tới đây cũng một lúc rồi, có biết là báu vật gì xuất thế?
Mặc Vũ Hề trầm ngâm nói:
– Chưa biết, còn phải chờ một đoạn thời gian, nhưng ta đại khái có thể đoán được cùng loại gì đó.
– A?
Mặc Vũ Hề trầm ngâm nói:
– Ngươi có biết huy hoàng ngày xưa của Bất Tử thánh địa không?
– Xin lắng tai nghe.
Mặc Vũ Hề nói:
– Một vạn năm trước Bất Tử thánh địa do Thiên Hạ Vạn tông làm chủ, thánh chủ của nó tên gọi 'Đao Ma, là đệ nhất một vạn năm.
Diêm Xuyên bất ngờ hỏi:
– Đao Ma? Thiên hạ đệ nhất một vạn năm trước?
Mới không lâu trước Hoàng kế thừa ý chí của phụ thân trở thành tân Đao Ma, đó là một cùng người sao?
Mặc Vũ Hề cảm thán nói:
– Đúng vậy. Đồn là lúc đó có vài người độ kiếp qua đi, sắp phi thăng tiên nhân vây giết Đao Ma. Chúng ta ở phàm gian, tiên nhân sẽ bị thế gian áp chế tu vi, nhưng dù bị áp chế thì cũng là đỉnh Hư cảnh. Thế nhưng nhưngx chuẩn tiên nhân này ở trước mặt Đao Ma không chịu nổi một kích, bị giết gọn lẹ. Thiên hạ đệ nhất đúng là danh phù kỳ thực, Bất Tử thánh địa cũng thành Vạn Tông.
– Phi thăng? Thế gian?
Diêm Xuyên hơi nhíu mày, nhưng không hỏi nhiều.
Mặc Vũ Hề kể lại:
– Đại khái năm, sau ngàn năm trước, không biết Bất Tử thánh địa gặp chuyện gì mà hoàn toàn tan rã, nghe nói Đao Ma cũng chết trong trận đó. Sau khi Đao Ma chết thì vài đạo quân Bất Tử thánh địa cũng biến mất.
– A?
Mặc Vũ Hề ngẫm nghĩ, trầm giọng nói:
– Phụ thân của ta năm xưa là người của Bất Tử thánh địa.
Diêm Xuyên bất ngờ nói:
– Phụ thân của nàng?
– Phụ thân của ta thật ra là…
Mặc Vũ Hề cắn môi, ngập ngừng không dám nói.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
– Không thể nói sao? Vậy đừng miễn cưỡng.
Mặc Vũ Hề lắc đầu, nhìn Diêm Xuyên một lúc rồi nói:
– Thật ra phụ thân của ta không phải nhân tộc!
Diêm Xuyên bất ngờ:
– A?
Mặc Vũ Hề nhìn chằm chằm Diêm Xuyên, như đang chờ hắn biến đổi cảm xúc:
– Mẫu thân của ta là nhân tộc, phụ thân của ta là một con Minh Phượng!
Diêm Xuyên tán thán:
– Minh Phượng? Hèn chi nàng học Mặc, tên Vũ Hề. Vua trong loài chim, phụ thân của nàng muốn nàng không được quên chính mình tôn quý?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói:
– Ngươi không cảm thấy ta…
Diêm Xuyên nghiêm túc gật đầu, nói:
– Ha ha ha, ở trong mắt ta là Mặc Vũ Hề, trước giờ không thay đổi.
– Đa tạ!
Mặc Vũ Hề nở nụ cười trời quang mây tạnh.
Diêm Xuyên hỏi:
– Lúc trước phụ thân của nàng tại sao ở Đại Chiêu thánh địa?
Mặc Vũ Hề gật đầu, nói:
– Ngày xưa thần thú hộ giáo Bất Tử thánh địa là tộc phượng hoàng, trước khi Bất Tử thánh địa hủy diểt tất nhiên phụ thân chỉ có thể ở tại đây.
– A?
Mặc Vũ Hề biểu tình khổ sở nói:
– Phụ thân từng cho ta biết bên dưới phế tích Đại Chiêu thánh địa có thứ của tộc phượng hoàng ta, cũng có di bảo của Bất Tử thánh địa. Nhưng lúc trước phụ thân không nói kỹ, sau đó thì…
Diêm Xuyên trầm giọng nghiêm túc nói:
– Nếu như có thứ của tộc phượng hoàng thì ta sẽ hết sức giúp nàng lấy được!
Mặc Vũ Hề cảm động gật đầu, nói:
– Ừm!
Hai người vừa đánh cờ vừa uống Kim Diễm trà.
Đến nửa đêm, khi hai người đang nói chuyện thật vui thì Diêm Xuyên con ngươi co rút.
Vù vù!
Khí thế cường đại áp chế toàn Bắc Mặc điện.
Thanh Long gầm lên:
– Là ai? Dám xông Bắc Mặc điện ta!
Vèo!
Mặc Vũ Hề đứng bật dậy che chở Diêm Xuyên, nhìn hướng cửa Bắc Mặc điện, khí thế phát ra ngoài điện.
Vù vù vù vù vù!
Khí thế hai bên phát ra tiếng đè ép.
– Meo!
Miêu Miêu bỗng vọt vào đại điện, đến trước mặt Diêm Xuyên.
Miêu Miêu lo lắng nói:
– Bên ngoài có bảy người xấu, meo!
Ngoài điện truyền đến giọng khàn khàn.
Thanh âm rất khàn có vẻ trêu chọc:
– Diêm Xuyên, ta biết ngươi tại đây, ra đi, đừng trốn.
Mặc Vũ Hề sắc mặt khó xem nói:
– Sáu Hư cảnh?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
– Đi ra xem một chút đi!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói:
– Nhưng mà…
Diêm Xuyên cười nói:
– Đi đi, chắc chắn họ không dám làm gì nàng cho nên mới không ra tay, nếu không ra tay thì mọi chuyện dễ nói.
Mặc Vũ Hề kiên quyết nói:
– Được rồi, nhưng ngươi phai đi bên ta, ta bảo vệ ngươi.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Ừm!
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề chậm rãi bước ra đại điện.
Giờ phút này đã là đêm khuya, nhưng trên cao trăng sáng, có thể lờ mờ thấy bảy bóng người ẩn trong áo đen.
Bốn người Thanh Long lạnh lùng đối diện với bảy người, bảo vệ hai người trong Bắc Mặc điện.
Trong đó một người áo đen cười quái dị nói:
– Khặc khặc khặc khặc, Diêm Xuyên, ngươi đến thật đúng lúc!
Mặc Vũ Hề giọng lạnh băng nói:
– Các ngươi là ai?
Người áo đen lại cười lạnh nói:
– Thánh nữ của Đại Chiêu thánh địa? Chậc chậc, lần trước đúng là nhìn không ra.
Diêm Xuyên ngăn cản Mặc Vũ Hề, mỉm cười nói:
– Thì ra là Độc Sư, không ngờ ngươi nhận ra ta.
Người áo đen bất ngờ hỏi ngược lại:
– A? Ngươi cũng nhận ra ta?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
– Ngày xưa lúc ngươi bị Độc Cô Kiếm Vương chém đầu thì ta có nhìn xác ngươi, trái tim nát. Ngươi là phong thủy sư, ta biết ngươi sẽ xuất hiện.
Độc Sư trầm giọng nói:
– Ta biến thanh âm rồi tại sao ngươi nhận ra được?
Diêm Xuyên nhìn sáu người áo đen khác, nói:
– Bảy người các ngươi chỉ có ngươi là âm khí âm trầm, hiển nhiên không thuộc về dương gian. Mấy vị này là…?
– Ngươi xem ta là ai?
Trong đó một người áo đen bỗng giở lên mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt lạnh băng.
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
– Hắc Vũ chân quân?
Két két két két!
Thanh Long, Mặc Vũ Hề nhanh chóng kề bên Diêm Xuyên. Hắc Vũ chân quân, chủ nhân Đại Vũ Thiên tông, năm đó ép chết phụ thân Diêm Xuyên, gã là giúp đỡ cho hung thủ!
Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:
– Quả thật là ngươi. Lần trước tại phong thủy trận là ngươi phá hủy kế hoạch của ta!
Khi nói chuyện sát khí âm lãnh bắn ra từ người Hắc Vũ chân quân.
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói:
– Hừ! Hắc Vũ chân quân, Vạn Diệu Yêu Liên ở trong tay Mão Nhật đạo quân mà ngươi vẫn nhớ mãi không quên sao? nguồn TruyenFull.vn
Hắc Vũ chân quân nhìn hướng Diêm Xuyên, cười lạnh nói:
– Núp sau lưng đàn bà sao? A, Diêm Xuyên, ngươi không bằng cả phụ thân ngươi!
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
– Ta có bằng phụ thân của ta hay không chẳng cần ngươi quan tâm. Còn ngươi, đường đường là tông chủ Đại Vũ Thiên tông mà giấu đầu lòi đuôi. Mấy người này các là các trưởng lão của Đại Vũ Thiên tông ngươi đi?