Tiên Quốc Đại Đế

Chương 185: Văn Nhược Tiên Sinh rời khỏi Đại Chiêu Thánh Địa


​​

– A?

Văn Nhược Tiên Sinh nhướng mày nhìn Diêm Xuyên.

Trong lời của Diêm Xuyên có ý khác?

Diêm Xuyên hỏi:

– Tài năng của ngươi ở Đại Chiêu thánh địa không được tôn trọng nên có, một lần lại một lần chỉ là lợi dụng, dù có phù hoa như mọi thứ là ảo mộng, chẳng lẽ Văn Nhược Tiên Sinh không nhìn ra sao?

Văn Nhược Tiên Sinh nhíu mày nhìn Diêm Xuyên, cuối cùng lắc đầu, cười khổ nói:

– Tại hạ nhận ý tốt của Diêm công tử, nhưng có nhiều chuyện không phải ta có thể tự chủ.

Cạch!

Quân cờ tiếp tục đặt.

Diêm Xuyên không khuyên thêm:

– Ta chỉ nhắc nhở, mọi chuyện chủ yếu do chính ngươi.

Vù vù!

Tiên hoa dần dần nở đầy bàn cờ.

Văn Nhược Tiên Sinh khó khăn đặt cờ, hỏi:

– Cờ của ta so với Dịch Phong thì sao?

Diêm Xuyên đặt cờ, cười nói:

– Khái niệm khác nhau. Hắn chơi cờ là bố cục, chú trọng đại. Ngươi chờ cờ chú trọng tú.

– Tú?

Diêm Xuyên lắc đầu, khẽ thở dài nói:

– Tinh trí, tú lệ! Tuy tinh tú, lại bỏ ám lưu, sinh cơ bừng bừng, như trạng thái hiện giờ của ngươi. Dù ta không biết tại sao ngươi ở Đại Chiêu thánh địa nhưng từ trong cờ có thể thấy ra ngươi được ăn cả ngã về không, tấn công không thủ sẽ rất thảm.

– A?

Diêm Xuyên đặt một quân cờ, nói:

– Đúng lúc ta đặt quân đen là đường ám lưu, ẩn nấp sát khí, tử khí trầm trầm. Ngươi hãy cảm nhận đi.

Cạch!

Một quân đặt xuống.

Vèo!

Trên bàn cờ ảo to lớn, một đóa tiên hoa to lớn đột nhiên héo tàng.

– Ủa? Nhìn kìa, có chuyện gì? Tiên hoa héo tàn?

– A, không chỉ một đóa, từng đóa từng đóa liên tục héo?

– Có chuyện gì vậy? Không phải Văn Nhược Tiên Sinh sắp thắng sao?

……………

………

Các cường giả xung quanh kinh thán, Văn Nhược Tiên Sinh liên tục bất lợi.

Héo tàn, từng đóa hoa héo tàn.

Bất Tử thành, phủ thành chủ.

Dương Chí Cửu vẻ mặt giận dữ xấu hổ quát mắng Tử Ôn:

– Tử Ôn, tên khốn kiếp nhà ngươi mới nãy làm cái gì? ở trước mặt ta hoa tay mua chân, khiến ta mất mặt với Vũ Hề!

Tử Ôn ở Bắc Mặc điện ôm cục tức trở về, chuẩn bị từ từ tiêu hóa nhục nhã này.

Không ngờ Dương Chí Cửu chạy tới đây, hùng hổ mắng người không dứt.

Trong đại điện phủ thành chủ có nhiều người quen của Tử Ôn, ở trước mặt họ mất mặt, Dương Chí Cửu không chừa chút mặt mũi cho gã.

Tử Ôn nghiến răng vừa thẹn vừa tức nói:

– Cửu thiếu gia, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Tử Ôn đường đường là cao thủ Hư cảnh, bị một Khí cảnh ở trước mặt đám đông tát mặt, trong lòng lửa giận khó thể kiềm nén, càng thẹn quá thành giận.

Dương Chí Cửu lạnh lùng nói:

– Khinh người quá đáng? Hừ, ngươi dám đụng vào ta thử xem? Ta trở lại nói cho cha ta khiến ngươi hình thần câu diệt, ngươi tin hay không?

Tử Ôn siết chặt nắm tay, đối diện Dương Chí Cửu thật là lực, ai kêu Mão Nhật đạo quân cưng chiều gã?

Trong đại điện vang lên thanh âm:

– Đủ rồi!

Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt khó coi nhìn Dương Chí Cửu, nói:

– Lão cửu, Tử Ôn là thị tòng của ta, không đến lượt ngươi quở trách!

Dương Chí Cửu quay đầu nhìn Cổ Nguyệt thánh tử ngồi ở chính bắc đại điện.

Dương Chí Cửu liếc đám người trong đại điện, hung tợn nói:

– Hừ! Dương Cổ Nguyệt, ngươi đừng ở trước mặt ta giả bộ lớn, là thánh tử có gì ghê gớm? Ta không sợ ngươi! Còn nữa, đám chân nhân trong điện, các ngươi nghe kỹ cho ta!

Các tu giả trong điện sắc mặt khó xem.

Dương Chí Cửu lạnh lùng nói:

– Nếu ai dám đi Bắc Mặc điện gây chuyện thì đừng trách ta không khách sáo!

Trong đại điện đám tu giả mắt lạnh băng.

Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói:

– Không khách sáo? Ngươi không khách sáo thế nào?

Dương Chí Cửu cười lạnh nói:

– Ta sẽ xin cha cắt nghiệp vị chân nhân của các ngươi, khi đó sẽ có người xử các ngươi, hừ!

Dương Chí Cửu nói xong đám tu giả mặt càng vặn vẹo, nhưng ai cũng không dám lắm miệng

Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói:

– Vậy thì cũng cắt ta đi!

Dương Chí Cửu chơi xấu nói:

– Ta không động được ngươi nhưng ta có thể đụng vào người bên cạnh ngươi, khiến những kẻ đi theo ngươi đều đi đời nhà ma, ngươi có tin không?

Cổ Nguyệt thánh tử trừng mắt bắn ra lệ khí:

– Ngươi…!

Dương Chí Cửu căm hận nói:

– Ngươi muốn đánh ta? Ngươi đánh đi!

– Cha cũng đã nói không cho ngươi khi dễ ta, nếu ngươi đánh ta một cái ta liền báo với cha, để cha xử lý ngươi!

Tu giả trong điện, các Hư cảnh chịu bó tay với Dương Chí Cửu, ai khiến gã có người cha tốt?

Không khí trong đại điện cứng ngắc.

Ngoài điện có một tu giả chạy vào trong:

– Nguy rồi!

Cổ Nguyệt thánh tử lạnh giọng hỏi:

– Có chuyện gì?

Tu giả sắc mặt khó xem nói:

– Thánh tử, Văn Nhược Tiên Sinh sắp thua! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Cổ Nguyệt thánh tử biến sắc mặt nói:

– Cái gì?

Cổ Nguyệt thánh tử không quan tâm Dương Chí Cửu, nhấc chân đi ra đại điện.

Cổ Nguyệt thánh tử đứng ở cửa đại điện ngẩng đầu nhìn trên Vân đài không xa.

Héo tàn!

Đóa hoa trên bàn cờ ảo từng đóa hóe tàn, sức sống tàn lụi, tử khí vòng quanh, sinh kỳ của Văn Nhược Tiên Sinh liên tục bại lùi.

Trên Vân đài.

Văn Nhược Tiên Sinh cực kỳ nghiêm túc nắm quân cờ trắng nhưng không cách nào đặt xuống.

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

– Hòa cờ đi.

Văn Nhược Tiên Sinh vụt ngẩng đầu:

– Hòa cờ?

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

– Giờ phút này quân đen và trắng trên bàn cờ ngang nhau, đến đây bỏ dở, tính hòa cờ đi.

Văn Nhược Tiên Sinh ngoài ý muốn nhìn Diêm Xuyên, cuối cùng cực kỳ nghiêm túc nói:

– Ta ở Đại Chiêu thánh địa có chuyện quan trọng phải làm, cho nên không thể thua ván này, thành thật đa tạ.

Diêm Xuyên cười nói:

– Đợi ngươi xong việc lại cùng ta chơi một ván đi.

Văn Nhược Tiên Sinh cảm kích nói:

– Nhất định!

Hai người chậm rãi đứng dậy.

Thấy hai người đứng lên, Thanh Long bay tới.

Diêm Xuyên cười nói:

– Đi đi, chúng ta trở lại!

– Vâng!

Thanh Long mang theo Diêm Xuyên nhanh chóng bay đi. Văn Nhược Tiên Sinh mỉm cười, nhấc chân bay hướng phủ thành chủ.

Trong dân chúng bên dưới có một bóng người áo đen nhìn Diêm Xuyên rời đi.

Bóng người người áo đen trầm giọng nói:

– Thật là ý trời. Diêm Xuyên, không ngờ ngươi đến Bất Tử thành, còn mang theo la bàn của ta, thật đúng lúc, chậc chậc.

Phủ thành chủ.

Văn Nhược Tiên Sinh nhìn Cổ Nguyệt thánh tử, nói:

– Thánh tử, ta không thể thắng!

Cổ Nguyệt thánh tử mắt lạnh băng:

– Diêm Xuyên? Lại là hắn?

Tử Ôn lạnh lùng nói:

– Văn Nhược, không phải ngươi là tài tử Cự Lộc thư viện sao? Cầm kỳ thư họa, không thứ gì không tinh thông, đó chỉ là một vô danh tiểu bối vậy mà ngươi không thắng được?

Cổ Nguyệt thánh tử an ủi nói:

– Được rồi, Văn Nhược Tiên Sinh đã hết sức, dù không thắng nhưng cũng không thua. Để Mặc Vũ Hề ở lại trong thành cũng không sao, nàng chỉ có mấy người, không thành việc lớn được.

Văn Nhược Tiên Sinh gật đầu, nói:

– Đa tạ thánh tử!

Cổ Nguyệt thánh tử gật đầu, lạnh lùng nhìn phía xa Thanh Long, Diêm Xuyên bay đi.

Bắc Mặc điện.

Mặc Vũ Hề khẽ nói:

– Lần này may nhờ có ngươi.

Diêm Xuyên cười nói:

– Không sao, đừng nói vậy, có lẽ không lâu sau ta cần nàng hỗ trợ.

Mặc Vũ Hề lập tức gật đầu, nói:

– Ừm!

Mặc Vũ Hề mong chờ hỏi:

– Ngươi đánh cờ giỏi như vậy, hay là ngươi dạy ta đi?

– Được.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.