Bên kia, Diêm Xuyên tỉnh lại lập tức xông tới gần Tử Tử, ôm lấy thân hình ngã xuống.
Ầm ầm!
Kiếp vân trên trời chưa tán đi, dường như đối phó với Diêm Xuyên.
Nhưng dù gì Diêm Xuyên không làm tổn thương Tử Tử, bởi vậy trời phạt yếu đi nhiều, tựa như ngày hắn chải đầu cho nàng.
Miêu Miêu rống hướng trời:
– Meo!
– Meo!
Đám Thần cảnh không hiểu ra sao, không biết con mèo Diêm Xuyên nuôi bị thần kinh gì mà cứ kêu suốt.
Chỉ có Phùng Thái Nhiên hiểu Miêu Miêu đang ngăn chặn trời phạt.
– Meo!
Miêu Miêu dựng đứng lông, nhìn chằm chằm kiếp vân trên trời, rất vất vả.
Mộng Hồng Anh cuống cuồng định xông lên:
– Tử Tử!
Diêm Xuyên quát lạnh với Mộng Hồng Anh:
– Cút!
– Ngươi…!
Mộng Hồng Anh tức giận nhưng vẫn đứng cách Tử Tử hai trượng.
Mộng Hồng Anh không ngờ nguyền rủa của Tử Tử khủng bố như vậy, dù lo cho nàng nhưng cẩn thận với nguyên rủa.
Tử Tử che ngực cắm thanh tiểu kiếm, máu tươi tràn ra. Mắt Tử Tử chất chứa lưu luyến, ngơ ngác nhìn Diêm Xuyên ôm mình.
Diêm Xuyên quát ngăn lại Mộng Hồng Anh xong sờ ngực Tử Tử, chỗ tiểu kiếm đâm vào.
Diêm Xuyên biểu tình cực kỳ khó xem:
– Trái tim? Bị đâm vào tim?
Mắt Tử Tử đầy dịu dàng, suy yếu nói:
– Diêm Xuyên, ta rất vui vẻ, cảm giác được người che chở thật tốt, nằm ở trong lòng ngươi, rất tốt!
Diêm Xuyên rống hướng Phùng Thái Nhiên:
– Mau, mau tìm, tìm tất cả đan dược, nhanh lên, tìm đan dược cứu mạng!
– Được!
Phùng Thái Nhiên vội kêu mọi người đi tìm đan dược.
Tử Tử lắc đầu, nói:
– Vô dụng, phổi ta vỡ, vỡ rồi.
Tử Tử túm tay áo của Diêm Xuyên, trong mắt đầy lưu luyến.
Tử Tử trong mắt chứa thê lương, nói:
– Ngày hôm đó ngươi đến Tử Tâm sơn trang hỏi ta tại sao một mình chờ ở Tử Tâm sơn trang, tại sao không đi khu náo nhiệt, tại sao không muốn thấy nhiều người, không sợ cô đơn sao?
Diêm Xuyên thuận theo lời Tử Tử hỏi:
– Tại sao? Tại sao vậy?
Diêm Xuyên khuôn mặt thống khổ.
Tử Tử sợ hãi nói:
– Ta sợ cô đơn, ta sợ một mình. Dù khu buôn bán có nhiều người, tuy rằng náo nhiệt, nhưng ta vào đó thấy nhiều người náo nhiệt thì lại càng cảm thấy cô độc, tâm lý càng lạnh lẽo, ta sợ lạnh, ta sợ cô độc!
Diêm Xuyên ôm Tử Tử, nói:
– Có ta nàng sẽ không sao, sẽ không sao! Truyện được copy tại Truyện FULL
Hiện tại không phải Tử Tử hết cách cứu chữa, nếu là kiếp trước thì Diêm Xuyên có điều kiện của nàng. Nhưng bây giờ Diêm Xuyên chịu bó tay, chỉ có thể không ngừng vận chuyển tinh nguyên, liều mạng rót vào ngực Tử Tử.
Tử Tử suy yếu nói:
– Khi ta sinh ra chính là thiên sát cô tinh, ai cũng trốn tránh. Ta rất khổ sở nhưng lòng luôn có phần lưu luyến, bởi vì ta có hôn nhân, ta còn có trượng phu. Mấy năm nay ta nhờ điều này chống đỡ, lần trước đi Yến Kinh ta rất sợ, thật sợ, ta sợ ngươi thật sự thôi ta.
Mắt Diêm Xuyên ươn ướt:
– Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!
Tử Tử thều thào nói:
– Ngươi không viết hưu thư, ta rất vui. Dù sau này ngươi không gặp ta thì cũng đủ rồi, ít nhất lòng ta giữ lại ấm áp đó. Nhưng ngươi đến, ngươi càng không có ghét bỏ ta, còn cùng ta, chải đầu cho ta.
Diêm Xuyên hốc mắt nóng ran, nói:
– Nàng là thê tử của ta, kiếp này đã định, ta chải đầu cho nàng cũng là đương nhiên.
Tử Tử như là hồi quang phản chiếu, không ngừng nói.
Tử Tử như biết mình sắp không được, mong chờ hỏi:
– Ta có thể gọi 'phu quân' không?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Ừm!
Mắt Tử Tử chảy lệ:
– Phu quân!
Ầm!
Trên trời nổ vang, kiếp vân bỗng tăng vọt.
– Meo!
Miêu Miêu kêu đến khàn giọng, thanh âm càng thêm thê lương.
Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, một tay ôm nàng, liên tục thúc đẩy tinh nguyên, tay kia nhẹ nhàng tháo mặt nạ của nàng ta.
Tử Tử suy yếu kêu lên:
– Không, đừng!
Nhưng Diêm Xuyên không nghe, cưỡng ép kéo mặt nạ xuống.
Mặt nạ tháo xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Đám Mục Dã vương đứng gần định xem thì có uy nhiếp khổng lồ áp chế, dường như trời phạt muốn đối phó với họ.
– A!
Đám Mục Dã vương kinh kêu, nhanh chóng lùi ra xa.
Lực lượng nguyền rủa gia tăng?
Kiếp vân càng lúc càng dày.
Ầm ầm!
Miêu Miêu sốt ruột hét:
– Meo meo, đại lưu manh, ta sắp không được, ta chịu hết nổi rồi!
Hai người ôm nhau căn bản không nghe thấy thanh âm bên ngoài.
Diêm Xuyên cảm động thâm tình nhìn giai nhân mình ôm trong ngực.
Tử Tử xúc động không biết nói gì.
– Phu quân.
Tử Tử chỉ nói một câu, mi mắt sắp khép.
Nhìn môi hồng, Diêm Xuyên cúi xuống.
Một nụ hôn đặt trên môi Tử Tử.
Tử Tử định nhắm mắt lại chợt trợn to, trong mắt có tia kinh ngạc, sợ hãi và vui mừng.
Giờ phút này trong mắt Tử Tử không còn tiếc nuối, biểu tình ngọt ngào chậm rãi nhắm mắt lại.
Ầm ầm!
Kiếp vân trên trời lại tăng thêm một phần.
Sự xâm phạm này lần thứ hai xúc động thiên uy. Đại trừng phạt sắp đánh xuống.
Mộng Hồng Anh đứng bên cạnh sắc mặt phức tạp nói:
– Tránh ra, ngươi thật sự muốn Tử Tử chết sao?
Diêm Xuyên thế mới tách khỏi môi Tử Tử, bực mình nhìn Mộng Hồng Anh.
Mộng Hồng Anh vươn tay lấy ra một vòng tròn trong suốt to lớn, đường kính ba trượng, bên trong như có vô số chất lỏng màu lam.
– Sinh Mệnh Chi Tuyền?
Diêm Xuyên lộ vẻ mừng như điên, ôm Tử Tử chất ngất lao thẳng tới.
Bùm!
Diêm Xuyên đẩy Tử Tử vào trong, tay rút ra tiểu kiếm cắm trong ngực nàng.
Tử Tử nổi trong chất lỏng màu lam.
Mộng Hồng Anh ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi lại biết Sinh Mệnh Chi Tuyền?
Diêm Xuyên mừng rỡ nói:
– Sinh Mệnh Chi Tuyền có thể giữ Tử Tử ở trạng thái này không thay đổi, tốt qua, ta sẽ tìm cách cứu Tử Tử!
Mộng Hồng Anh chắc chắn nói:
– Không cần, chờ ngươi tìm đến không biết là bao niêu năm sau. Ta mang Tử Tử trở lại, nhà ta có Sinh Mệnh Thụ, chỉ cần bỏ Tử Tử vào trong, rút tinh hoa của Sinh Mệnh Thụ là Tử Tử chắc chắn không có việc gì.
Diêm Xuyên nét mặt vui vẻ hỏi:
– Thật sự?
Mộng Hồng Anh trầm giọng nói:
– Hừ! Ngươi tự lo cho mình đi!
Qua tình hình vừa rồi, thái độ của Mộng Hồng Anh đối với Diêm Xuyên tốt hơn chút, nhưng nàng vẫn bài xích hắn.
Miêu Miêu yếu ớt kêu lên:
– Meo!
Diêm Xuyên ngưa đầu nhìn trời, kiếp vân tích tụ ngày càng dày, dù không bằng lúc trước đánh chết Vũ trưởng lão nhưng dày hơn lần chải đầu gấp hai.
Miêu Miêu thống khổ hét to một tiếng:
– Đại lưu manh, xong đời, ta kiên trì không nổi nữa, meo!
Ầm!
Trên trời thiên lôi đường kính to mười trượng từ trên trời giáng xuống, khí thế cuồng bạo đè ép tu giả xung quanh lộ vẻ kinh hãi.
Thiên lôi mười trượng này dù là Thần cảnh cũng không hciuj nổi.
Mộng Hồng Anh nâng Tử Tử bay xa, thiên lôi đánh xuống phía Diêm Xuyên, Miêu Miêu. Không chỉ Diêm Xuyên phạm thiên uy mà Miêu Miêu cũng vậy, cho nên bị trừng phạt.
Miêu Miêu rên rỉ:
– Meo!
Diêm Xuyên vội lao hướng Miêu Miêu, ôm nó vào lòng.
Ầm!
Thiên lôi to lớn đánh xuống, bao trùm Diêm Xuyên.
Ngọn núi có Diêm Vương điện đều nổ tung.
Lưu Cẩn bị đánh văng lên trời giật mình kêu lên:
– Vương!
Đám Mục Dã vương lộ vẻ tuyệt vọng bất đắc dĩ.
Trong lôi quang bao phủ, Diêm Xuyên ôm Miêu Miêu, gian nan rống:
– Thôn Thiên đại pháp!
Ầm ầm!
Có thể mơ hồ thấy quanh người Diêm Xuyên toát ra từng đợt khói đen.