Tiên Quốc Đại Đế

Chương 170: Biến cố bất ngờ


​​

Thành chủ Trịnh Hồng cũng biết đại thế đã mất hoàn toàn, mắt lóe tia độc ác, từ trong ngực móc ra một ngọc phù.

Đó là ngọc phù màu tím.

Bóc!

Thành chủ Trịnh Hồng bóp nát ngọc phù.

Ngọc phù tím bị bóp nát.

Ầm!

Một góc chỗ ở tư nhân trong Vô Ưu thành.

Ầm!

Có tiếng phá cửa truyền đến.

– Khốn kiếp, lão phu tu ngộ đến phút mấu chốt rồi, tên khốn thành chủ Trịnh Hồng phá hủy lão phu bế quan. Khốn kiếp, khốn kiếp!

Một ông lão phá cửa bay ra, mày dựng đứng.

Thành chủ Trịnh Hồng gào thét:

– Vũ trưởng lão, cứu mạng!

Trên Diêm Vương điện.

Phùng Thái Nhiên lộ vẻ tò mò hỏi:

– Vũ trưởng lão? Vũ trưởng lão gì?

Diêm Xuyên biến sắc mặt nói:

– Nguy rồi, là biến cố. Nhanh lên, Mục Dã vương, mau động thủ, mau!

Phía xa đám Mục Dã vương cũng biết tình huống có biết. xem tại TruyenFull.vn

– Giết!

– Giết!

Mười Thần cảnh gần như cùng lúc ra tay, giết hướng ba Thần cảnh còn sống sót.

Phía xa truyền đến tiếng rống của ông lão:

– Ở trước mặt ta còn dám ra tay?

Ầm!

Mười luồng kiếm quang bùng nổ, nhưng dù gì quá xa, ngăn cản bị hạn chế. Một Thần cảnh của Thượng U tông chết ngay tại chỗ. Ông lão chỉ cứu được thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ trọng thương.

Bùm!

Bùm!

Mười Thần cảnh bị ông lão đánh bay, ai nấy kinh sợ nhìn phía xa.

Vèo!

Sau một cỗi tàn ảnh, ông lão che trước mặt thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ.

Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ dù rất bi thương nhưng không quên cung kính nói:

– Bái kiến Vũ trưởng lão!

Vũ trưởng lão lạnh lùng nói:

– Có chuyện gì? Ta mới bế quan mấy tháng, tại sao các ngươi thảm như vậy?

Thành chủ Trịnh Hồng thống khổ nói:

– Là Diêm Xuyên, chúng ta túng gian kế của Diêm Xuyên!

Thượng Vô Kỵ cũng bi thương nói:

– Ba U tông đều bị hủy diệt, chỉ còn lại mấy người chúng ta, chỉ còn lại chúng ta!

Vũ trưởng lão ngạc nhiên hỏi:

– Không thể nào, ba U tông các ngươi liên minh là thế lực lớn nhất tại đây. Mới có vài tháng, sao có thể?

Thành chủ Trịnh Hồng đau đớn nói:

– Là Diêm Xuyên, là Đại Hà tông, bọn họ đến báo thù, chúng ta bị trúng kế!

Vũ trưởng lão nét mặt sa sầm:

– Diêm Xuyên? Nhi tử của Diêm Đào? Diêm Đào của Đại Hà tông?

Thành chủ Trịnh Hồng chỉ vào một hướng phía xa:

– Đúng, đúng, chính là Diêm Đào bị Đại Vũ Thiên tông của người bức chết, là Diêm Đào đó. ở bên kia, chỗ Diêm Vương điện!

Mười Thần cảnh cũng lùi hướng Diêm Vương điện.

Mục Dã vương sắc mặt khó xem nói:

– Vũ trưởng lão? Không ngờ là Hư cảnh, không ngờ là Hư cảnh!

Trước Diêm Vương điện.

Phùng Thái Nhiên biểu tình cực kỳ khó coi nói:

– Hư cảnh? Ba U tông lại có Hư cảnh tọa trấn, vậy mà ta không biết?

Tử Tử sắc mặt khó xem nói:

– Hư cảnh, lần này làm sao đây?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

– Báo cho Mộng Hồng Anh, nàng cũng là Hư cảnh, kêu nàng lại đây ngăn cản Vũ trưởng lão.

Tử Tử ngạc nhiên hỏi:

– Biểu tỷ, nàng là Hư cảnh?

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

– Giống như Vũ trưởng lão, đều là Hư cảnh, 'hạ hư chi cảnh'.

Tử Tử lộ vẻ sốt ruột nói:

– Nhưng ta không biết biểu tỷ ở…

– Ta ở đây!

Một góc mái hiên Diêm Vương điện, Mộng Hồng Anh đứng trên đó lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên.

Tử Tử la lên:

– Biểu tỷ, hãyc giúp ta ngăn cản Hư cảnh kia!

Mộng Hồng Anh lắc đầu, nói:

– Tại sao ta phải cản lại? Trừ phi ngươi đi theo ta.

Tử Tử biểu tình buồn bực:

– Ta sao?

Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lùng liếc Mộng Hồng Anh, rồi mặc kệ nàng, nhìn phía xa.

Vèo!

Mười Thần cảnh lùi về. Vũ trưởng lão mang theo thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ đi tới.

Vũ trưởng lão ánh mắt lạnh lùng nói:

– Ai là Diêm Xuyên?

Thành chủ Trịnh Hồng chỉ vào Diêm Xuyên, đáp:

– Chính là hắn, là người đó!

Vũ trưởng lão mắt lạnh hỏi:

– Thì ra ngươi là nghiệt chủng của Diêm Đào? Năm đó không giết ngươi, không ngờ ngươi làm hỏng việc lớn của Đại Vũ Thiên tông!

Diêm Xuyên híp mắt.

Cách Diêm Xuyên không xa, một Thần cảnh kêu lên:

– Chưởng môn, ngươi mang Diêm Xuyên đi đi, chúng ta cản lại lão!

– Diêm Đào sư huynh đã chết, chưởng môn hãy bảo vệ Diêm Xuyên cho tốt!

– Chưởng môn đi mau!

…………

……

Đám Thần cảnh Đại Hà tông rống to.

Vũ trưởng lão lộ vẻ khinh thường nói:

– Còn muốn trốn?

Thần cảnh Ngự Yêu tông nhíu mày nói:

– Chưởng môn, bây giờ nên làm sao?

Mục Dã vương biểu tình âm trầm, liên tục đổi sắc mặt. Hiện giờ thù hạn đổ vào người Diêm Xuyên, ở trước mặt Hư cảnh thì Mục Dã vương có thể làm gì được? Phải từ ỏ Diêm Xuyên sao?

Không được, ba U tông bị hủy diệt, Ngự Yêu tông đã bị liên lụy.

Mục Dã vương trầm giọng nói:

– Cùng Đại Hà tông cùng tiến cùng lùi!

– Tuân lệnh!

Vũ trưởng lão khinh thường nói:

– Chỉ bằng vào các ngươi?

Vũ trưởng lão vung tay một chưởng đánh hướng Diêm Xuyên.

Mười Thần cảnh cùng rống lên:

– Ra tay!

Ầm!

Mười luồng kiếm quang chói lọi bùng lên mạnh chém hướng Vũ trưởng lão.

Ầm ầm!

Chưởng, kiếm va chạm vào nhau, phút chốc bùng phát uy lực chưa từng có. Cuồng phong rít gào, thác nước đằng trước Diêm Vương điện chảy ngược lên.

Bùm!

Uy lực chưởng, kiếm triệt tiêu.

Vũ trưởng lão nét mặt sa sầm:

– A?

– Giết!

Mười Thần cảnh cùng ra tay, từ bốn phương tám hướng bao vây Vũ trưởng lão.

Đinh!

Đinh!

Đinh!

Vũ trưởng lão một mình đấu với mười người, dù họ dốc hết sức lực nhưng không làm gì được lão, chỉ có thể vây khốn.

Vũ trưởng lão tức giận quát:

– Hừ! Hạng chuột nhắc cũng dám ngăn ta?

Ầm!

Một Thần cảnh bị một chưởng đánh văng, trọng thương hộc ngụm máu.

Mười Thần cảnh bất khuất không lùi:

– Giết!

Tử Tử sốt ruột la lên:

– Vận rủi tới rồi, vận rủi đã đến. Đều tại ta, Diêm Xuyên, ngươi mau đi đi, mau lên!

Nhìn Tử Tử ôm hết tội lỗi về mình, Diêm Xuyên hơi đau lòng.

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

– Không liên quan đến nàng, thật sự, đừng ôm hết chuyện vào người.

– Nhưng mà…

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

– Tin tưởng ta!

– Nhưng mà…

Biểu tình của Tử Tử vẫn rất khó xem.

Trên Diêm Vương điện, Mộng Hồng Anh nheo mắt, hơi nhíu mày.

Mộng Hồng Anh lầm bầm:

– Trên đời thật sự có tình yêu không tpaj chất sao?

Mộng Hồng Anh mặt lạnh lùng nói:

– Không, không thể nào, đàn ông không có ai tốt. Diêm Xuyên nói tình cảm như vậy chắc chắn là vì lừa ta ra tay, hừ, hừ!

Miêu Miêu nhảy tới la lên:

– Meo, đại lưu manh, chúng ta chạy nhanh!

– Trốn? Còn muốn trốn sao?

Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ biểu tình âm trầm giết tới.

Mười Thần cảnh mặc dù bị Vũ trưởng lão chế nhưng rốt cuộc níu chân lão được. Đằn trước Diêm Vương điện chỉ còn một mình Phùng Thái Nhiên là Thần cảnh.

Thành chủ Trịnh Hồng sắc mặt âm trầm nói:

– Thượng Vô Kỵ, ngươi ngăn lại Phùng Thái Nhiên, ta giết chết Diêm Xuyên!

– Được!

Dù hai Thần cảnh bị thương nhưng bám giữ Phùng Thái Nhiên trong thời gian vẫn không thành vấn đề.

Hai người giết tới, Phùng Thái Nhiên định ra tay ngăn cản.

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

– Chưởng môn, để ta đến.

Phùng Thái Nhiên mặt hơi thay đổi, chợt nhớ đến lúc ở Phong Yêu sơn mạch, khi đó Diêm Xuyên giết chết hai Thần cảnh, uy vũ hơn lão nhiều.

Vì tin tưởng Diêm Xuyên nên Phùng Thái Nhiên gật đầu.

Đinh!

Ngón tay Diêm Xuyên chỉ vào trán của Phùng Thái Nhiên.

Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ, Mộng Hồng Anh lộ vẻ tò mò.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.