– Thật ra không có gì, ngươi xem như ta không nói.
Thượng Vô Kỵ chân thành nói:
– Không, xin hãy chỉ điểm, ta sẽ hậu báo!
Mục Dã vương nói:
– Ừm! Chuyện này nói đến thì điểm mấu chốt nhất vẫn là Diêm Xuyên. Mặc dù Diêm Xuyên không có năng lực tranh giành sản nghiệp này nhưng trên danh nghĩa hắn nắm giữ sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh, danh chính thì ngôn thuận. Chỉ cần Diêm Xuyên đồng ý cho Thượng huynh cải quản thì Thượng huynh chiếm cứ đạo nghĩa, thành chủ cũng không có cách nào.
Thượng Vô Kỵ nói:
– Đúng đúng, chỉ cần Diêm Xuyên đồng ý. Phải rồi, còn ngươi nữa, Diêm Xuyên, nếu ta thuyết phục được Diêm Xuyên thì ngươi phải giúp ta! Yên tâm, ta nhất định sẽ chia cho ngươi nhiều chút!
Mục Dã vương ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Vô Ưu thành, Tử Tâm sơn trang.
Diêm Xuyên, Mục Dã vương, Lưu Cẩn, Phùng Thái Nhiên ngồi trên ghế đá trong sân của Tử Tử.
Túy Kiếm Sinh đứng cách không xa.
Túy Kiếm Sinh cười nói:
– Sư thúc, Thượng Vô Kỵ đến chơi, cầu kiến sư thúc!
Diêm Xuyên lắc đầu cười nói:
– Không gặp!
Túy Kiếm Sinh đắc ý cười nói:
– Vậy ta đuổi đi ngay!
Mục Dã vương tò mò hỏi:
– Thật sự không gặp?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
– Sẽ gặp, nhưng chưa phải là lúc.
Mục Dã vương cười khổ nói:
– Hiện tại ta bắt đầu mừng vì quyết định lúc trước.
– A?
Mục Dã vương lắc đầu, không nói mình mừng cái gì.
Mục Dã vương hỏi:
– Tiếp theo làm thế nào?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
– Bước thứ hai, tích oán!
Mục Dã vương tò mò hỏi:
– Tích oán?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
– Ngày hôm đó ta khiến Ngự Yêu tông của ngươi giúp đỡ Trung U tông chính là vì hôm nay. Chắc chắn Trịnh Hồng sẽ ngụy trang ;công chính', cho Ngự Yêu tông của ngươi tham gia, nhưng vậy mới tốt, Ngự Yêu tông có thể chế tọa oán khí cho họ.
– Làm thế nào?
Diêm Xuyên cười nói:
– Thượng U tông nuốt nhiều sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh như vậy, chắc chắn không chịu dễ dàng phun ra. Khi đệ tử Trung U tông đến đòi nhất định sẽ sản sinh tranh chấp, ngươi chọn đệ tử có đầu óc nhanh nhạy đi qua, khiến tranh chấp này gây lướn lên là được.
– À, làm lớn chuyện?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
– Chính là ở bên châm lửa góp gió, khiến cuộc cãi vả nhỏ biến thành đánh lộn.
Mục Dã vương gật đầu, nói:
– Ừm!
Diêm Xuyên cười nói:
– Yên tâm, vở diễn chính sắp bắt đầu.
Vô Ưu thành, trong một khu kinh doan buôn bán, tại một tửu lâu to lớn.
Không khí tửu lâu cực kỳ nặng nề.
Thật nhiều tu giả bao vây tửu lâu.
Đại sảnh tửu lâu, người hai phe đối đầu nhau.
Người dẫn đầu, một người đàn ông áo đen quát:
– Trung U tông? Hừ, các ngươi đến làm gì? Đây là sản nghiệp của Thượng U tông ta!
Phe bên kia là người đàn ông áo đỏ.
Trong người đàn ông áo đỏ có lẫn vào Lưu Cương của Ngự Yêu tông.
Lưu Cương như là làm nền, đứng bên cạnh nhìn. Truyện được copy tại Truyện FULL
Thủ lĩnh áo đỏ quát:
– Khốn kiếp, cái gì mà sản nghiệp của Thượng U tông các ngươi? Đây rõ ràng là của Nhật Nguyệt Minh, mấy tháng trước các ngươi cưỡng ép mau với giá thấp!
Thủ lĩnh áo đen không chịu thua rống trở lại:
– Mua được thì chính là của chúng ta!
– Phụng lệnh của thành chủ, người Thượng U tông các ngươi tập thể rút khỏi khu vực này, chờ chúng ta xét duyệt xong lại tới. Sản nghiệp trước kia các ngươi biển thủ toàn bộ xóa bỏ!
– Khốn kiếp, không có lệnh của tông chủ, chúng ta quyét không đi!
………
……
…
Hai bên chửi lộn, ai nấy bốc máu nóng.
Lưu Cương đứng trong góc nhàn nhãn ói:
– Mặt của thành chủ không phải tùy tiện cho đám tạp chủng các ngươi đánh!
Thủ lĩnh áo đen xông lên:
– Ai, bà nội nó, là ai chửi ta?
Lại một thanh âm la lên:
– Đánh người? Khốn kiếp!
– Bà nội nó!
– Đánh!
……………
………
Trong tửu lâu hỗn loạn.
Đám tu giả điên cuồng chém giết, phút chốc bốn phía tửu lâu bị kiếm khí cường đại tổn hại hơn phân nửa.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tửu lâu có kiên cố hơn cũng chịu không nổi đám tu giả lăn qua lộn lại, chớp mắt sụp đổ, chiến đấu càng hỗn loạn.
Thượng U điện.
Thượng Ân nhíu mày nói:
– Phụ thân, Diêm Xuyên vẫn không chịu gặp người?
Thượng Vô Kỵ sắc mặt khó xem nói:
– Huyết Ma cái quái gì, bị Trịnh Hồng hù đã sợ rồi?
Thượng Ân lo lắng nói:
– Vậy giờ làm sao đây?
Thượng Vô Kỵ trầm giọng nói:
– Hẹn, lại hẹn nữa!
– Tuân lệnh!
Trong khi hai phụ tử trò chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng kêu sốt ruột.
Một đệ tử Thượng U tông kinh hoàng la lên:
– Tông chủ, nguy… Nguy rồi!
Thượng Vô Kỵ trầm giọng nói:
– Làm sao vậy?
– Người Trung U tông đuổi đệ tử tông ta đi, đánh đệ tử tông ta. Có mười đệ tử bị đánh gãy chân, còn có một người trên đường nâng về chống không nổi đã bỏ mạng!
Thượng Vô Kỵ biến sắc mặt nói:
– Cái gì?
– Thật là thảm thiết, tông chủ, ngươi đi nhìn đi!
Thượng Vô Kỵ nhanh chóng lao ra.
Trong một đại sảnh, mười đệ tử bị chém hai chân khóc nhìn Thượng Vô Kỵ cáo trạng:
– Tông chủ, ngươi phải làm chủ cho chúng ta!
Thượng Ân sắc mặt khó xem nói:
– Phụ thân, Trịnh Hồng muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?
– Ta không tin, ta không tin!
Thượng Vô Kỵ bay lên trời, hướng tới phủ thành chủ.
Thượng Vô Kỵ bay vào trong Vô Ưu điện.
Thành chủ Trịnh Hồng trầm giọng nói:
– Thượng Vô Kỵ, ngươi có ý gì? Tại sao xúi giục đệ tử đánh đệ tử Trung U tông của ta?
– Ta xúi giục?
Thượng Vô Kỵ bị tức nghẹn đỏ mặt.
Hai người trừng nhau.
Tông chủ Hạ U tông khuyên nhủ:
– Ài, hai vị, làm sao vậy? Làm sao thế này?
Thượng Vô Kỵ quát:
– Đệ tử của hắn đánh bị thương đệ tử của ta!
Thành chủ Trịnh Hồng cũng rống:
– Đệ tử của ngươi? Hừ, đệ tử của ta cũng nói là đệ tử của ngươi ra tay trước. Còn nữa, tại sao đệ tử của ngươi ở lại đó không chịu đi?
Thượng Vô Kỵ giọng điệu lạnh băng hỏi ngược lại:
– Đi? Trung U tông đến đâu là Thượng U tông ta phải né tránh sao?
Tông chủ Hạ U tông la lên:
– Thượng Vô Kỵ, Trịnh Hồng, hai ngươi bình tĩnh lại, có chuyện gì lớn lao, cần gì như vậy!
Tông chủ Hạ U tông phát hiện quan hệ giữa hai tông lạ thương nên đứng ra điều đình, một canh giờ sau tình hình bớt căng thẳng hơn. Thượng Vô Kỵ bay đi, nhưng lòng gã vẫn rất tức giận.
Tông chủ Hạ U tông khuyên nhủ:
– Thành chủ, theo ta thấy thì chúng ta phải cẩn thận chút, ta cứ có cảm giác đây là âm mưu của tiểu tử Diêm Xuyên!
Thành chủ Trịnh Hồng gật đầu, nói:
– Ta cũng cảm giác tới rồi, ta sẽ cẩn thận!
Tử Tâm sơn trang.
Lưu Cẩn báo cáo với Diêm Xuyên.
Lưu Cẩn bẩm báo:
– Vương, đã hơn một tháng, Thượng U tông, Trung U tông tổng cộng xảy ra mười hai đợt xung đột, hai bên đệ tử bị thương năm mươi người, có mười người chết.
Mục Dã vương cười nói:
– Oán khí này đã tích lũy xong.
Diêm Xuyên cười nói:
– Vẫn chưa đủ, đây đều là đệ tử đê giai, có oán khí cũng không đủ lớn. Nhưng lần này các ngươi làm tốt lắm, bị các ngươi khiến mười người chết.
Mục Dã vương đắc ý cười nói:
– Là đệ tử kia của ta, Lưu Cương, tiểu tử này tâm tính hơi tàn nhẫn.
– Lưu Cương?
Mục Dã vương gật đầu, nói:
– Ừm, mười người chết đều là lặng lẽ cho một đao.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
– Lửa đã cháy, là lúc trở mặt thành thù.