Phong Lưu Pháp Sư

Chương 606: Hải Hoàng


 

Thần Linh Chi Địa ở tại sát biên giới giải đất ngay giữa Hải Dương chi thành có thể coi như trực thuộc trong phạm vi thế lực của Hải Hoàng. Đương nhiên, lúc ban đầu toàn bộ Hải Dương chi thành đều là vùng của Hải Hoàng, nhưng hiện tại tam Hải tộc thực lực cường đại liên thủ vờ đề cao nhưng gạt bỏ thực quyền của Hải Hoàng, khiến cho thế lực của Hải Hoàng không được mạnh như trước, phạm vi mà hắn có thể trực tiếp cai quản chỉ có vùng trung tâm Hải Dương chi thành, chỉ chiếm có một phần năm phạm vi của Hải Dương chi thành thôi.

Có lẽ Hải Hoàng căn bản tưởng tượng không ra là ở phía dưới Hải Dương chi thành lại có xây dựng một căn cứ quân sự dưới lòng đất thập phần ẩn mật của Sa Tộc. Ở đó một quân đoàn hải quái đồ sộ như vậy. Trong một ngày Sa Tộc liên hợp Cự Kình Tộc và Thị Hồn Tộc gây phiến loạn, sau đó trực tiếp tấn công về hướng Hải Hoàng Cung Điện. Tới lúc đó Hải Hoàng nguy rồi.

Bảy người Long Nhất vào lúc này toàn bộ bao phủ dưới một tấm áo choàng Hải Tộc, chỉ lộ ra hai con mắt để nhìn. Cách ăn mặc này đối với Long Nhất mà nói thì cực quái dị. Nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện trong Hải Tộc đang vội vội vàng vàng có không ít người đều ăn mặc thế này. Căn cứ vào những gì Cư Tạp Nhĩ nói. Trong Hải Tộc có nhiều chủng loài rất phong phú, quan hệ cũng cực kỳ phức tạp. Rất nhiều chủng tộc ở nội trong một phạm vi nhất định nào đó trong Hải Dương chi thành thế lực cực kỳ đồ sộ. Chủng tộc càng lớn mạnh thì thế lực đối địch càng nhiều. Để phòng ngừa xung đột giữa các chủng tộc, Hải Hoàng tiền nhiệm bèn quy định chỉ cần áo choàng Hải Tộc che giấu thân phận, bất cứ người nào không được cho phép thì không được cưỡng chế kẻ khác dở áo choàng Hải Tộc xuống. Từ đó, cách ăn mặc này trong chốc lát liền trở nên thịnh hành. Bởi vì mỗi một chủng tộc đều ít nhiều gì cũng có chủng tộc đối địch, mà hoạt động của họ lại không thể chỉ giới hạn trong phạm vi thế lực của chủng tộc của mình nên cái áo choàng Hải Tộc này biến thành vật che đậy tốt nhất. Trong Hải Dương chi thành mỗi khu vực đều có thể nhìn thấy nhiều Hải Tộc mặc cái này, kiến trúc của Hải Dương chi thành thập phần đặc biệt, phần lớn dùng hải nham và hải man (man = dây leo) cấu thành, hình trạng không theo quy tắc nào. Hoặc vuông hoặc tròn hoặc dẹt, chỉ có nghĩ không ra, chứ không có nhìn không thấy.

Toàn bộ Hải Dương chi thành có vài ngàn tòa thành trong thành, quy mô của thành thì có lớn có nhỏ. Mà những thành thị đám người Long Nhất đã từng đi qua toàn là hàng ngàn hàng vạn người đổ ra đường. Có thể thấy được đại bộ phận Hải Tộc đều là sắc mặt vội vàng đi gấp gáp, hỏi ra mới biết thì ra là do cử hành Hải Tộc Đại Hội, đại bộ phận Hải Tộc đều đi tham gia Đại Hội.

Hải Tộc Đại Hội trăm năm một lần đối với toàn bộ Hải Tộc mà nói là một hội họp lớn khó gặp. Không chỉ có đủ các loại hoạt động do Hải Hoàng cử hành mà còn có Đại Hội Giao Dịch khổng lồ trăm năm một lần. Đối với một Hải Tộc thường dân bình thường mà nói, Giao Dịch Đại Hội chính là nội dung chính của Hải Tộc Đại Hội, đại đa số Hải Tộc có thể tại Giao Dịch Đại Hội sẽ đem đủ thứ đồ vật mình không cần nữa gom góp lại, rồi mua lại những thứ đồ vật mà mình cần gấp. Còn về trên Hải Tộc Đại Hội soạn thảo ra sách lược gì, đó là việc của thượng tầng Hải Tộc.

Dọc đường đi vội đến Hải Hoàng Thành Địa lớn nhất ở Hải Dương chi thành, tỷ đệ Tạp Nhĩ và Á Mỹ giải thích thêm một chút về Hải Tộc Đại Hội.

Giao Dịch Đại Hội kỳ thật chia ra đến mấy cấp bậc, chỉ cần giá trị của vật phẩm muốn giao dịch càng cao thì cấp bậc có thể tiến nhập vào lại càng cao. Những cấp bậc khác nhau phân chia thành những trường hợp khác nhau. Nơi giao dịch của cấp bậc càng cao thì càng gần trung tâm quyền lực, thân phận của những Hải Tộc làm trung gian tiếp xúc càng cao, đây chính là nguyên nhân mà lúc đầu Á Mỹ nói sẽ dùng Thái Hồng Thủy Mẫu (sứa màu cầu vồng) để làm bằng chứng giao dịch. Nhờ vào mức độ hiếm hoi của Thái Hồng Thủy Mẫu thì việc tiến nhập cấp 1 là không còn nghi ngờ gì nữa.

Khi nhóm bảy người Long Nhất đến được Hải Hoàng Thành, tuy là trong lòng đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn bị trường cảnh trước mặt làm sững người kinh ngạc lại. Long Nhất từ trước tới giờ chưa hề thấy qua một thành thị nào đông nghẹt như thế này, nhìn đâu cũng thấy toàn là Hải Tộc lúc nhúc chen chúc, đến cả khuôn viên ngoài thành cũng đủ loài Hải Tộc đông như kiến. Vô số gian hàng từng dọc từng dọc xem không hết được từ đầu đến cuối, quả thật là khung cảnh cực kỳ hùng vĩ.

“Giao dịch bên ngoài thành là những giao dịch cấp thấp nhất của Hải Tộc Đại Hội. Nói chung những món đồ giao dịch ở đây đều là những món đồ rất bình thường nhưng có Hải Tộc lại thấy cần thiết. Vật phẩm có giá trị cao đều phải vào trong Hoàng Thành tiến hành giám định, sau đó căn cứ vào giá trị của vật phẩm mà phát Nhập Thành Quyển của từng cấp bậc khác nhau.” Tạp Nhĩ đối với sự vật về Giao Dịch Đại Hội biết rõ chân tơ kẻ tóc vì hắn là vương tử của Mễ Lạc Tộc. Một trăm năm về trước hắn đã qua được đệ nhất cấp.

“Vậy bây giờ chúng ta chính là dùng Thái Hồng Thủy Mẫu làm kiểm định?” Long Nhất hỏi. Hắn đối với Hải Tộc Đại Hội hoàn toàn như người mù chữ, ngoan ngoãn nghe ý kiến của Tạp Nhĩ vẫn tốt hơn.

“Trước tiên không gấp, hiện giờ lễ khai mạc Hải Tộc Đại Hội vừa mới kết thúc, đại bộ phận Hải Tộc đều chọn ngay lúc này để đi làm kiểm định. Mà giao dịch cấp độ 1 nói chung đều sẽ mới tiến hành hơi trễ hơn. Trong quãng thời gian này, chỉ cần Thượng Tầng Hải Tộc đều bận rộn với việc thăng tiến, hay là chúng ta trước tiên tìm một chỗ nào để nghỉ chân đi.” Tạp Nhĩ vừa cười vừa nói.

Long Nhất nhướng nhướng mày. Xem ra quan hệ trong Hải Tộc cũng phức tạp y như thế giới nhân loại, một tấm lưới quyền lực đan dệt dính líu đến quan hệ trên mọi phương diện.

Tạp Nhĩ đem sáu người Long Nhất xuyên qua vài con đường chật chội không thể chịu được, sau khi rẽ ngoặc vài lần. Đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, con đường trước mặt ngược lại thập phần trống trải, tình cờ có vài bóng người quanh quẩn lúc đó. Hai bên đường vẫn là nhà cửa hình dạng kỳ quái. Có phòng vệ nghiêm mật của các Hải Tộc khác nhau đang đứng gác.

Tạp Nhĩ đem lệnh bài Mễ Lạc Tộc ra cầm trên tay rồi đi vào con đường. Đi chưa được trăm mét, liền đến trước một toà nhà lớn hình tròn do hải nham thạch màu lam và màu trắng tạo thành. Hai người canh gác trước cửa lập tức kinh hỷ đi ra nghênh đón, một người hưng phấn nói: “Vương tử. Ngài cuối cùng cũng về rồi. Tộc trưởng và phu nhân đều sốt ruột muốn điên rồi.”

“Phụ thân và nương thân của ta có ở nhà không vậy?” Tạp Nhĩ nhẹ giọng hỏi. Hắn nghĩ đến Mễ Lạc mạo hiểm đoàn của mình toàn quân bị tiêu diệt trong lòng có chút ủ rủ.

“Tộc trưởng và phu nhân vừa mới đi ra ngoài thăm bằng hữu.” Tên thủ vệ kia đáp lời.

Tạp Nhĩ không phí lời nữa, dẫn đám sáu người Long Nhất đi vào trong đại trạch.

Long Nhất tò mò xem xét bốn bên, bên trong nơi ở của thượng tầng Hải Tộc đều trang trí xa hoa huy hoàng, không phải giống như nhân loại dùng những kỹ thuật xảo đoạt thiên công (tinh xảo tuyệt vời, khéo léo hơn cả bàn tay tạo hóa), mà là dùng san hô thất sắc, cực phẩm trân châu, lưu ly thảo … các loại bảo vật để trang trí, tùy vào phẩm vị của mỗi người, hiệu quả tự nhiên là không giống nhau, điểm tương đồng duy nhất chính là đều đồng dạng vàng son lộng lẫy. Tại điểm này, so với nhân loại thì Hải Tộc lạc hậu nhiều quá rồi, trọn một chữ: “tục”

Đại trạch của nhà Tạp Nhĩ chiếm một vùng khá lớn. Tổng cộng có năm trang trạch hình tròn, ngăn cách giữa các trang trạch không dùng hoa viên đình đài như nhân loại, mà là dùng các hồ đủ các loại các hình dáng, sâu phải đên mười mấy mét, nước biển màu lam nhạt sóng gợn lăn tăn, ở bên trong có kỳ thạch và cá mỹ lệ. Tạp Nhĩ nói, tuy Hải Dương chi thành dùng kết giới đồ sộ để cách ngăn với nước biển bên trên, nhưng hầu như trong nhà mỗi hộ hải tộc ở Hải Dương chi thành đều có một hoặc vài mươi cái hồ giống như vậy để nghỉ ngơi và vui chơi.

Nơi mà đám người Long Nhất ở chính là trang trạch ở bên trong cùng. Tạp Nhĩ phân phó không ai được vào trang trạch này, cũng không được đến làm phiền.

Hải Hoàng Chi Thành vẫn như trước đông đúc không thể chịu nổi. Một hắc ảnh không bắt mắt lắm đang đi qua đi lại trên con đường này.

Đi qua hai con đường. Thình lình đã đến Hải Hoàng Cung Điện được bảo vệ nghiêm ngặt.

Toàn thân Long Nhất trùm trong một cái áo choàng Hải Tộc, con ngươi đen như mực lướt qua đám đông rồi chú ý nhìn cung điện duy nhất trong Hải Dương chi thành có kiến trúc đẹp giống như thế giới nhân loại ở đằng xa. Bởi vì đang trong tuần Hải Tộc Đại hội, phòng vệ trong Hải Hoàng Cung đã tăng lên mức cao nhất, kẻ bình thường không thể đến gần quá trăm mét.

Trên một khoảng đất trống rộng rãi trong Hải Hoàng Cung, Long Nhất thấy ba hàng hộ vệ của tộc khác đang đợi bên ngoài, phân biệt ra Sa Vệ, Cự Kình Vệ và còn có cả Thị Hồn Vệ có cái đầu lớn hình chóp, mắt mũi không nhìn rõ được.

Long Nhất nhướng nhướng mày. Xem ra lúc này tam tộc tộc trưởng đang ở trong Hải Hoàng Cung. Lúc này đây Hải Hoàng đang sợ hãi chắc là không chịu được rồi.

“Xem ra Hải Tộc cái vũng nước đục này vô luận thế nào đều phải khuấy động lên, nói không chừng còn có thể mò bắt cá trong nước đục.” Khóe miệng Long Nhất nhếch lên, cười lạnh lẽo. Hắn căn bản là vì Lưu Ly và những việc có liên hệ mà đến nhưng ngẫu nhiên ở căn cứ dưới lòng đất của Sa Tộc phát hiện ra một binh công xưởng (nhà máy quân giới) ma pháp không thể tưởng được. Ngoài ra, cái nhìn suốt lượt thần tri quái dị khiến hắn mãi tận hôm nay nghĩ lại vẫn thấy kinh khiếp tận đáy lòng. Con đại ngư kia nói không chừng vẫn không phải lớn cỡ bình thường.

Long Nhất mắt chăm chúc ngưng trọng nhìn Hải Hoàng Cung. đám đông lẻn vào trog mất tích không thấy nữa.

Mà không lâu sau, trong một gian phòng lộng lẫy của Cung Uyển trong Hải Hoàng Cung lam quang lóe lên, Long Nhất đột nhiên xuất hiện vào lúc đó.

Long Nhất xem xét đánh giá căn phòng này, trong lòng ngược lại có một chút kinh ngạc quái dị. Đây không nghi ngờ gì nữa chính là phòng của Hải Tộc Công Chúa Mã Sa, tuy nhiên lại không xa hoa giống như nhiều phòng của thượng tầng Hải Tộc. Bức tường là dùng vỏ sò óng ánh kết thành đủ các loại hình hoa văn mỹ lệ. Cái giường lại là nguyên một cái thủy sàng (水床 giường nước) trong suốt. Ma pháp nguyên tố nồng hậu ở đó cho biết đây rõ ràng là dùng thủy hệ ma pháp cấu tạo thành, còn về việc tại sao ma pháp duy trì tiếp tục đã lâu như vậy mà không tiêu tán, khẳng định là trong đó có khảm nhập (*thiết kế ở bên trong) một ma pháp trận để cung cấp ma lực. Bên phải mở ra một cái cửa sổ lớn, dùng san hô màu nhạt hình thành song cữu. Phía trên là tơ tằm nụ hoa do hải mạn thảo (*mạn thảo: cỏ bò lan mặt đất) đan dệt mà thành. Hoàn toàn vừa đẹp vừa nhã, phẩm vị của vị Hải Tộc Công Chúa này hiển nhiên so với Hải Tộc thông thường không cùng một phẩm cấp.

Long Nhất đặt mông ngồi lên trên thủy sàng nhún nhún, thật thoải mái y như đang ngồi trên sóng vậy.

Đúng vào lúc này, hai đạo sinh mệng ba động từ xa tiến lại gần, hướng về phía gian phòng này mà đi, Long Nhất thân ảnh lóe lên một cái, biến mất trong không khí.

Xuất hiện trong gian phòng là hai nàng thị nữ thanh tú, xem cái đuôi cá màu lam thì chính là Nhân Ngư Tộc, do có mối quan hệ với Lưu Ly nên làm cho Long Nhất cảm thấy thập phần thân thiết.

Hai Nhân Ngư Tộc thị nữ dọn dẹp gian phòng một lát, kỳ thật cũng không có dọn dẹp gì, bởi vì hai người rất nhanh đã ngừng lại.

“Ai, công chúa vẫn chưa có tin tức, cũng không biết đã đi đâu rồi? Thiên Thần bảo hộ công chúa nhất định không được có chuyện gì.” Một trong hai thị nữ nhíu mày lo lắng khẽ thở dài.

Thị nữ kia cũng tỏ vẻ lo âu, khẽ thở dài lắc lắc đầu, mím mím cái môi nhỏ cuối cùng lại không nói gì.

“Tiểu Lục, tỷ muốn nói gì thì nói đi, tại sao lại có vẻ mặt như vậy a.” Thị nữ kia thấy kỳ quái hỏi.

Tiểu Lục trù trừ một lúc rồi nói: “Tiểu Thanh, hôm nay tỷ nghe Hải Hoàng Vệ bên người Bệ Hạ nhắc đến công chúa. Bọn họ nói mười phần thì có bảy tám phần là Sa Tộc đã bắt công chúa đi rồi.”

Tiểu Thanh sắc mặt trắng bệch, khẩn trương nói: “Khẳng định không phải thật đâu. Nếu thật là Sa Tộc bắt công chúa rồi, Bệ Hạ sao vẫn bỏ qua cho bọn họ.”

Tiểu Lục nhìn Tiểu Thanh một lúc, nàng có lẽ tâm tư không đơn thuần giống như vị hảo tỷ muội này. Nàng sớm đã biết ngày nay Hải Hoàng kỳ thật là tên gọi không giống với thực chất. Cứ cho là biết Sa Tộc đã bắt công chúa, nhưng chỉ cần Sa Tộc không thừa nhận, cũng không làm gì được bọn họ, riêng chỉ Tiểu Thanh hiện giờ vẫn cho rằng Hải Hoàng chính là người thống trị chí cao vô thượng của Hải Dương chi thành.

“Công chúa người tốt có trời phù hộ, nhất định sẽ bình an trở về. Chúng ta đi thôi.” Tiểu Lục lẩm bẩm nói, cũng không biết là an ủi Tiểu Thanh hay là đang an ủi chính mình.

“Không sai. Có bổn nhân ở đây thì nha đầu Mã Sa muốn chết cũng khó a.” Đúng vào lúc này, một giọng trầm trầm đột nhiên vang lên từ trong không khí, làm cho Tiểu Lục Tiểu Thanh sợ thót người, không thể không kêu lên một tiếng ôm chầm lấy nhau, “Ai đó? Là ai? Còn không ra ta sẽ kêu thị vệ đó.” Tiểu Lục run cầm cập sợ hãi nhìn ngó xung quanh bốn bề, nhưng lại phát hiện là không thấy một cái quỷ ảnh nào. Nàng không phải không nghĩ tới việc dùng hết sức để la toáng đến khản cổ, mà là tinh thần lực của nàng sắc bén hơn so với Hải Tộc thông thường đã phát hiện ra căn phòng đã cách ly tuyệt đối với bên ngoài rồi, có la cũng không có tác dụng gì.

Thân ảnh của Long Nhất xuất hiện giữa không trung, từ hư ảo chầm chậm chuyển thành thật, đem theo vẻ mặt cười xấu xa nhìn hai nàng tiểu mỹ nhân ngư.

Cũng không biết tại sao, nhìn thấy điệu cười xấu xa của Long Nhất, cảm giác kinh sợ của hai nàng tiểu mỹ nhân ngư đột nhiên an định không ít. Bởi vì hai nàng cảm thấy người kỳ quái này trên mình có một thứ khí vị quen thuộc.

“Ngươi là ai?” Tiểu Thanh nhìn nam nhân rất đẹp trai này, tự hồ so với Bệ Hạ còn đẹp hơn nữa.

“Ta là hảo bằng hữu của công chủa của hai nàng.” Long Nhất cười hắc hắc nói, chữ “hảo” đo cố tình nhấn mạnh. Quan hệ giữa Lưu Ly công chúa Nhân Ngư Tộc và hắn tự nhiên không phải như bình thường rồi.

“Thật ư?” Tiểu Thanh ngây thơ lộ rõ biểu tình như vừa trút được gánh nặng, ra dáng rất vui vẻ.

“Đừng tin hắn.” Tiểu Lục kéo Tiểu Thanh về phía sau mình, tuy nhiên không sợ hãi nữa. Nhưng nàng thông mình có thể tuyệt sẽ không dễ dàng tin tưởng gã nam nhân kỳ quái đã đột nhập vào Hải Hoàng Cung này.

“Không tin ta cũng không có quan hệ gì. Hai nàng có biết vật này không?” Long Nhất đem Kim Sắc Bảo Thạch mà Mã Sa cho hắn ra thảy thảy vừa cười vừa hỏi.

“Đó là vật của công chúa, làm sao trong tay ngươi. Ngươi làm gì công chúa rồi?” Tiểu Lục kinh ngạc thét lên, lại làm một tư thế công kích, tinh thần ba động cường liệt ẩn hiện trên người nàng.

Mục quang Long Nhất lóe lên. Tiểu Lục này đã tu luyện qua tinh thần lực, ước tính cũng hội một chút tinh thần lực công kích, bất quá tinh thần lực công kích cỡ trình độ này hắn vẫn không để trong lòng.

“Ấy ấy, không cần khẩn trương. Dùng não của hai này suy nghĩ một chút đi, các nàng đã biết vật này, thì cũng nên biết rằng nếu như không phải là công chúa của hai nàng nguyện ý thì ta không thể lấy được vật này.” Long Nhất chuyển động Bảo Thạch trong tay, lớn tiếng nói.

Tiểu Lục và Tiểu Thanh đưa mắt nhìn nhau. Nghĩ lại, sự thật chính là như vậy, tinh thần nàng nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn không dám tin hoàn toàn.

“Tốt rồi. Nhưng ta không có quá nhiều thời gian để dây dưa với các nàng. Nhanh nói cho ta biết Hải Hoàng hiện giờ đang ở đâu? Ta có sự tình rất quan trọng phải kiếm ngài.” Long Nhất nói. Có người chỉ đường thì nhẹ nhàng hơn so với hắn tự mình phải tìm đường đến.

“Vậy ngươi trước tiên nói cho chúng ta biết công chúa rốt cuộc là ở đâu? Người rốt cuộc ra sao rồi?” Tiểu Lục trù trừ một lát rồi hỏi.

“Nàng không phải là đã biết rồi à? Công chúa của các nàng bị Sa Tộc bắt cóc. Hiện tại rất nguy hiểm. Ta chính là vì việc này mà đến tìm Hải Hoàng đó, chỉ là các nàng không cho ta biết Hải Hoàng ở đâu, ta đành phải lãng phí thời gian, đến lúc công chúa xảy ra chuyện gì thì chính là … …” Long Nhất giả vờ tỏ vẻ cấp bách.

Vừa nghe công chúa có nguy hiểm, Tiểu Lục hai người cũng liền cuống lên, lúc đầu chỉ nghe tin công chúa bị Sa Tộc bắt cóc, bây giờ Long Nhất nói y như vậy, hai nàng không thể không tin hắn.

Tiểu Lục chỉ rõ cho Long Nhất là nơi ở của Hải Hoàng và tình hình phòng vệ ở trên đường đi, còn nói lúc này Hải Hoàng chính là đang ở cùng với tộc trưởng của tam đại tộc – Sa Tộc, Cự Kình Tộc và Thị Hồn Tộc – thương nghị sự việc.

Lúc này trong Hải Hoàng Cung Chính Điện, một vị trung niên nam tử tướng mạo anh tuấn, thân người có lân vảy màu lam, sắc mặt rầu rĩ đang chậm rãi bước bộ, trên đầu mọc hai cái sừng, trong con mắt đang nửa mở nửa khép có sắc thái độc ác.

“Ba lão hỗn đản đơn giản là khi người quá mức.” Hải Hoàng nghiến răng nghiến lợi, “bốp” một tiếng tức thì cái bàn điêu khắc từ vặn niên hải tinh chi thạch ở bên người đã biến thành bột mịn.

Hải Hoàng sau khi phát tiết xong, tâm tình bình tĩnh lại một chút, ngày hôm nay hắn bị tam đại hải tộc liên thủ giả vờ đề cao nhưng gạt bỏ thực quyền. Ngay cả đứa con gái thương yêu nhất của mình cũng rơi vào tay Sa Tộc. Hôm nay tộc trưởng của ba tộc từng bước từng bước cùng nhau bức bách, hắn ngược lại không thể không trước mặt giả bộ ân cần ứng phó. Hắn biết lúc này bản thân không thể hoảng loạn, bắt buộc phải trấn định lại. Nếu không toàn bộ Hải Dương chi thành sẽ lộn xộn hết.

Hải Hoàng hít sâu một ngụm khí. Lẩm bẩm nói: “Ma Sa lão gia hỏa đó trăm phương nghìn kế bắt Mã Sa rốt cuộc là vì sao? Dùng để đối phó ta? Nhưng hôm nay tại sao lại không nêu ra chứ?”

“Có khi nào… …” Hải Hoàng đột nhiên thần tình chợt kinh động. Sắc mặt biến thành xám xịt, một lúc lâu sao mới tự nói với mình: “Không thể nào, Ma Sa bị dục vọng quyền lực hun đốt tim gan cũng là người trong Hải Tộc của ta.”

Long Nhất tránh phòng vệ bên ngoài ẩn náu vào trong điện. Nghe được lời Hải Hoàng tự nói với bản thân, tinh thần lức tán khai hình thành kết giới cách tuyệt.

“Người nào?” Hải Hoàng bỗng chợt nhận thấy được ba động tựa như coi nhẹ không đáng kể, râu tóc tất cả đều dựng lên, hét lên hỏi.

“Là bạn không phải là địch. Bệ Hạ đừng kinh sợ.” Long Nhất xuất hiện thân hình, cũng không cố làm ra vẻ huyền bí như đối với bọn Tiểu Thanh Tiểu Lục, vô luận thế nào, đối với Hải Hoàng hắn cũng cần có sự tôn trọng tối thiểu. “Nhân Loại! Ngươi từ đâu đến Hải Dương chi thành?” Hải Hoàng thấy vẻ ngoài của Long Nhất, trong lòng chấn động sửng sốt. Lúc này nội bộ Hải Thành rối loạn, nhân loại sinh họa ở tận lục địa xa xôi làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Long Nhất thật ra đã chú ý ngữ khí khẳng định của Hải Hoàng, đây nói rõ rằng kẻ này so với so với những Hải Tộc khác thì sự hiểu biết về với nhân loại thật là hơn nhiều lắm.

“Bệ Hạ. Không biết ngài có thể nhận ra vật này không?” Long Nhất đem Kim Sắc Bảo Thạch ra. Hào quang sáng lạn tức thời làm cho những bảo thạch khác trong cung điện cũng phải lu mờ.

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.