Xuân quang tiết lộ
“Ngươi này đại bại hoại, còn không mau đi ra, thật sự là chán ghét, thật đáng ghét” Long Linh Nhi tìm khắp mọi nơi, nhưng không phát hiện Long Nhất, không khỏi chảy nước mắt la lớn.
bỗng nhiên, bên hông Long Linh Nhi chạm phải thứ gì, thân thể mềm mại lọt thỏm vào trong một lồng ngực ấm áp, nàng không hề giãy dụa, mùi thân thể quen thuộc làm cho thân thể nàng không hề có chút phản ứng nào, an an tĩnh, im lặng tĩnh hưởng thụ sự ấm áp đã lâu chưa gặp.
“Đại bại hoại, ngươi là đại bại hoại.” Long Linh Nhi ôm Long Nhất một lúc lâu, đột nhiên vươn phấn quyền đánh vào ngực hắn hai quyền, lệ nhãn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chỉ là tẩm thấu trong đó sự ôn nhu cùng tư niệm không thể che dấu được.
Long Nhất mặc cho Long Linh Nhi đánh hai quyền, từ sâu trong từ sâu trong đáy lòng có chút áy náy, từ khi để nàng lại Mễ Á công quốc cũng đã hai năm. thời gian thật sự quá nhanh, hai năm tựa hồ chỉ như nháy mắt, đại bộ phận thời gian hắn đều bôn ba trên đường, từ Cuồng Long đế quốc đến Nạp Lan đế quốc, từ Nạp Lan đế quốc đến Lôi Thần Cấm Khu, nửa năm sau lại đi Ngạo Nguyệt đế quốc, Ngạo Nguyệt đế quốc lại tới Hoang Mãng thảo nguyên.
Long Nhất ôm lấy gương mặt tươi cười của Long Linh Nhi, hít hà hương hoa Lan tỏa ra từ cơ thể nàng, trong lòng cảm giác được trận trận ấm áp, ai nói chỉ có khí tức trên người nam nhân mới có thể làm cho phụ nữ an tâm, khí tức nữ nhân cũng đồng dạng như vậy, cũng có thể làm cho nam nhân an tâm.
thấy được ý đồ của Long Nhất, trái tim Long Linh Nhi đột nhiên rạo rực, không chút do dự khẽ nhắm mắt lại, gương mặt chậm rãi ngẩng lên, đôi lông mi cong dài nhẹ nhàng, khe khẽ động, nghênh đón cảm giác khoát biệt sau hai năm chia lìa.
“Ngô ……” mỹ sắc trước mặt, Long Nhất vô động vu trung (không thể kiềm lòng), cúi xuống ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn.
Nụ hôn triền miên dường như bất tận. dường như muốn đem hai năm tư niệm hoàn toàn phóng thích bộc phát ra.
Tây Môn Vô Hận đứng cách đó không xa nhìn hai người hôn nhau, nước mắt bất tri bất giác tuôn rơi đầy mặt, vì sự tư niệm của Long Linh Nhi mà vui sướng, cũng vì thứ tình cảm trái với luân thường của chính mình mà âm thầm tang thương.
không biết qua bao lâu, hai người cũng tách ra, Long Linh Nhi trên mặt nhu tình dấu kín, chìm đắm trong hạnh phúc, thần thái tựa hồ như muốn bay lên.
“không cho phép bỏ ta lại, nghe không?” Long Linh Nhi ôm chặt Long Nhất, khuôn mặt đặt trên ngực hắn, chu mỏ nói.
“Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ bỏ nàng lại, nàng vẫn luôn ngự trị trong trái tim ta.” Long Nhất mỉm cười vuốt ve mái tóc Long Linh Nhi, nhu tình vạn thiên nói.
“đáng ghét.” Long Linh Nhi ngọt ngào thốt ra một tiếng, đột nhiên nhớ ra cái gì. quay đầu nhìn về phía Tây Môn Vô Hận, thấy nàng nước mắt tuôn rơi đầy mặt, không khỏi ngẩn ra.
lúc này Long Nhất cũng theo ánh mắt Long Linh Nhi nhìn lại, có điểm không rõ rang tại sao nàng cũng khóc.
“tiểu muội, ngươi khóc cái gì vậy? có phải là nhớ nhị ca quá không?” Long Nhất buông Long Linh Nhi, hướng Tây Môn Vô Hận, lau nước mắt đang tuôn lã chã trên khuôn mặt nàng.
“Ân.” Tây Môn Vô Hận gật đầu, lúc này nàng không biết phải nói gì.
Long Nhất rung động, lập tức mỉm cười ôm Tây Môn Vô Hận vào lòng. Bàn tay nhẹ nhàng, khe khẽ vỗ lên lưng nàng, trong lòng tràn đầy ôn tình.Từ khi nào muội muội cực độ hiểm ác của hắn đã dành nhiều cảm tình cho hắn như vậy? có một muội muội thương yêu hắn như vậy, chính hắn cũng cảm giác một loại ấm áp của tình thân.
Khóc trong lòng hắn cả nửa ngày, Tây Môn Vô Hận đã ổn định tâm tình, khe khẽ từ trong lòng Long Nhất thối lui, khuôn mặt bẽn lẽn nhìn Long Linh Nhi nở nụ cười.
“Vô Hận, ngươi cứ khóc nữa đi, ta không ngại đâu.” Long Linh Nhi ở phía sau hì hì cười nói, lúc này nàng vui sướng cực độ tựa như một con chim nhỏ, chỉ hận không thể khiến toàn thế giới đều biết nàng đang hạnh phúc.
Khuôn mặt Tây Môn Vô Hận trắng còn chút máu liếc mắt nguýt Long Linh Nhi, cười nói: “Ngươi ghen tức gì đó .”
“Thật a, có một ngày ngươi cũng sẽ biết, lồng ngực thuộc về ngươi bị người khác chiếm mất, chẳng lẽ không ghen tức sao?” Long Linh Nhi cười nói.
Tây Môn Vô Hận mặt đỏ hồng, cố gắng mỉm cười. loại tâm tư thống khổ này có ai có thể hiểu rõ đây? Nàng muốn được như những người phụ nữ khác, nhưng điều nàng muốn lại vĩnh viễn không có khả năng thuộc về nàng.
“tiểu muội, ngươi làm sao vậy?” Long Nhất thấy Tây Môn Vô Hận tựa hồ có điều không bình thường, ân cần hỏi.
“không có việc gì, a, được rồi Nhị ca, tựu một mình ngươi tới Mễ Á công quốc sao?” Tây Môn Vô Hận vội vàng nói sang chuyện khác, nàng sợ tâm tư mình bị người phát hiện.
Long Nhất cười hắc hắc, nói: “Còn dẫn theo vài người, các ngươi đều biết, Nạp Lan Như Nguyệt, Vô Song còn có Bối Toa.”
“A, là các nàng, Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song đi theo ngươi ta không lấy làm ngạc nhiên, nhưng Bối Toa như thế nào cũng lại đi theo ngươi? Ta vài lần đến Mê Tình Cư cũng không gặp lại nàng nữa.” Long Linh Nhi nói, nàng biết Vô Song chính là cô gái chịu lời nguyền mà lúc trước Long Nhất ôm trong lòng, chính bởi vì nàng mà Long Nhất cùng chính mình mới đến bên nhau, nếu không có nàng, cừu hần của mình cùng Long Nhất có thể cả đời cũng không có khả năng hóa giải.
“chuyện này nói ra dài lắm, tạm thời không đề cập tới, ta vừa mới tới liền nghe được các nàng nói Thủy Nhược Nhan gặp gỡ người đàn ông khác phải không?” vừa nói, Long Nhất vừa khoát khoát tay đột nhiên trầm nghiêm mặt hỏi, hắn đương nhiên không tin Thủy Nhược Nhan đi gặp gỡ nam nhân khác, nhưng hắn vẫn muốn chứng thực một chút.
Long Linh Nhi liền đem mấy chuyện thần thần bí bí của Thủy Nhược Nhan mấy ngày nay nói qua một lần, nàng dám chắc có chuyện gì muốn gạt mọi người, nhưng lại không phải việc nhỏ.
“Có chuyện này sao?” Long Nhất khẽ chau mày.
“Cho nên ta mới nói lén theo dõi nàng xem rốt cuộc nàng đang làm cái gì, nhưng tiểu muội của ngươi chết sống cũng không đồng ý.” Long Linh Nhi nói.
“Việc này các nàng đừng manh động, ta biết nên làm thế nào, bây giờ ta mang hai người đi gặp bọn Vô Song các nàng.” Long Nhất cười nói, mỗi tay kéo một người bay vút đi đến lữ điếm nơi Vô Song các nàng ở.
đi tới lữ điếm, ngũ nữ vừa gặp mặt liền ồn ã một trận, thường nói mỗi phụ nữ là 300 con vịt, ở đây có 5 nữ, tựa hồ ồn ào như 1500 con vịt hợp thanh vậy.
Long Nhất vừa thấy ngũ nữ nói chuyện ồn ào đầy hứng khởi, thật không muốn để người khác có con đường sống, không khỏi nhún nhún vai nói một tiếng: “Ta đi tìm lão bất tử Phổ Tu Tư, các ngươi cứ chậm rãi tán chuyện.”
ngũ nữ nhất thời đều giơ tay ngỏ ý không tiễn, Long Nhất không thể làm gì khác hơn là một mình buồn bực đi ra khỏi lữ điếm.
Ở giữa ngã tư đường Mễ Á công quốc vẫn sạch sẽ và rộng rãi như cũ, chỉ là bởi vì đã bị chiến tranh ảnh hưởng, rõ ràng là không còn phồn hoa như trước kia.
Long Nhất cảm khái, tại ngã tư đường đi dạo một hồi, nhớ lại chuyện trước kia, từng ở chỗ này phát sinh quá hết thảy, thật sự vô cùng hoài niệm.
đi dạo một hồi, Long Nhất mới hướng trứ Mễ Á thánh ma học viện bay vút đi, không biết Phổ Tu Tư lão bất tử có tiến bộ hay không, nếu vẫn như cũ dừng lại tại Đại Ma Đạo Sư, vậy hắn tuyệt đối không phải đối thủ của mình.
đối với chỗ ở của Phổ Tu Tư, Long Nhất quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tự động đi tới trước cửa một tòa tiểu viện.
“Phổ Tu Tư, lão bất tử, bạn già tới đây.” Long Nhất đứng ở trước viện lý hô to một tiếng, nhưng là bên trong không có bất kì phản ứng nào.
Trong lúc Long Nhất kêu to ,ở hậu viện, một người đang trong phòng tắm, màn hơi nước dày đặc tràn ngập cả không gian, giữa phòng là một bồn tắm thật to đang bốc hơi nghi ngút, một mái tóc đỏ rực đang phiêu dật nổi trên mặt nước.
Hoa lạp, mái tóc đỏ đột nhiên nổi lên, kéo theo những giọt nước lóng lánh trong vắt.
“không thể nào, ta vừa nghe tiếng gì vậy nhỉ?” Lâm Na vừa rồi lặn ngụp dưới nước, mơ hồ nghe thấy tiếng Long Nhất, nhưng ngẫm lại không thể là hắn, dù sao hai năm nay thỉnh thoảng vẫn tưởng tượng tên xấu xa đó đột nhiên xuất hiện trước mặt, chính nàng cũng cho đó là bình thường.
Lâm Na lại lẩm bẩm hát, tiếp tục tắm rửa, bàn tay chụm lại hứng nước táp lên người rồi hứng thú nhìn chúng lăn thành từng giọt trên người mình. Đôi vai khiết bạch mượt mà lộ ra ngoài. Vài giọt nước trong suốt, long lanh chảy dài trên người nàng, quả thật là mê người. Đặc biệt là đôi vú phong mãn ở trong nước mông lung như ẩn như hiện, sức hấp dẫn thật kinh người.
Trong chốc lát, Lâm Na từ bồn tắm đứng lên, mái tóc dài đỏ như lửa xõa ngang lưng, chiếc eo thon nhỏ tinh tế. Phía dưới, cặp mông bão mãn cùng đôi chân thon dài như một bức phù điêu, đi ra khỏi phòng tắm. Cặp mông núng nính theo từng bước chân tựa như làm cho người ta muốn trào máu mũi. (ta cũng trào rồi nhưng trào chỗ khác )
Lâm Na xoay người, đem chiếc khăn tắm quây quanh thân hình bốc lửa, chùm lông đỏ rực giữa hai chân cũng đồng dạng bị chiếc khăn tắm che đậy. mặc dù không lộ ra thứ gì, nhưng độ hấp dẫn không giảm chút nào mà ngược lại tăng lên. Lúc này, Lâm Na tuyệt đối là người tình trong mộng của tất cả nam nhân. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng không hiển lộ dung mạo cùng hành động bạo lực.
Ở bên ngoài, Long Nhất hô hai tiếng thấy không ai đáp ứng, vốn muốn xoay người rời đi, nhưng tinh thần lực đột nhiên cảm giác hậu viện có người. Long Nhất suy nghĩ một chút, bất chấp cái gì mà tự do riêng tư, trực tiếp đẩy cửa vào, hướng hậu viện đi đến.
“Kì quái, kiện nội y ta mua lần trước đâu rồi?” Lâm Na đi ra từ trong phòng tắm, nhớ tới kiện nội y mà nàng thích nhất vẫn để phơi nắng, chưa có mang vào, liền đi ra ngoài lấy.
Lâm Na cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp khoác chiếc khăn tắm nhỏ quấn quanh người đó ra khỏi cửa, chỗ ở của nàng ở một nơi hẻo lánh, vắng vẻ, vô cùng u tĩnh, không cho phép người ngoài tiến vào. Hơn nữa nàng biết ông nội Phổ Tu Tư không ở nhà, cũng không phải cố kị gì cả.
Đang lúc Lâm Na đi ra ngoài thu hồi nội y thì Long Nhất đã thông qua phòng phía trước đi tới hậu viện. Bốn mắt nhìn nhau, hai người tề tề sửng sờ tại chỗ.
Bọn cô vừa vào trong tiệm váy cưới đã có nhân viên nhiệt tình ra đón.
– Cô Dạ, cô muốn chọn váy cưới sao?
Quản lý cửa hàng niềm nở hỏi thăm.
Bà vừa nhìn qua là đã bị sự xinh đẹp phóng khoáng của Dạ Vị Ương thu hút, ở cô bé tỏa ra khí chất tự tin hiếm thấy, nên bà mới nghĩ là cô bé định kết hôn.
– Không phải, là chị dâu của tôi.
Dứt lời cô bé kéo Nhạc Yên Nhi lên phía trước.
Người quản lý rất ngạc nhiên, thế mới hiểu cô gái ăn mặc đơn giản này lại là phu nhân của chủ tịch tập đoàn LN nổi tiếng.
Vì tò mò nên bà không nhịn được nhìn lâu một chút.
Bề ngoài của Nhạc Yên Nhi rất đẹp đẽ xinh xắn, nhìn qua không thu hút lắm, càng không sánh bằng Dạ Vị Ương khiến người ta phải lóa mắt ngay từ đầu nhưng càng nhìn Nhạc Yên Nhi sẽ càng thấy thích bởi cô vô cùng ưa nhìn, dễ khiến người ta thoải mái, nhất là lúc cô cười rộ lên, đuôi mắt hơi cong và răng nanh lộ ra, ánh mắt cũng sáng rực lên trông đẹp vô cùng.
Cô ăn mặc rất đơn giản nhưng lại tràn ngập hơi thở thanh xuân, sức sống tươi trẻ lan tràn khắp xung quanh.
Khí chất của cô cũng rất dịu dàng thanh thoát.
Cô gái thế này lạc vào đám đông cũng không nổi bật nhưng chỉ cần có người nhìn thấy cô sẽ không nhịn được dõi theo mãi thôi.
Bà quản lý giấu hết sự kinh ngạc trong lòng, không ngờ hôm nay mình tiếp được khách lớn thế này nên vội cho nhân viên mời hết các vị khách khác về sớm, cả tiệm váy cưới lớn thế giờ còn đúng ba người khách.
– Xin hỏi bà Dạ đây có thích kiểu dáng nào hoặc có yêu cầu nào đặc biệt không ạ?
Quản lý cười hỏi.
– Có chứ, chắc chắn phải có rồi!
Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp nói gì Dạ Vị Ương đã dành trước, cô bé nhấp một ngụm nước miếng, nhớ tới chuyện Dạ Đình Sâm dặn trước khi đi nên vội lôi một tờ giấy trong túi xách ra, đọc một mạch.
– Trong hôn lễ chiếc váy chính là váy dài thì không cần nói, nhưng không được hở ngực, không lộ lưng, cũng không được để lộ xương quai xanh, không được có ren mỏng lộ da thịt. Bữa tiệc cưới thì may váy ngắn không được trên gối, các yêu cầu khác giống hệt váy cưới chính.
Cô đọc một lượt tờ giấy trên tay, đây chính là những lời Dạ Đình Sâm lặp lại những ba lần trên điện thoại đấy, một chữ cô cũng không dám quên.
Nhạc Yên Nhi nghe xong chỉ dở khóc dở cười lắc đầu, bỗng lại nhớ tới lần trước tham dự bữa tiệc của Dior, lúc Dạ Đình Sâm chọn váy cho cô cũng đòi nọ hỏi kia, này không được nọ không xong, soi mói đến mức cô phát điên.
Dạ Vị Ương nhìn bà quản lý đã hóa đá bên cạnh, cũng rất đồng cảm:
– Bà nhớ hết chưa?
– Cô Dạ Vị Ương… Nếu váy cưới mà đúng như thế, thì… còn là váy cưới nữa không?
Quản lý tỏ ra cực kỳ khó xử.
Dạ Vị Ương nghe thế gật đầu đồng cảm:
– Tôi rất thông cảm với bà, tôi cũng biết làm thế chắc không còn là váy cưới nữa rồi. Nhưng đây không phải yêu cầu của tôi mà là của ông anh tôi, nếu làm sai ý anh ấy chắc chúng ta sẽ bị ông ý xử lý hết mất. Váy cưới chính sẽ đặt may rồi gửi đến địa chỉ này, còn lại thì chọn luôn trong tiệm đi.
Cô đọc địa chỉ biệt thự của Dạ Đình Sâm, cũng tiện cho Nhạc Yên Nhi thấy váy cưới của mình sớm một chút.
Với thân phận của họ khi kết hôn ít nhất cũng phải mặc bốn năm bộ lễ phục.
Quản lý sao dám làm mất lòng Dạ Đình Sâm, vội vàng ghi nhớ tất cả các yêu cầu của hắn rồi cho người đi chuẩn bị.
Minh Tinh Tinh chạy qua chạy lại giữa một đống váy cưới, vui như tết, vừa chạy vừa hô:
– Ôi! Chị xinh đẹp mà cưới là có rất nhiều đồ ăn ngon rồi, vui quá đi!
Trong cái đầu bé xíu của nó chỉ nghĩ đến ăn mà thôi.
Dạ Vị Ương giờ mới nhớ đến thằng nhóc này, chỉ nó rồi bảo:
– Tìm bộ đồ hoa đồng cho thằng nhóc này nữa, đồ con gái ấy.
– Sao cơ?
Thằng bé sửng sốt đến lắp bắp, hỏi lại ngay:
– Em là con trai mà, sao lại phải mặc đồ con gái chứ?
– Vì hoa đồng chị tìm đủ rồi, thiếu một bé gái nữa thôi, em có ý kiến gì hả?
– Không được! Em không chịu, lâu lắm rồi em không mặc đồ con gái!
Thằng nhóc tức muốn lật bàn rồi.
Minh Tinh Tinh lúc nhỏ vẫn hay mặc quần áo con gái, giờ nó không muốn tiếp tục mặc nữa.
Dạ Vị Ương cười gian, nhìn nó chằm chằm rồi bảo:
– Em cũng từng giả con gái rồi còn gì, giờ mà không nghe chị là ăn đòn nát mông đấy nhé!
Minh Tinh Tinh đời này không sợ trời chẳng sợ đất, chỉ sợ đúng hai người.
Một là Dạ Đình Sâm, máu lạnh vô tình, trước mặt hắn nó có làm gì cũng bị bóc mẽ hết.
Một người khác chính là Dạ Vị Ương, dù là phụ nữ nhưng còn kinh hơn đàn ông, đã thế còn giỏi nhất là đánh nhau, xong còn hay chơi xấu cù cho nó cười đến không dừng được.
Dưới áp lực của cường quyền nó ấm ức nhìn Nhạc Yên Nhi, vừa mới định khóc lóc làm nũng đã bị Dạ Vị Ương lườm cho một cái:
– Không được khóc, nuốt lại!
– …Vâng.
Dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, Minh Tinh Tinh bĩu môi rút hết nước mắt về.
Quản lý nhanh chóng mang váy cưới tới, đều là loại cực kỳ đơn giản và kín đáo. Nhạc Yên Nhi vào phòng thay đồ thử, lúc ra ngoài có cảm giác đường cũng đi không nổi nữa.
Thân dưới váy bó sát nên mỗi bước đi phải rất cẩn thận, đúng kiểu người mẫu mới chịu nổi.
Mỗi bước còn phải thật ngắn, dù đi đứng khó khăn nhưng không thể phủ nhận bộ váy đuôi cá này khiến mắt người nhìn phải sáng rực lên.
Vì là loại váy bó sát thân thể nên phô bày được hết dáng người tiêu chuẩn của cô, nhìn qua như một nữ sinh bình thường mà giờ đây thoắt cái đã biến thành một mỹ nhân nóng bỏng.
Mắt Dạ Vị Ương sáng rực lên, cô bé bước lên thả mớ tóc đen của cô xuống, không ngớt lời khen:
– Quá đẹp, dáng chị đúng là không chê được. Đợi đến hôn lễ em sẽ chuẩn bị trang sức cho, đảm bảo sẽ làm chị đẹp hơn gấp trăm lần!
– Đẹp thì có đẹp nhưng đi lại khó quá.
Cô thử bước vài bước, thế thôi mà làm tất cả mọi người phải chăm chú nhìn theo.
Chính cô thấy không thoải mái nhưng người ngoài lại có cảm giác cực kỳ hấp dẫn.
Vì làn váy hạn chế mỗi bước chân nên vừa hay tạo thành dáng đi catwalk, dưới chân váy còn lộ ra mắt cá chân trắng nõn, dưới cùng là đôi giày cao gót cao 10 cm, mũi giày kín đáo che hết bàn chân nhỏ xinh.
Mỗi bước đi của cô như đều tỏa ra ánh sáng, so với người mẫu chuyên nghiệp còn đẹp hơn.
Quản lý đứng nhìn bên cạnh lập tức phải nghĩ lại, khi nãy bà nghĩ cô không thu hút người ta ở cái nhìn đầu tiên đều vì vẻ đẹp của cô không hề phô bày ra, đúng là người đều dựa vào quần áo hết!
Nhạc Yên Nhi đi giày cao gót không quen, đang lắc lư nghiêng ngả lại nghe Dạ Vị Ương bảo:
– Bộ này được rồi, giờ theo kích cỡ của chị dâu tôi tìm thêm bộ nữa đi.
– Vâng, mời cô Nhạc đi theo chúng tôi thay đồ ạ!
***