Phong Lưu Pháp Sư

Chương 132: Thân phận của kiếm thánh


 

Dịch: Aficio

Hùng Bá tâm tình hớn hở trở về nhà, hắn vừa mới lĩnh một nghìn tử tinh tệ tiền thưởng đưa huynh đệ đi ăn nhậu ở Túy Hương lâu một trận. Đây là nhiệm vụ thoải mái nhất kể từ ngày hắn tạo dựng nên Bạo Hùng dong binh đoàn, diễn tấu hài mà cũng có thể nhận được nhiều tiền như thế, món này đích thực là quá hời đi.

Vô tình hắn phát hiện đèn trong phòng muội muội Tiểu Y còn sáng, trong lòng nghi hoặc. Nha đầu này đang làm gì nhỉ? Muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ.

Hắn gõ mấy cái vào cửa phòng, nhưng không có tiếng người trả lời.

“Tiểu muội! Muội có ở đó không? Ca vào nhé!” Hùng Bá nói xong dùng lực đẩy cửa tiến vào, phát hiện Tiểu Y không ở bên trong.

Hùng Bá đóng cửa lại, vén một bức vẽ bằng vải trên tường bên trái lên, một khe ma pháp lộ ra. Hắn lấy một thẻ ma pháp trên người đút vào, bức tường liền vô thanh vô tức mở ra làm hai, không ngờ đây là một cánh cửa được ngụy trang bằng ma pháp.

Bên trong cửa ma pháp cũng không có gì khác biệt, đó là một mật thất hình tròn rất rộng lớn. Trên tường mật thất có khắc đầy những phù điêu thần thoại cho đến đủ loại đồ án của các chủng tộc tinh linh. Trong mật thất cái gì cũng không có, ở chính giữa là một bệ đá gồ lên. Nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất là bên trên mật thất không ngờ lại trong suốt, ngẩng đầu lên có thể thấy được bầu trời sao bát ngát.

Tiểu Y mặc một trường bào tử sắc vẽ đầy các phù văn thần bí, tĩnh lặng quỳ trên bệ đá ngước lên nhìn vào bầu trời sao vô tận, biểu hiện thành kính, môi hồng khép mở niệm những lời chú ngữ khó hiểu.

Hùng Bá không làm phiền Tiểu Y, chỉ đứng yên lặng ở một bên nhìn nàng chăm chú. Ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, trong lòng hắn dâng lên một sự ấm áp. Hai huynh muội nương tựa lẫn nhau tới hiện tại, trải nghiệm thật sự quá nhiều, quá nhiều rồi. Thuở ấy, hắn mới mười hai tuổi. Để nuôi muội muội chỉ mới sáu tuổi nên hắn đi làm dong binh. Lúc đó không có dong binh đoàn nào chịu nhận hắn, cũng không có ai muốn hợp tác với hắn. Thử hỏi, một kẻ bề ngoài quái dị lại vẫn còn là tiểu hài có tác dùng gì chứ. Thế là hắn đành phải làm một mình, từ nhiệm vụ cấp F như đưa thư tìm người cho tới sau này tạo thành đoàn thể làm nhiệm vụ cấp A, vô số lần phải khó nhọc vẫy vùng trong làn ranh của tử vong.

Tiểu Y từ lúc nào bắt đầu có năng lực dự ngôn nhỉ? Hùng Bá bắt đầu nhớ lại. Năm đó, hắn mười tám còn Tiểu Y mười hai. Hắn đi làm một nhiệm vụ trở về liền phát hiện muội muội y coi như tính mạng biến đổi, đồng tử trong suốt bình thường lóe lên ánh sáng của sự hiểu biết, khí chất biến thành tĩnh lặng sâu xa. Lúc đó hắn thường bị cho là không đầu không óc, nhưng điều hắn nghĩ là hồ ngôn loạn ngữ sau này lại biến thành sự thực.

Tòa viện tử này chính là Tiểu Y đưa hắn đến, lúc đó nàng nói với hắn nơi này về sau là nhà của họ. Còn lại, bất kể hắn cố hỏi nàng thế nào, Tiểu Y đều ngậm miệng không trả lời.

Đúng vào lúc Hùng Bá đang chìm vào trong hồi ức, cặp mắt của Tiểu Y bắt đầu rung động. Nàng đứng dậy, dịu dàng nói: “Ca! Sao huynh lại đến?”

Hùng Bá tỉnh lại, cười nói: “Ca vừa rồi thấy phòng muội còn sáng đèn, do vậy mới tiến vào xem.”

Tiểu Y gật đầu, rời bệ đá chầm chậm bước tới, đứng trước mặt Hùng Bá nhìn hắn thật sâu.

“Tiểu muội. Muội sao lại nhìn ta như thế?” Hùng Bá không tự nhiên hỏi.

“Ca. Lý tưởng của huynh là gì?” Tiểu Y khẽ hỏi.

“Lý tưởng của ta? Lý tưởng của ta chính là tạo nên một dong binh đoàn cấp S, trở thành thần thoại trong giới dong binh Thương Lan đại lục.”

“Đấy chỉ là lý tưởng huynh biểu hiện ra thôi, muội biết lý tưởng chân chính của huynh.” Tiểu Y nói.

Hùng Bá ngây ra hỏi: “Tiểu muội. Muội gợi ý cho ta biết dự ngôn của ta được không?”

Tiểu Y chuyển thân, khe khẽ nhắm mắt lại, như đang nói mơ: “Da ngựa bọc thây, tung hoành sa trường, tướng quân xuất hiện, nhật nguyệt vô quang.”

“Da ngựa bọc thây, tung hoành sa trường.” Hùng Bá lẩm bẩm lập lại, máu nóng sục sôi. Nam nhi phải là da ngựa bọc thây, làm nên kỳ công tuyệt thế. Đây chính là lý tưởng của hắn, trở thành một tướng quân dẫn binh lính, đánh hạ giang sơn vạn lý.

“Thế cân bằng của Thương Lan đại lục sẽ vỡ, không thể phục hồi, tương lai không xa, gió cuộn bốn phương, cả đại lục sẽ bị hãm vào trong trường chiến loạn.” Tiểu Y lãnh đạm nói.

Hùng Bá hô hấp chững lại, hai mắt phát sáng, vội nói: “Tiểu muội. Ý muội là huynh có cơ hội thực hiện lý tưởng, nhưng huynh phải làm thế nào đây? Nhập ngũ chăng?”

Tiểu Y lắc lắc đầu thở khẽ đáp: “Muội không biết nữa, gợi ý từ dự ngôn không quá rõ ràng.”

oOo

Long Nhất từ mê mê man man tỉnh lại được, mở to hai mắt. Òa vào trong mắt là bầu trời trong xanh như vừa mới được gột rửa, gió mát nhẹ thổi qua mặt, mười phần dễ chịu khoan khoái.

“Đây là nơi nào? Ta tại sao lại ở nơi này?” Cái đầu của Long Nhất chưa thực sự tỉnh táo, nhất thời nhớ không ra rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Long Nhất ngồi dậy, hắc bào che trên người liền tuột xuống. Hắn lúc này mới biết toàn thân trên dưới đầy những sợi vải rách, còn hắn đang ở trong một mảnh rừng nơi sơn dã.

“Trời ơi! Chẳng lẽ ta bị con khủng long nào điếm ô sao.” Long Nhất lẩm bẩm. Thấy tức cười lắc lắc đầu, mười phần bội phục sức tưởng tượng của mình.

Tâm niệm như điện, hắn rốt cuộc cũng nhớ ra đêm qua quyết đấu một trận với kiếm thánh thần bí, lúc đó bị chính lôi điện hắn thi phóng kích trúng, sau đó y thức đều chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Gã ấy chẳng phải quá biến thái sao, chưa gì đã động thủ động cước với bản thiếu gia. Long Nhất trong lòng nghĩ vậy. Một đợt gió lạnh chợt ập tới, da gà lại nổi lên.

Đình chỉ hồ tư loạn tưởng lại, Long Nhất thấy mình vẫn còn sống thì hưng phấn không thể tả, đúng là nhân phẩm tốt đấy chứ, bị sét đánh mà không chết. Hắn còn nghĩ hắn đã linh hồn rời thể xác rồi. Long Nhất nhắm mắt lại đưa ý niệm tiến nhập vào trong ý thức hải. Khi thấy được ngân tử sắc tinh thể trong đó, hắn không còn kinh ngạc như lần trước nữa mà ngược lại tâm lý còn vui sướng, bởi vì điều này biểu hiện rằng điện hệ ma pháp đã đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ rồi. Đây đích thực là một thế giới kỳ quái, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hôm nay trong ý thức hải đã có hai viên ma hạch, không hiểu về sau năm hệ ma pháp nguyên tố còn lại có phải cũng hóa thành dạng này không. Long Nhất nghĩ trong lòng.

Không biết kiếm thánh đó đâu rồi, tại sao lại đưa hắn đến nơi này? Long Nhất quay đầu nhìn khắp, đột nhiên mục quang dừng lại. Ở nơi xa hắn thấy một bóng lưng cực kỳ ưu mĩ. Nữ nhân này thân hình yểu điệu, mặc một áo dài màu tím đậm, mái tóc dài đen nhánh như thác nước đổ xuống sau người.

“Ây. Là người Cuồng Long đế quốc.” Long Nhất trong lòng kinh ngạc, từ mái tóc đen nhánh là biết được quốc tịch của nàng. Chỉ là một nữ hài bình thường sao lại có thể xuất hiện ở nơi rừng núi? Do đó Long Nhất xác định nàng không phải là người bình thường, nói không chừng cùng hội cùng thuyền với kiếm thánh đó.

“Wow! Mĩ nữ!” Long Nhất kêu lớn.

Nữ tử này quay đầu lại, thân hình nhấp nhô lên xuống vài cái đã đứng trước mặt Long Nhất. Long Nhất lúc này mới phát hiện nữ nhân có bóng lưng mĩ lệ tuổi thanh xuân sớm đã qua rồi, xem ra đại khái tầm bốn mươi tuổi, da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, từ ngũ quan tinh trí cùa bà có thể thấy được hồi trẻ tuổi nhất định phải là mĩ nhân danh mãn thiên hạ.

“Đại tỷ. Tỷ khỏe a. Ta nghĩ tỷ biết ta sao lại ở chỗ này?” Long Nhất kéo hắc bào trên người lên quá đùi, che giấu bản thân thật chặt, sợ rằng xuân quang của mình của mình phát tiết ra ngoài.

“Đại tỷ?” Trung niên mĩ phụ nghe được lời xưng hô của Long Nhất, biểu tình trên mặt biến thành mười phần quái dị.

Không lâu sau, trung niên mĩ phụ khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Bà nói: “Ngươi đương nhiên là bị ta đưa tới đây rồi.”

“Tỷ đưa tới đây? Tỷ không định nói với ta rằng tỷ chính là kiếm thánh tấn công ta đêm qua chứ?” Long Nhất ngạc nhiên hỏi.

“Không sai. Chính là ta.” Trung niên mĩ phụ lãnh đạm nói.

Long Nhất đánh giá lại một lượt trung niên mĩ phụ, chưa từng nghe Thương Lan đại lục có một vị nữ kiếm thánh à. Nhưng Thương Lan đại lục rộng lớn như vậy, một vài cao thủ ẩn thế không để người khác biết, điều này cũng đâu có gì kỳ quái.

“Tại sao tỷ lại tấn công ta? Ta có thù oán gì với tỷ à?” Long Nhất hỏi.

“Không có.” Trung niên mĩ phụ lắc lắc đầu.

“Vậy là tỷ có thù oán với Tây Môn gia tộc?” Long Nhất hỏi tiếp.

“Cũng không có.” Trung niên mĩ phụ trả lời lãnh đạm.

“Thế thì tại sao? Ta trêu tỷ hay là ghẹo tỷ rồi vậy, tỷ biết ta đêm qua thiếu chút nữa là không còn mạng chứ?” Long Nhất bất mãn kêu lớn.

“Nhưng ngươi giờ hoàn hoàn hảo hảo đúng không? Nói thêm nữa, nếu không phải là ta thì cảnh giới của ngươi có thể đột phá không?” Trung niên mĩ phụ đột nhiên lộ ra một nụ cười hờ hững.

Long Nhất nghĩ kể ra cũng đúng. Nếu như không gặp phải thiên lôi nhập thể, điện hệ ma pháp của hắn cũng không thể liền một lúc đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ.

“Ta và Tây Môn gia tộc các người cũng từng có giao tình không cạn, với việc ngươi làm xằng làm bậy trước đây, giáo huấn như thế là còn nhẹ đấy.” Trung niên mĩ phụ toát lên tia sáng lạnh, lập tức khiến Long Nhất rét run từ đầu đến chân.

Long Nhất run lên một cái vì lạnh, nhớ lại câu nói của trung niên mĩ phụ. Bà nói có giao tình không cạn với Tây Môn gia tộc. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, mắt bất chợt sáng lên. Hắn nhìn bà cười ám muội: “Đại tỷ à, hay là tỷ và lão đầu tử nhà ta từng có cái gì đó?”

Bang một tiếng, Long Nhất ôm đầu kêu đau. Chính là bị trung niên mĩ phụ thẹn quá hóa giận gõ vào đầu hắn.

“Đồ hỗn tiểu tử nhà ngươi nói linh tinh cái gì, niên kỷ của ta có thể làm nãi nãi của ngươi.” Trung niên mĩ phụ lửa giận bừng bừng nói.

“Gì chứ? Nãi nãi?” Long Nhất trước mắt trắng lóa, gần như ngất xỉu.

“Thế thì tỷ là cùng với gia gia ta…” Long Nhất vốn muốn nói là cùng với gia gia ta có một cái chân, nhưng nói được một nửa liền phát hiện được trung niên mĩ phụ này sắc mặt biến đổi, có phẫn nộ, bi thương, hồi tưởng, ngọt ngào, biểu tình biến đổi như lật trang sách. Nhân sinh ngũ vị chua ngọt đắng cay mặn trong nháy mắt hoàn toàn biểu hiện ra hết.

Long Nhất thấy được biểu tình này của trung niên mĩ phụ, nghĩ rằng phán đoán của hắn mới đây là đúng tám chín phần mười. Mĩ phụ này ngày xưa nhất định cùng với gia gia chưa từng gặp mặt của hắn có một đ

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.