Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 96: Tam đại gia tộc thảm rồi (1)



– Tam đệ, xảy ra chuyện gì vậy.
Nhạc Long cất tiếng hỏi Nhạc Thành.
– Đại ca, nhị ca xem ra hôm nay chúng ta tạm thời không có thời gian đối phó với tam đại gia tộc.
Nhạc Thành nở một nụ cười khổ.
Đổng Đại Ngưu quả là có mang theo hơn hai trăm người đến, Nhạc Thành cũng không thể mặc kệ, chỉ có thể tìm địa phương cho bọn hắn đặt chân.
Nhạc Long và Nhạc Hạc nhìn thấy hai trăm người đứng ở trước cửa nhà Nhạc gia thì cũng rung động không thôi, những người này thực lực không kém dong binh đoàn của mình bao nhiêu, trong đó có tổng cộng bảy tám người là đấu linh cao thủ, một người thân hình cao lớn là bát tinh đấu linh.
Hơn hai trăm cường đạo ở Bạch Vân sơn mặc dù khí thế không thể so sánh với Dong Binh đoàn nhưng trên người có một luồng sát khí khiến cho người ta không dám khinh thường.
Nhạc gia có tới hai trăm người đứng trước cửa đã hấp dẫn không ít người tới xem náo nhiệt, một số người còn tưởng rằng tam đại gia tộc tới Nhạc gia để báo thù nhưng về sau thì bọn họ lập tức từ bỏ ý nghĩ này, tam đại gia tộc cho dù toàn bộ huy động cũng không có khả năng có tới nhân số nhiều như vậy.
– Tam đệ, đây là những người do đệ thu phục được sao?
Từ rất xa, Nhạc Long đã khó tin hỏi Nhạc Thành.
– Ừ, bọn họ trước kia là cường đạo ở Bạch Vân Sơn.
Nhạc Thành liền trả lời.
– Bái kiến đại nhân.
Đổng Đại Ngưu nhìn thấy Nhạc Thành thì liền ra mắt. Sau đó hơn hai trăm người ở phía sau cũng cất tiếng.
Thanh âm của hơn hai trăm người tụ hội tại một chỗ đã vang lên một hồi chấn động, người ở bên ngoài vài trăm dặm cũng có thể nghe thấy.
– Cái gì, hai trăm người này cũng là người của Nhạc gia, bọn họ hình như là thủ hạ của Tam thiếu gia gọi Nhạc Thành là đại nhân.
– Vậy thì lần này tam đại gia tộc thê thảm rồi, thế lực của Nhạc gia cũng đủ bình định cả ba nhà.
Không ít người cầu nguyện cho Tiền gia, La gia Hoàng gia.
– Đổng Đại Ngưu, có chuyện gì xảy ra vậy, các ngươi gặp phải đối thủ lợi hai sao?
Nhìn thấy khuôn mặt của Đổng Đại Ngưu, Nhạc Thành liền ngạc nhiên.
Khuôn mặt của Đổng Đại ngưu và mấy đấu linh đằng sau đã sưng lên, khắp nơi bầm tím, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra.
– Đại nhân, không có chuyện gì, đây là do mấy ngày trước chúng ta bị ngã.
Đổng Đại Ngưu trả lời Nhạc Thành, ánh mắt liếc trộm về phía Thác Ni Tư sau lưng của hắn.
Nhạc Thành quay đầu lại nhìn thấy Thác Ni Tư đang trừng mắt nhìn Đổng Đại Ngưu, thấy ánh mắt của Nhạc Thành thì cúi đầu xuống.
Nhạc Thành đột nhiên hiểu rõ, khó trách Đổng Đại ngưu đồng ý làm người hầu của mình, hóa ra là do Thác Ni Tư và Tử Điện Mãng đánh bọn họ. Chuyện đã qua hơn hai mươi ngày rồi mà bọn họ vẫn còn sưng bầ như vậy, không biết lúc mới đánh bộ dáng thê thảm đến thế nào.
Nhạc Thành cũng không có ý trách Thác Ni Tư và Tử Điện Mãng, hôm đó đúng là không có biện pháp, hiện tại người hẩu của Nhạc gia cùng với hơn một trăm dong binh đoàn hợp lực, Nhạc Thành đành phải phá hủy hàng rao của Nhạc gia, xây dựng một loạt sân nhỏ, sau đó đành để hai trăm người ủy khuất xây dựng thiết bị nghỉ ở trong đó.
Bởi vì nhóm người Đổng Đại Ngưu tới, Nhạc Thành đành tạm thời đình chỉ hành động với Tma đại gia tộc. Nhạc Thành cũng cố ý đưa cho Đổng Đại ngưu vài viên đan dược , tăng thêm sự kính trọng của bọn họ thêm mấy phần.
Nhìn thấy Nhạc Thành kéo tới hơn hai trăm người, Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong cũng kinh ngạc không ra lời, hai người nhận ra tu vi của Đổng Đại Ngưu là bát tinh đấu linh, từ nay về sau Nhạc gia ở Lập Anh trấn tuyệt đối là một thế lực lớn.
Hai ngày sau sân nhỏ ở nhà Nhạc gia đã được xây cất hoàn toàn, tổng cộng có hơn mười tòa nhà, chiếm diện tích rất lớn. sau khi thu xếp xong những chuyện này, Nhạc Thành dự định một lần nữa đối phó với Hoàng gia, ước hẹn của mình với Thanh Dương môn đã sắp tới Nhạc Thành muốn sớm xử lý chuyện của nhà họ Hoàng.
Về phần đấu giá đại hộ Linh Dương môn Nhạc Thành cũng muốn xem nhưng không có thời gian. Chỉ là lần này Nhạc Thành nghe nói ngũ phẩm đan dược do mình luyện chế đã mang tới phản ứng rất lớn ở Thất Tinh thành.
Phản ứng lần này so với việc Nhạc Thành lúc trước luyện chế ba viên đan dược tứ phẩm bán ở Nguyên Bảo tông còn lớn hơn nhiều.
Ngày thứ ba, Nhạc Thành tới cửa hàng binh khí xem một chút thì phát hiện ngoại trừ cửa hàng binh khí của Hoàng gia đã không còn buôn bán nữa, mà cửa hàng binh khí của Nhạc gia lúc nay đã đầy người, Nhạc Thành lúc này cũng để ra một giá tiền rất thấp, về phần lợi nhuận Nhạc Thành không quan tâm.
Mấy ngày nay Nhạc Tử sơn cũng rất vui vẻ, ba đứa con đều quay lại bên mình, hơn nữa cả ba đều có tiền đồ.
Sau khi quay lại Nhạc gia, Nhạc Thành thương nghị cùng với Nhạc Long và Nhạc Hạc cách đối phó với chuyện nhà Hoàng gia.
Xem ra trò chơi mới bắt đầu mà thôi.
Nhạc Thành thì thào nói, gia chủ của Hoàng gia mang theo mấy người Đấu vương của Nguyên bảo tông quay lại Lập Anh Trấn, vừa đi về đã phát hiện ra ở hoàng gia treo một vải trắng, đúng là có tang sự. Hoàng Huy ngạc nhiên nhanh chóng đi vào thì thấy ở trước linh đường có khắc tên con mình, hắn thấy vậy thì cơ hồ muốn ngất đi.
Biết được đứa con của mình chết ở trong tay của Nhạc gia, Hoàng Huy liền liên hệ với La gia và Tiền gia đồng thời tới nhà của Nhạc gia.
Tiền gia cùng với La gia hai nhà ngày trước nghe không ít điều kinh hãi từ Nhạc gia, nghe thấy Hoàng Huy mang về ba cao thủ đấu vương thì cũng chuẩn bị lực lượng gia tộc, chuẩn bị tấn công phá hủy nhạc gia.
Nhạc Thành đến cửa ra vào của Nhạc gia thì phát hiện lúc này Hoàng gai, Tiền gia, La gia tất cả gần hai trăm người, trong đó có mười tên cao thủ đấu linh và ba hán tử áo trắng.
– Cao thủ đấu vương, chẳng lẽ là người của nguyên bảo tông phái tới?
Nhạc Thành lầm bầm nói.
– Chủ nhân, ba người đó có thực lực đấu vương.
Khiếu Thiên Hổ nói với Nhạc Thành.
– Ta biết, đợi chút nữa ngươi cùng với Tử Điện Mãng thấy ta phân phó hãy ra tay.
Nhạc Thành nói, ba đấu vương mà thôi, chỉ cần Thác Ni Tư xuất mã là đủ rồi.
– Nhạc Tử Sơn, ngươi ra đây cho ta.
Hoàng Huy nổi giậ hướng về phía đại môn của Nhạc gia mà la lớn.
– Hoàng gia lão tiểu tử, ngươi tên là gì, ta là Nhạc Long, ngươi nói chuyện với ta là được rồi.
Nhạc Long la lớn về phía Hoàng Huy.
Lúc này Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong vẫn chưa biết người của Hoàng gia đến, Nhạc Long cũng không báo cho hai người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắc Ảnh Dong binh đoàn cưỡi ngựa màu đen xếp chỉnh tề trước đại viện của Nhạc gia, sau lưng Đổng Đại ngưu và hai trăm người từ Bạch Vân sơn cũng xuất hiện, đặc biệt là khí thế của Hắc Ảnh Dong Binh đoàn khiên cho người của tam đại gia tộc như muốn nhũn cả chân.
– Ngươi chính là Nhạc Long, chính là người giết con của ta.
Vừa nghe thấy tên của Nhạc Long, trong mắt của Hoàng Huy xuất hiện một ngọn lửa, hận không thể thiêu cháy tên tiểu tử này.
– Chính là tiểu gia nhà ngươi.
Nhìn về phía Hoàng Huy, Nhạc Long cũng không có một chút sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm về phía Hoàng huy, lão tiểu tử này chính là người đánh bị thương cha mình, hôm nay phải cho hắn đẹp mắt.
– Được được.
Ánh mắt của Hoàng Huy lộ ra hung quanh, trong mắt tràn ngập sát khí, nhất định phải giết tên tiểu tử này báo thù cho con của mình.
– Phụ thân, nhị thúc.
Đúng lúc này Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong đi ra.
Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong nghe nói người nhà họ Hoàng tìm đến lại nhìn thấy trận thế trước mắt thì trong lòng hơi kinh hãi.
– Nhạc Tử Sơn, ngươi cuối cùng cũng đã ra.
Hoàng Huy hung hăng nói với Nhạc Tử Sơn:
-Tính mạng của con ta, toàn bộ Nhạc gia các ngươi hôm nay sẽ phải đền lại.
– Hoàng Huy, chỉ sợ ngươi không có bổn sự này.
Nhạc Tử Sơn lạnh nhạt nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.