Chung cư Cẩm Giang.
Dương Kỳ Vi đưa túi văn kiện trong tay cho Chu Mộng Nguyên. Chu Mộng nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
“Em xem xong sẽ biết.”
Chu Mộng Nguyên nhận túi văn kiện, mở ra thì thấy tấm ảnh gia đình ba người, Chu Mộng Nguyên cũng không nhận ra đôi vợ chồng trong anh nhưng cô gái giữa hai người họ mang lại cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc. Cô nhìn cô gái kia hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn Dương Kỳ Vi.
“Cô ấy… có phải là Khương Trân hay không?”
Cô gái trên hình không đến mười hai mười ba tuổi nhưng nhìn kỹ cũng có thể thấy rõ cô gái này và Khương Trân vô cùng giống nhau, có thể nói là phiên bản khi còn nhỏ của Khương Trân.
Dương Kỳ Vi gật đầu, “Đúng vậy.”
“Nhưng chị cho em xem cái này làm gì?”
“Em đọc hết những tư liệu kia đi.”
Chu Mộng Nguyên cúi đầu đọc những tư liệu mà chị ấy đưa, nhưng càng xem đến phía sau thì chân mày cô nhíu càng chặt thẳng cho đến khi cô đọc hết phần tư liệu này. Thì ra cô vẫn luôn không biết bố mẹ Khương Trân là họa sĩ nổi tiếng lúc bấy giờ.
Họa sĩ Giáng Trinh và Minh Hà là một đôi vợ chồng nổi tiến trong giới mỹ thuật, nhất là Giáng Trinh từng nhận được nhiều giải thưởng đến đếm không xuể. Nhưng một đôi vợ chồng như thế mười một năm trước lại biến mất không còn xuất hiện trước mặt công chúng nữa, mọi người đối với chuyện này mỗi người nói một kiểu nhưng ai cũng không nghĩ đến hai người họ lại ly hôn, mà sau khi Giáng Trinh ly hôn thì lại mắc bệnh trầm cảm nặng.
Từ đó cho đến bây giờ bà và con gái Khương Trân sống nương tựa lẫn nhau, nhưng bà không thể chấp nhận được sự thật chồng mình ngoại tình hơn nữa vì bệnh tình của mình mà từng tự sát nhiều lần, từng tự làm mình bị thương. Lúc đó, Khương Trân mới mười hai tuổi, lần phát bệnh gần đây nhất của bà ở bệnh viện Tấn Thành.
“Chị muốn làm gì?”
Dương Kỳ Vi ngồi xuống đối diện Chu Mộng Nguyên, nói: “Đương nhiên là chị muốn giúp em rồi, nếu như chúng ta vạch trần chuyện này ra ngoài…”
Chu Mộng Nguyên ngắt lời cô, “Cho dù có công bố ra ngoài đi chăng nữa thì chúng ta cũng không có chút lợi ích, người bệnh trầm cảm là mẹ cô ấy chứ không phải cô ấy.”
“Làm sao em biết?” Dương Kỳ Vi đột nhiên hỏi cô, “Một đứa trẻ lớn lên trong ngoài cảnh bị mẹ ruột ghẻ lạnh trong một khoảng thời gian dài như vậy thì cô ta hiển nhiên cũng sẽ bị mẹ mình ảnh hưởng. Chúng ta chỉ công bố chuyện này còn truyền thông muốn viết thế nào thì là chuyện của bọn họ.”
Chu Mộng Nguyên chợt cảm thấy Dương Kỳ Vi như thế này có đôi chút lạ lẫm, rõ ràng trước kia chị ấy không như vậy nhưng cô lại không nói được chị ấy lạ ở chỗ nào.
“Em không muốn như vậy.”
Dương Kỳ Vi hơi sửng sốt, “Không phải em rất chán ghét Khương Trân sao?”
Chu Mộng Nguyên trầm mặc, cô lặp đi lặp lại tự hỏi trong lòng mình cô thật sự chán ghét Khương Trân sao?
Đáp án cuối cùng cô nhận được là không phải.
Cô cũng không có thật sự chán ghét cô ấy, cô chỉ là ghen ghét cô mà thôi, cô thích Thư Lương Trì ròng rã bảy năm mà người Thư Lương Trì thích lại là Khương Trân.
Ngày đo Thư Lương Trì uống say cô tự mình đưa anh về nhà thế nhưng lại nghe được anh gọi tên Khương Trân, một lần rồi lại một lần, mang theo nỗi nhớ vô tận, lúc ấy đầu óc cô trống rỗng, vì sao anh lại kêu tên Khương Trân?
Cho đến sau này cô mới biết thì ra người mà Thư Lương Trì thích là Khương Trân. Kỳ thực cô vẫn luôn biết trong lòng anh có một người con gái nhưng cô cảm thấy có lòng tin vào bản thân mình, chỉ cần cô kiên trì thì cô có thể thay thế vị trí của cô gái kia trong lòng anh. Nhưng vì sao lại như vậy chứ? Vì sao hết lần này đến lần khác người đó lại là Khương Trân?
Người đàn ông Thư Lương Trì này đối với cô mà nói là một người xa không thể với tới nhưng đối với Khương Trân mà nói thì dễ như trở bàn tay, mà cô lại không quý trọng. Thực ra trong lòng cô hiểu rõ chuyện này không phải lỗi của cô ấy nhưng cô lại không khống chế được bản thân mình, sự đố kị này giống như một hạt giống vậy mọc rễ nảy mầm trong lòng cô, phát triển nhanh như chớp, cho nên cô bắt đầu đoạt tài nguyên của Khương Trân, cô cho rằng bản thân sẽ vui vẻ thỏa mãn nhưng mọi chuyện cũng không giống cô tưởng tượng. Trong lòng cô không hề vui vẻ chút nào, mà ngược lại làm thế nào cũng thêm bất mãn và trống vắng. Mà ngay lúc này, cô lại hơi hối hận về hành động này của bản thân mình.
“Em không ghét cô ấy.”
Dương Kỳ Vi hơi sửng sốt, “Nhưng Thư Lương Trì thích Khương Trân, người mà em thích bảy năm lại thích cô ta.”
“Nhưng đó không phải là lỗi của cô ấy.”
“Em hối hận rồi sao?”
Chu Mộng Nguyên, “… Đúng vậy.”
Dương Kỳ Vi nhắm mắt lại, “Em muốn làm hòa với cô ta?”
Lần này Chu Mộng Nguyên không nói gì, cô im lặng, cô hiểu rõ Khương Trân, hai người bọn cô không thể trở về như lúc ban đầu nữa rồi. Một lát sau cô mới lên tiếng: “Không có.”
Ở trong khoảng thời gian cô im lặng này tay cầm tài liều của Dương Kỳ Vi cũng dần nắm chặt lại, cô cũng không có vì câu “Không có” của Chu Mộng Nguyên mà thả lỏng, đôi mắt của cô chợt trở nên âm trầm khó hiểu.
“Chị Vi, cứ vậy đi.”
Dương Kỳ Vi dần buông lỏng tay ra, cô đứng dậy khẽ vỗ nhẹ vai Chu Mộng Nguyên, “Em quá mềm lòng. Được rồi, chị biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi. Chị về trước đây.”
Chu Mộng Nguyên cũng đứng dậy, “Em tiễn chị.”
**
Mấy ngày sau, tiểu hoa đán đang hot Khương Trân bị vạch trần gia thế, tiểu hoa đán đang hot là con gái của vợ chồng họa sĩ nổi tiếng Giáng Trinh và Minh Hà. Đồng thời việc hai vợ chồng họ mười một năm trước đã ly hôn cũng lộ ra ánh sáng, sau khi ly hôn Giáng Trinh vì không tiếp thu được sự thật này mà mắc bệnh trầm cảm. Nhiều năm qua không ngừng tự làm hại bản thân và tự sát, việc này cũng tạo thành bóng ma cực lớn cho đứa con gái nhỏ tuổi.
Mà cùng lúc đó, bạn học thời cấp hai của Khương Trân cũng tung ra tin nóng nói rằng lúc đi học tính cách của cô rất lầm lì, tâm lý có khuynh hướng không được bình thường, càng có bạn đại học của cô nói rằng lúc học đại học Khương Trân vẫn không hòa đồng như cũ, thậm chí ngay cả bạn kí túc xá chung phòng bốn năm đại học cũng không nói được mấy câu. Chỉ trong một quãng thời gian ngắn hàng loạt các tin tức liên quan đến Khương Trân tầng tầng lớp lớp xuất hiện, mang lại ảnh hưởng cực lớn cho cô.
Lúc nhìn thấy tin tức Khương Trân đang ở chung với Chu Mộng Nguyên, bởi hai người các cô có một quảng cáo hợp tác với nhau. Vốn đang quay phim nhưng khi Khương Trân nhìn thấy tin tức đó xong thì hoàn toàn biến sắc, không kịp chào hỏi với người phụ trách mà liền vội vàng rời đi. Trần Bội Bội giải thích với người phụ trách xong cũng không quan tâm người ta có hiểu hay không liền vội vàng đuổi theo cô.
Nhưng lúc cô ấy đi ra thì đã chậm, Khương Trân đã lái xe rời đi.
Trên đường đi đến bên xe Khương Trân vẫn luôn gọi điện thoại cho Khương Bạch Thiến thế nhưng cô đã gọi rất nhiều cuộc mà đầu bên kia vẫn không có người nghe điện thoại. Lúc này lòng cô nóng như lửa đốt, dù bây giờ Khương Bạch Thiến đã có chuyển biến tốt rồi nhưng hotsearch này mang sức ảnh hưởng quá lớn, cô không thể để bà nhìn thấy tin tức như thế được, cô sợ bà ấy không thể chịu được mất.
Sau nhiều lần không thể kết nối thì cô không thể làm gì khác ngoài việc gọi điện thoại cho thím Tô, cũng may là thím Tô nhận điện thoại, mà lúc này Khương Bạch Thiến cũng ở bên cạnh thím Tô nên cô nói sơ qua chuyện này cho thím ấy nghe, thím Tô nói rằng thím ấy sẽ để ý giúp cô, lúc này Khương Trân mới yên tâm mà cúp điện thoại.
Lúc này công ty vì đầu đề hotsearch không hề báo trước này của Khương Trân mà loạn thành một đoàn, chiếc hotsearch này tựa như có người ở nhúng tay đẩy vậy, tựa như tuyết lở ngày càng lớn. Trương Tịnh Tịnh cũng vì chuyện này mà bận sứt đầu mẻ trán.
Lúc Thẩm Ương nhìn thấy hotsearch thì lập tức gọi điện thoại nhưng máy cô vẫn luôn trong trạng thái bận, nên anh không thể nào liên lạc được cô. Cuối cùng không còn cách nào khác anh chỉ có thể trước giúp đỡ mấy người Trương Tịnh Tịnh xử lý ảnh hưởng mà chiếc hotsearch này mang lại.
Lúc Khương Trân đến trấn Thanh Liên thì đã là xế chiều, lúc cô đến cửa nhà thì thím Tô đang đứng trước cửa nhà, thím Tô thấy cô thì vội vàng chạy đến. Khương Trân thấy sắc mặt thím ấy không tốt vừa định hỏi thì đã nghe thím ấy nói.
“Trân Trân à, mẹ cháu vẫn thấy được tin ấy.”
Khương Trân sửng sốt, thím Tô vội vàng nói tiếp, “Nhưng cháu cũng không cần quá lo lắng, mẹ cháu hình như không sao cả, chỉ nói là hơi mệt muốn nghỉ ngơi.”
Mặc dù là nói như vậy nhưng Khương Trân vẫn có hơi lo lắng, nên cô nói mấy câu với thím Tô rồi vội vàng vào nhà.
Cửa phòng Khương Bạch Thiến chỉ khép hờ, cô nhìn thoáng vào trong lòng khẽ chùng xuống. Cô đẩy nhẹ cửa đi vào, đi đến trước mặt bà xác nhận là bà chỉ ngủ thôi thì thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ cô đây là sợ, là do bệnh đa nghi quá nặng.
Khương Trân duỗi tay muốn dịch chăn giúp bà, chỉ là vừa chạm vào thì Khương Bạch Thiến đã tỉnh.
Khương Bạch Thiến nhìn thấy Khương Trân thì còn hơi không phản ứng kịp, qua vài giây sau bà mới lấy lại tinh thần lại, bà ngồi dậy, “Sao con lại về rồi?”
“Con lo lắng cho mẹ.”
Khương Bạch Thiến cười khẽ, “Mẹ không sao cả, nhưng mà còn con…”
Vành mắt Khương Bạch Thiến trong nháy mắt ửng đỏ, sau khi xem tin tức thì bà càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, bà thua thiệt cô ấy quá nhiều, “Trân Trân, là mẹ có lỗi với con.”
Bà chỉ lo chìm đắm trong thế giới của mình, bà luôn lơ là con bé nhưng làm cho bà vui mừng là cho dù con bé có một người bà thì con gái của bà một mình vẫn khỏe mạnh trưởng thành. Đây là sự vui mừng của bà, mà cũng là sự áy náy.
“Đều đã qua rồi ạ.”
Khương Bạch Thiến vuốt đầu cô, “Cứ hốt hoảng như vậy mà chạy tới sao, con đã ăn cơm chưa? Mẹ đi nấu cơm cho con, nấu phật nhảy tường mà con thích ăn nhất.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Khương Bạch Thiến xuống tầng thì Khương Trân về phòng mình, đợi đến khi cô sờ thấy điện thoại của mình trong túi thì chợt nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra thì phát hiện điện thoại đã tắt máy, cô vội vàng sạc điện thoại di động. Sau khi khởi động máy thì cô nhìn thấy các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của Thẩm Ương.
Cô lập tức có dự cảm xấu, cô vội vàng gọi điện lại cho anh. Đầu bên kia đổ chuông vài tiếng thì mới có người nhận điện thoại.
“Alo?” Cô cận thận từng li từng tí.
“Vì sao em không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của anh?” Giọng nói Thẩm Ương nghe có hơi mệt mỏi.
“Điện thoại em hết pin, vừa mới sạc ạ.”
“Em đang ở đâu?”
“Em… vừa mới về đến trấn Thanh Liên.”
“Anh biết rồi, chờ anh.”
“Anh muốn đến đây sao?”
Thẩm Ương “Ừm” một tiếng rồi tắt điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Trân chợt có chút xúc động muốn khóc. Trước đó cô bị sự sợ hãi làm cho đầu óc choáng váng, lúc ấy trong đầu cô chỉ toàn Khương Bạch Thiến, cô quên hết tất cả mọi người kể cả Thẩm Ương, thế nhưng sau khi nghe thấy giọng của anh cô chỉ cảm thấy mũi mình chua xót, anh gọi cho cô nhiều cuộc như vậy mà cô lại không nhận chắc chắn lúc ấy anh đều sắp phát điện, loại tâm tình này cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai.