Triệu Nhã Nhu thấy vậy, biết rõ bé gái sẽ không buông tay, đây là lần đầu tiên từ sau khi được giải khai phong ấn, nàng thấy bé gái lại quấn quít với Diệp Lãng như vậy.
– Không sao, cứ để nàng bên cạnh ta, cho dù thêm nàng thì ta vẫn đủ thời gian.
Diệp Lãng xua tay.
– Tốt!
Triệu Nhã Nhu gật đầu, sau đó cùng chúng nữ mỗi người tiến vào một vòng tròn không gian truyền tống, nàng phát hiện vòng tròn này có chút chật trội, một vài vòng tròn khác vẫn còn khá trống trải, liền chạy qua đó, sau đó gọi Diệp Lãng ý bảo hắn đợi chút nữa cùng đến chỗ này luôn. Nhưng Truyền Tống Trận này cũng không phải là một vòng lớn, mà là rất nhiều vòng nhỏ, chính là cửa vào các không gian ngục giam, hiện tại Diệp Lãng chính là điều động toàn bộ các không gian truyền tống, sử dụng cùng một lúc.
Lúc này Diệp Lãng cũng không để ý Triệu Nhã Nhu đã di chuyển đến một vòng tròn khác, tự nhiên cũng không nghe thấy nàng gọi bảo hắn đi qua.
– Tốt! Truyền tống bắt đầu!
Sau khi Diệp Lãng mở ra truyền tống trận, liền hướng một vòng tròn chạy vào, về phần vòng tròn này có ai ở bên trong, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao thì sau này cũng ở cùng một chỗ, chỉ là sự tình trong chớp mắt mà thôi. Triệu Nhã Nhu cũng không để ý đến chuyện này, nàng có thể hiểu được vì sao Diệp Lãng lại làm như vậy. Chỉ thấy không gian vặn vẹo, trong nháy mắt tất cả mọi người có cảm giác mất đi trọng lực, sau đó chỉ một khắc đã phát hiện mình lại có trọng lực, đồng thời cảnh vật trước mắt biến đổi.
– Diệp Lãng, coi chừng!
??
– Ha ha! Các ngươi cho rằng đã thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?!
Diệp Lãng nhìn kỹ lại, dường như ở phụ cận đều là người phía Tường Không, cái gì mà địa phương an toàn, hoàn toàn là đưa dê vào miệng cọp. Chỉ là đối với tình huống như vậy, đối với Diệp Lãng mà nói, hắn cũng hoàn toàn không thèm để ý.
– Nhất định là do Tiểu Linh quá ngốc, bị người theo dõi!
Diệp Lãng ngẩng đầu nhìn lên phi thuyền phía trên không trung, cái này thực sự là quá huênh hoang rồi.
– …
Tiểu Linh ở bên trong phi thuyền biểu hiện rất vô tội, đó không phải là do ta ngốc mà là ngươi mới đúng, ngươi gọi ta chạy đến nơi này, đây không phải là tuyên bố cho người khác biết, chỗ này có vấn đề hay sao? Vốn còn cho rằng Tường Không không thể nhanh chóng phản ứng như vậy, chỉ là không nghĩ đến đối phương vừa vặn cũng muốn đến nơi này, Lý Nguyệt tựa hồ đã quên mất một điểm, đối phương nếu muốn dẫn nổ di tích thì cũng cần tìm kiếm một địa phương có khoảng cách an toàn.
– Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ, hay là chém giết ra ngoài?
Hổ Nữ nhìn về phía hoàng đế Tường Không cắn răng nói.
– Chém giết cái gì, trốn lên phi thuyền phía trên mới là tốt nhất, nhân số phe ta vốn đã không nhiều rồi.
Diệp Lãng tức giận nói:
– Hổ Nữ, từ lúc nào ngươi lại biến thành bạo lực như vậy?
– Gần đây chinh chiến liên miên, quả thực khiến cho ta có chút bạo lực, ta lập tức sẽ sửa lại!
Hổ Nữ nghiêng đầu nói.
– Tiểu Linh khởi động hệ thống phòng ngự, hệ thống tấn công của phi thuyền, hạ cánh.
– Cái gì? Hạ cánh? Đệ đệ ngươi làm như thế chẳng phải là tạo cho người khác có cơ hội tấn công phi thuyền hay sao?
Diệp Lam Vũ trợn mắt vô cùng kỳ quái, lúc này phi thuyền đang ở phía trên không trung vô cùng an toàn, một khi đáp xuống, lập tức sẽ lọt vào phạm vi công kích của người khác.
– Yên tâm, bọn hắn còn chưa đủ sức phá hủy hệ thống phòng ngự của ta, vì nó ta đã phải tốn không ít thời gian, nếu như bọn hắn không thức thời, chúng ta sẽ lập tức phản kích.
Diệp Lãng xua tay.
– Thế nhưng nếu bọn hắn lên được phi thuyền?
Diệp Lam Vũ lại hỏi.
– Bọn hắn không lên được, chỉ có chúng ta mới có thể tiến vào!
Diệp Lãng vừa cười vừa nói.
– ?
Mọi người có chút khó hiểu.
– Đến lúc đó các ngươi sẽ hiểu!
Diệp Lãng ôm lấy bé gái, vừa cười vừa nói, mà lúc này bé gái lại chỉ lên bầu trời bập bẹ. Đương nhiên mọi người không ai hiểu nổi những lời này của Diệp Vân đến cùng là có ý gì. Nhưng rất nhanh tất cả liền minh bạch, hóa ra là như thế này, chuyện này quả thực là hơi thần kỳ. Khi phi thuyền hạ xuống, phía Diệp Lãng rất thuận lợi đã có thể bước lên, vừa đi vừa sợ bị người khác tập kích, đến lúc đó sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi. Chỉ là khi mọi người toàn lực chuẩn bị cho một trận khổ chiến, lại phát hiện ra, đối phương không ai có thể tiến lên, chuẩn xác mà nói, là không có người nào có thể tiếp cận phạm vi phụ cận phi thuyền.
Đây chính là hệ thống nhận dạng, người không thông qua, thì không có cách nào vượt qua hệ thống phòng ngự của phi thuyền, tương đương với việc không có cách nào tới gần phi thuyền. Phương thức này, Diệp Lãng cũng không giải thích kỹ với mọi người, chỉ nói qua loa, cái này dựa vào một ít phương thức loại bỏ tin tức cơ bản, những tin tức này tuy rằng rất bình thường, nhưng nếu chồng chất lên nhau, lại là độc nhất vô nhị.
– Các ngươi chuẩn bị rời đi sao?
Lúc này hoàng đế Tường Không mở miệng, hắn lại một lần nữa sợ hãi trước luyện kim thuật thần kỳ của Diệp Lãng, nếu như quả thực để cho Diệp Lãng rời đi, khẳng định phe mình sẽ thua cuộc. Chỉ là có biện pháp sao? Nếu luận vũ lực, phe kia còn cao hơn mình rất nhiều, nếu luận luyện kim thuật, phe mình cũng không ai có năng lực cao hơn Diệp Lãng.
– Không đi chẳng lẽ còn đợi ngươi tiễn sao?
Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
– Ngươi không cảm thấy là thiếu ai à?
– Thiếu ai? Hổ Nữ, Tiểu Ngũ, Phỉ Bà. . .
Diệp Lãng rất nhanh điểm một lần,
– Chỉ Tình Đường tỷ cũng có, hình như không thiếu người, lão bà, chúng ta thiếu người sao?
– Không thiếu, như vậy đã rất nhiều rồi.
Diệp Thành Thiên hồi đáp.
– Không thiếu người, Lý Nguyệt, ngươi muốn tới sao? Nếu như ngươi tới, ta hoan nghênh ngươi, Sa Lan… Ngươi vẫn là ở bên kia đi.
Diệp Lãng nói.
– Ta…. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, hơi do dự, dù sau hiện tại nàng lập trường bất đồng.
– Ngưới có ý gì?
Sa Lan căm tức Diệp Lãng.
– Không có gì, dù sao đi nữa chúng ta cũng đối lập, ngươi chung quy không cần ở bên ta.
Diệp Lãng trả lời.