Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 213: Kiếm Dị Thảo


Dựa theo lý giải của Diệp Trần thì Kiếm Ý giống như phụ trợ. Vĩ dụ như một kiếm bình thường, kiếm khí có thể chặt đứt được một khối thép tinh. Nếu ẩn chứa thêm Kiếm Ý nói không chừng có thể chặt đứt được hai khối thép tinh. Nguyên nhân chính là do Kiếm Ý làm kiếm khí biến đổi, khiến cho kiếm khí càng thêm chắc chắn, lực phá hoại cũng càng lớn. Chỉ có điều quá trình Kiếm Ý biến đổi kiếm khí không có làm ảnh hưởng tới kiếm khách. Hoặc nói với cảnh giới hiện tại của Diệp Trần còn không bị Kiếm Ý ảnh hưởng, chỉ có thể đủ dùng mà thôi.

Đương nhiên, Kiếm Ý lại không hoàn toàn là phụ trợ. Bởi vì hư vô, cho nên nó có thể chặt đứt hư vô. Vạn tà bất xâm. Như một kích vừa rồi, nhìn như không tồn tại nhưng có thể khiến bồn cây bị hủy diệt sinh cơ mà không phải trực tiếp hủy diệt bồn cây.

Cạch cạch cạch!

Bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng. Trên thực tế loại thanh âm này mỗi ngày đều vang lên một lần.

Đứng dậy xuống giường, Diệp Trần nói:

– Vào đi.

Két kẹt!

Cừa phòng bị đẩy ra, tiểu nhị cầm một chiếc thẻ màu vàng đưa tới:

– Thiếu hiệp, đây là bằng hữu của ngươi ngờ ta đưa cho ngươi thẻ khách quý này.

Diệp Trần nhận lấy xem qua, trên đó viết:

– Thẻ khách quý phòng đấu giá Kim Đỉnh Thành.

– Là nữ?

Diệp Trần hỏi.

– Vâng?

Diệp Trần không cần đoán cũng biết là ai, lại hỏi:

– Đấu giá hội tại Kim Đỉnh Thành còn có mấy ngày, có tin tức gì không?

– Là ngày mai!

– Ân! Ngươi chuẩn bị cho ta chút đồ ăn.

Thu hồi thẻ khách quý, Diệp Trần phân phó tiểu nhị.

Một phút đồng hồ trôi qua, rượu và thức ăn được mang tới, Diệp Trần ở ngay trong phòng chậm rãi hưởng thụ.

Cách quán trọ của Diệp Trần ba con phố, bên trong phòng khách một quán rượu lộng lẫy xa hoa. Quách Lam Nguyệt cùng Đệ Lục Dạ và Đệ Tứ Dạ đang cùng nhau nghị luận.

– Quách chấp sự, ngươi xác định muốn tiến tử hắn vào Lãm Nguyệt Lâu?

Đệ Lục Dạ vuốt vuốt một thanh chủy thủ nói.

Quách Lam Nguyệt nói:

– Nhất định. Người này nếu như Lãm Nguyệt Lâu chúng ta không thể chiêu mộ được thì quả là đáng tiếc.

Đệ Tứ Dạ trọng thương chưa lành, sắc mặt hơi tái nhợt, mở miêng nói:

– Rất khó khăn.

– Thiên tài đều có những chuẩn tắc làm việc của chính mình. Không có khó khắn mới gọi là kỳ quái. Tựa như Đệ Thất Dạ cùng Đệ Tam Dạ, bọn họ đều là tuyệt đỉnh thiên tài trong tông môn của mình, mời bọn họ gia nhập cũng đã tốn hao rất lớn.

Đệ Lục Dạ cười nói:

– Xem ra Quách chấp sự đã có đối sách.

– Đối sách thì không tính là gì, chỉ có thể tận lực tạo hảo cảm với hắn. Đến lúc trọng yếu lại có thể để cho hắn thiếu nợ chúng ta một cái nhân tình. Ví dụ như lần đấu giá hội này, nếu hắn có vật phẩm nào ứng ý bản thân tiền tài lại không đủ. Ta cũng không ngại mà cho hắn mượn một ít.

Quách Lam Nguyệt mỉm cười, với tư cách là chấp sự của Lãm Nguyệt Lâu, địa vi tuy không tính là cao tầng nhưng cũng có thể điều động một phần tài nguyên nhất định của tổ chắc.

– Ài, xem ra ta cần phải gấp rút tu luyện, bằng không có khả năng bị loại khỏi Thất Dạ.

Đệ Lục Dạ cũng cảm thấy có chút áp lực.

Sáng sớm ngày hôm sau. Trên đường phố lại tụ tập rất nhiều võ giả, không ít người bản thân vẫn còn mang theo thương thế.

– Nghe nói lần đấu giá hội tại Kinh Đỉnh Thành này có một quả Hỏa Long quả được mang ra đấu giá, không biết là thiệt hay giả?

– Hỏa Long quả, cái này là đồ tốt nha. Đối với võ giả Bão Nguyên Cảnh chúng ta mà nói không thể nghi ngờ là đỉnh cấp đan dược, đáng tiếc tài lực của chúng ta căn bản không đủ xem.

– Đúng vậy, tài sản của mấy người chúng ta cộng lại xem chừng cũng không mua nổi một chút vỏ của Hỏa Long quả.

– Không nói nữa, đến phòng đấu gia rồi.

Của phòng đấu giá rất rộng lớn, mấy người sóng vai đi vào.

– Hỏa Long quả! Thứ tốt.

Lời nói của đối phương lọt vào tai Diệp Trần khiến cho hắn phải suy nghĩ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tu vi của hắn bây giờ là Bão Nguyên Cảnh trung kỳ.

Muốn đạt tới Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong thì phải tích lũy chân khí. Không có khả năng trong một hai lần là xong. Nhưng có thể có được một quả Hỏa Long quả thì trong thời gian ngắn có thể khiến cho tu vi của hắn đạt tới Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong, giảm bớt đại lượng thời gian.

Tiến vào trong cửa lớn, bên phải có một thông đạo hoa lệ, đầu thông đạo có hai tên võ giả thủ hộ tại đó.

– Khách quý mới có thể qua thông đạo!

Diệp Trần đi lên giơ thẻ khách quý ra.

Võ giả cung kính nói:

– Xin mời.

Đi vào bên trong thông đạo, Diệp Trần nhìn thấy Quách Lam Nguyệt, đối phương ngồi ở trong phòng khách quý số bảy mà thẻ của hắn cũng là số bảy.

Quách Lam Nguyệt nói:

– Diệp Trần lại đây.

Tiến vào bên trong phòng khách quý xa hoa, Diệp Trần quan sát một phen. Bản thân hắn ngồi ở ghế da trung tâm, còn Quách Lam Nguyệt thì ngồi ở bên cạnh.

– Nghe nói lần đấu giá này sẽ xuất hiện một quả Hỏa Long quả.

Quách lam Nguyệt làm ra vẻ vô ý nói.

Diệp Trần gật đầu:

– Ta đã biết.

– Hỏa Long quả là một thiên tài địa bảo, không có ba bốn mươi vạn hạ phẩm linh thạch thì rất khó cạnh tranh. Bất quá ta có thể cho ngươi mượn.

Diệp Trần chỉ cười không nói gì.

Rất nhanh đấu giá hội bắt đầu.

Một vị đấu giá sư tóc xám trắng đi lên đài, hắn tới giữa sàn đấu giá, chợt nói:

– Giống như những lần khác, lần đấu giá hội Kim Đỉnh Thành này cũng chia làm hai bộ phận. Bộ phận thứ nhất dùng hoàng kim giao dịch. Bộ phận thứ hai dùng linh thạch giao dịch. Ta dám khẳng định bộ phận thứ nhất bảo vật không có nhiều. Nếu người nào động tâm mà hoàng kim không đủ thì có thể dùng linh thạch để hối đoái ra hoàng kim. Tỉ lệ là một đổi ba trăm. Đương nhiên đấu giá hội tại Kim Đỉnh Thành chúng ta chỉ nhận linh thạch hối đoái hoàng kim, hoàng kim hối đoái linh thạch là không phù hợp với quy củ. Hiện tại đấu giá hội có thể bắn đầu. Kiện vật phẩm đầu tiên đấu giá lên đài.

Theo lời đấu giá sư thì mọi người trong phòng đấu giá lập tức an tĩnh trở lại. Một nữ bồi bàn mỹ mạo từ trong hậu trường đi ra, mang theo một mâm tròn.

– Kiện vật phẩm đầu tiên là một bản Bí tịch nhân cấp đỉnh giai, tên là Thanh Hà quyết. Lấy Thanh Hà ý chí cuồn cuồn, luyện ra chân khí còn hùng hậu hơn so với cùng cấp. Giá khởi điểm là ba vạn lượng hoàng kim. Mỗi lần tăng giá thấp nhất là một ngàn lượng.

Kéo mảnh tơ lụa trên mâm tròn ra, đấu giá sư thành thạo nói ra danh tự cùng hiệu quả của bí tịch.

– Ba vạn hai ngàn lượng!

– Ba vạn năm ngàn lượng!

Trên căn bản chỉ có võ giả Ngưng Chân Cảnh mới đấu giá. Trong bọn họ rất nhiều người mặc dù có Nhân cấp đỉnh giai võ học nhưng trên người nào có mấy môn võ học là Nhân cấp đỉnh giai đặc biệt. Có nhiều người thậm chỉ cả Nhân cấp đỉnh giai võ học cũng không có. Cho nên đối với quyển bí tịch này bọn họ cũng toàn lực tranh đoạt.

Chốc lát sau, Thanh Hà quyết đã bị một gã Ngưng Chân Cảnh trung kỳ dùng bốn vạn tám ngàn lượng hoàng kim mua lại.

Uống một ngụm trà xanh trên bàn, thần sắc Diệp Trần vô cùng nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế da. Giai đoạn đầu một số vật phảm mang ra đấu giá cũng không có cái nào tốt. Hắn tự nhiên cũng không có xuất thủ, bất quá quan sát khí thế của mọi người tham gia đấu giá cũng rất thú vị.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, vật phẩm đấu giá có giá trị ngày càng cao.

– Bảo vật kế tiếp, mọi người cũng không lạ lẫm gì. Những bằng hữu dùng đao khẳng định sẽ thích. Kiện vật phẩm thứ ba mươi bảy được mang ra đấu giá chính là một thanh Thanh Quang Đao hạ phẩm bảo khí.

Oanh! Phòng đấu giá lập tức sôi trào, bộ phận thứ nhất đấu giá xuất hiện hạ phẩm bảo khí, trước kia cũng không có xuất hiện nhiều. Khó trách đấu giá sư lại tự nhiên như vậy.

– Thanh Quang Đao này giá khởi điểm là một triệu lượng, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm vạn lượng. Bằng hữu nào thấy thích thì bắt đầu đấu giá a!

– Một triệu năm trăm ngàn lượng!

– Hai triệu lượng!

– Ba triệu lượng!

Qua mấy lần hô hấp, Thanh Quang Đao được đấu giá trèo thẳng lên ba triệu lượng. Bất quá Diệp Trần có chút kỳ quái. Ban đầu ở phòng đấu giá tây bắc Thiên Phong Quốc, hạ phẩm bảo đao Liệt Không Đao giá cũng không quá ba mươi vạn lượng hoàng kim. Mà Thanh Quang Đao này luận uy thế còn kém xa Liệt Không Đao, giá khởi điểm lại là một triệu lượng. Đương nhiên kết quả cuối cùng cũng không khác biệt lắm Liệt Không Đao được Lâm kỳ dùng năm triệu bảy trăm ngàn lượng hoàng kim mua được. Chắc hẳn Thanh Quang Đao này giá cuối cùng cũng không ít hơn con số kia là mấy. Dù sao thì Hắc Long đế quốc cũng không phải Thiên Phong Quốc. Ở đây kẻ có tiền rất nhiều.

Như Diệp Trần sở liệu, Thanh Quang Đao này rơi vào tay một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ. Giá cuối cùng là năm triệu năm trăm ngàn lượng hoàng kim.

– Bộ phận đấu giá đầu tiên sắp chấm dứt, bây giờ là một vật phẩm đấu giá cuối cùng. Cũng là một vật phẩm có giá trị nhất trong bộ phận thứ nhất. Đạo hữu nào nếu thiếu hoàng kim thì không nên quên bổn phòng đấu giá có thể dùng linh thạch hối đoái hoàng kim tỉ lên là một đổi ba trăm.

Rất nhiều người trợn mắt lên nhìn. Trên thị trường một khối hạ phẩm linh thạch tương đương với hơn bốn trăm lượng hoàng kim. Ngẫu nhiên giảm giá trị cũng có thể hối đoái được bốn trăm hoàng kim. Mà ở đây lại chỉ có thể hối đoái với ba trăm lượng hoàng kim.

Quách Lam Nguyệt cười nói:

– Đừng thấy đại bộ phận mọi người khinh thường, nhưng đến mấu chốt kẻ muốn hối đoái hoàng kim cũng rất nhiều.

Diệp Trần gật đầu, bộ phận đấu giá thứ nhất không phải là những mặt hàng đơn giản. Có không ít võ giả Bão Nguyên Cảnh không thiếu linh thạch nhưng chưa hẳn là sẽ không thiếu hoàng kim. Dù sao đại bộ phận võ giả cũng chỉ có mấy mươi vạn lượng hoàng kim. Bọn họ cũng không cần quá nhiều hoàng kim làm gì!

Một nữ bồi bàn mỹ lệ bước ra mang theo một mâm tròn đặt trên bàn đấu giá. Đấu giá sư kéo miếng vải lụa lên, giương giọng nói:

– Vật phẩm đấu giá cuối cùng là ba gốc Kiếm Hình Thảo.

Kiếm Hình Thảo!

Diệp Trần nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua loại linh thả này.

Cùng phản ứng với Diệp Trần thì những khách quý ở trong những phòng khác lại có thái độ ngược lại. Có không ít võ giả Bão Nguyên Cảnh động tâm, trong đó còn có một vài cường giả Tinh Cực Cảnh cũng phải chú ý.

Đấu giá sư không nhanh không chậm nói:

– Thiên Kiếm Hạp trên Lạc Nhạn Giang mọi người đều biết. Năm đó Chiến Vương chém xuống một kiếm mở ra Thiên Trụ Phong. Hình thành nên Thiên Kiếm Hạp, đồng thời Kiếm Ý còn sót lại của một kiếm đó năm trăm năm qua không biết mất. Một mực bao phủ lấy Thiên Kiếm Hạp. Nếu như không cẩn thận tiến vào trong đó thì chỉ sợ sẽ bị Kiếm Ý nghiền nát linh hồn, chết rồi không thể chết lại. Nghe nói từng có cường giả Tinh Cực Cảnh lỗ mang đi vào bên trong đó. Từ đó về sau không còn ai có thể nhìn thấy hắn nữa. Hơn phân nửa là đã chết.

Trong phạm vi Thiên Kiếm Hạp, cơ hồ không có thực vật có thể sinh tồn. Dù có cố ý trồng thực vật trong đó thì hạt giống cũng không thể sinh trưởng.

Nhưng mọi sự vật luôn luôn có một đường sinh cơ. Trong Thiên Kiếm Hạp có một loại thực vật có thể sống sót, thực vật này có tên Thiết Nham Thảo. Thiết Nham Thảo cứng cỏi dị thường. Người bình thường cầm đao kiếm chém cũng không đứt. Đúng là loại thực vật này có thể chịu đựng được Kiếm Ý của Chiến Vương, chậm rãi lột xác trở thành Kiếm Hình Thảo. Đương nhiên không phải mỗi gốc Thiết Nham Thảo đều có thể lột xác trở thành Kiếm Hình Thảo. Tỷ lệ nhỏ đến đáng thương, một vạn gốc chưa hẳn đã có một cây.

Thiết Nham Thảo một khi lột xác thành Kiếm Hình Thảo thì trong nó hấp thu một tia Kiếm Ý. Sợi Kiếm Ý này vô hình vô chất, đối với kiếm khách lĩnh ngộ Kiếm Ý lại vô cùng trân quý. Nghe nói từng có nhiều người dựa vào Kiếm Hình Thảo mà đột phát Kiếm Ý. Đạt tới tiểu thành Kiếm Ý hay đại thành Kiếm Ý, điểm này mọi người có thể kiểm chứng.

Trong phòng khách quý. Nghe xong đấu giá sư thuật lại, Diệp Trần âm thầm suy nghĩ:

– Thì ra là thế, Kiếm Ý của Chiến Vương quá mức cường đại, chạy vào bên trong Thiên Kiếm Hạp tìm hiểu chẳng khác nào chịu chết. Mà Kiếm Hình Thảo lại không giống như vậy. Bên trong có ẩn chứa Kiếm Ý không nhiều lắm cho nên không có khả năng gây ra nguy hiểm.

– Như thế nào, động tâm chứ. Thứ này chính là một mặt hàng bán rất chạy. Ngươi vận khí quá kém bởi vì thú triều mà kiếm khách đi vào Kim Đỉnh Thành không ít. Trong đó có rất nhiều người đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý. Mà còn có một gã kiếm khách Tinh Cực Cảnh, hắn sẽ không buông tha cho Kiếm Hình Thảo.

Quách Lam Nguyệt cảm thấy vui mừng, xem bộ dáng Diệp Trần khẳng định đối phương có ý với Kiếm Hình Thảo. Vốn lấy tài lực của hắn làm sao có thể cạnh tranh được với kiếm khách Tinh Cực Cảnh. Đến lúc đó chính mình có thể cho hắn mượn hoàng kim, khiến hắn nợ mình một nhân tình.

Diệp Trần không quá để ý, hắn cái gì cũng thiếu nhưng chỉ có hoàng kim thì rất nhiều. Nếu như không đủ nữa thì còn có đại lượng châu báu cùng bí tịch. Thậm chí là linh thạch cũng có trên trăm vạn. Kiếm Hình Thảo hắn phải đoạt được.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.