Linh La Giới

Chương 176: Thần kiếm xuất thế


Hạ Ngôn và Lâm Tam giống nhau, cùng xếp bằng bên cạnh linh lô chờ đợi một đêm! Khi tia nắng ban mai chiếu xuống hai người, cả hai hầu như đồng thời mở mắt, thở ra một hơi trọc khí ngưng kết trước ngực.
 
Sương sớm đã làm cho y phục của hai người hơi ướt át. Ánh nắng ban mai màu hồng chậm rãi trở nên sáng sủa. Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía mặt trời đỏ nơi chân trời xa xa. Trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
 
– Thanh kiếm này.
 
Kẹt một tiếng, cửa phòng Thu Nguyệt chậm rãi mở ra. Thu Nguyệt với một thân bạch y, tinh thần sáng ngời từ trong phòng bước ra ngoài, nhìn linh lò giữa nội viện.
 
– Thời gian coi như không sai biệt lắm, chuẩn bị mở lò!
 
Thu Nguyệt hướng về Lâm Tam nói.
 
Lâm Tam đáp một tiếng, sau đó thân thể mạnh mẽ nhảy lên như thỏ, thoắt một cái đã xuất hiện trên đỉnh lò. Hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ đỏ bừng, cánh tay áo được vén lên gần tới vai, lộ ra từng mảnh cơ nhục săn chắc.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn ngưng tụ, thầm nghĩ:
 
“Thực lực của Lâm Tam này, có thể là Linh Sư trung kỳ, thậm chí là Linh Sư hậu kỳ! Thế nhưng lại cam nguyện ở nơi này làm nghề thợ rèn ba mươi năm!”
 
Lạch cạch, tiếng cơ quan máy móc vang lên theo nắp lô mở ra, truyền vào tai Hạ Ngôn.
 
Từ trong linh lô, một luồng ánh sáng màu xanh, phóng thẳng lên trời.
 
Ông ông.
 
Khoảng chừng thời gian mấy cái hô hấp, đột nhiên, tiếng ngâm dài từ trong linh lô truyền ra ngoài. Theo tiếng ngâm, thân linh lò thật lớn này, dĩ nhiên bắt đầu rung động trên mặt đất, phảng phất như muốn bay lên.
 
Hạ Ngôn cảm giác được, dưới chân truyền tới rung động kịch liệt. Ánh mắt không khỏi hoảng sợ nhìn linh lô.
 
– Uhm, quả nhiên là thần kiếm!
 
Thu Nguyệt nhìn linh lô, thỏa mãn gật đầu. Sau đó lão vươn song chưởng, hai tay làm hành động mạnh mẽ nhấn xuống dưới một cái, linh lô đang không ngừng rung động kịch liệt, liền thoáng cái tĩnh lặng lại. Bất quá tiếng kiếm ngân vang lại càng thêm dữ dội.
 
Ánh sáng màu xanh càng thêm cuộn trào mãnh liệt, linh lực dâng trào, giống như vô cùng vô tận từ trong linh lò hướng về bốn phương tám hướng tản mát đi. Ánh sáng màu xanh vẫn chiếu thẳng trời cao.
 
May mà hiện tại vẫn còn rất sớm, bên ngoài đường hầu như không có người nào, không thì khẳng định sẽ có rất nhiều người nhìn thấy dị tượng phát sinh trong trang viên.
 
Vù vù, ngay khi Hạ Ngôn còn đang nhìn chằm chằm vào linh lô không chớp mắt, trên bầu trời, cũng sinh ra dị tượng! Chỉ thấy từng mảnh mây màu sắc rực rỡ chậm rãi tụ tập trên khoảng không. Trong đám mây rực rỡ nhiều màu này, dĩ nhiên tràn ra một cỗ lực lượng đáng sợ, không ngừng xoay tròn xung quanh.
 
Hạ Ngôn cảm giác được cỗ lực lượng đáng sợ này, kinh hoàng nhìn đám mây màu sắc rực rỡ đang không ngừng cuồn cuộn tụ lại trên không, trong lòng mờ mịt. Bất quá, Thu Nguyệt lại hình như không nhìn thấy cái gì, từ song chưởng của lão, vẫn đang không ngừng trào ra lực lượng vô cùng to lớn, đem linh lò mạnh mè trấn áp lại.
 
Đại khái thời gian khoảng một nén nhang, áng mây màu sắc rực rỡ ngưng tụ trên bầu trời, đột nhiên như tìm được mục tiêu, hóa thành một cầu vồng xinh đẹp trực tiếp tiến vào trong linh lò.
 
Sau đó, tất cả trở lại yên tĩnh, tiếng kiếm ngân vang cũng dần dần tiêu tán.
 
Binh!
 
Thu Nguyệt chậm rãi phiêu phù, bay tới phía trên linh lô, ngón tay nắm lại, thanh trường kiếm trong linh lô một lần nữa trở lại bàn tay Thu Nguyệt. Bất quá, thanh trường kiếm này sau khi trở lại tay Thu Nguyệt, dĩ nhiên giống như đang muốn giãy dụa, không ngừng rung động kịch liệt.
 
Nhìn một màn không thể tưởng tượng được này, Hạ Ngôn khẽ há miệng, con mắt cũng trừng lớn.
 
– Quả nhiên là thần kiếm! Thanh kiếm này, có thể nói là thần khí!
 
Trên mặt Thu Nguyệt lộ ra nụ cười vui mừng thỏa mãn gật đầu.
 
Sau khi từ phía trên linh lô hạ xuống, Thu Nguyệt đưa trường kiếm giao cho Hạ Ngôn.
 
– Thế nào? Đã nghĩ được cái tên nào hay cho thanh kiếm này chưa?
 
Thu Nguyệt nhìn Hạ Ngôn hỏi.
 
Hạ Ngôn gật đầu, tiếp nhận trường kiếm, kinh hỉ nhìn chằm chằm, trong miệng nói:
 
– Thanh kiếm này dưới ánh ban mai chú tạo thành công, vậy thì gọi là Thần Hi kiếm đi!
 
Nhìn vầng thái dương xa xa đang dần dần chuyển màu trắng. Hạ Ngôn cảm thán nói.
 
– Ha ha. Thần Hi kiếm, tốt, vậy thì gọi là Thần Hi kiếm đi!
 
Thu Nguyệt vuốt vuốt chòm râu của chính mình, thoải mái cười nói.
 
Hạ Ngôn cầm thanh trường kiếm trong tay, chậm rãi huy vũ vài cái, có chút nghi hoặc nói:
 
– Vì sao thanh Thần Hi kiếm này vào trong tay của đệ tử thì lại không rung động nữa vậy?
 
Mới vừa rồi, khi hắn nhìn thấy Thu Nguyệt lấy Thần Hi Kiếm từ trong linh lô ra. Thần Hi Kiếm rung động kịch liệt, mà hiện tại vào trong tay chính mình, Thần Hi Kiếm lại yên tĩnh lại.
 
Ánh mắt Thu Nguyệt chợt lóe, liếc mắt nhìn Hạ Ngôn nói:
 
– Ngày hôm qua, khi thần kiếm trải qua quá trình tẩy lễ, nếu như ta dùng máu của ta làm vật tế, như vậy nó ở trong tay ta sẽ rất yên tĩnh!
 
Nghe Thu Nguyệt nói như vậy, trong nháy mắt Hạ Ngôn liền hiểu rõ. Nguyên lai, ngày hôm qua, khi dùng máu tươi của chính mình dung nhập vào trong thanh Thần Hi Kiếm này, cũng giống như là dùng máu nhận chủ vậy.
 
Nói cách khác, hiện tại Thần Hi Kiếm đã nhận Hạ Ngôn là chủ nhân. Nếu như thanh Thần Hi kiếm này rơi vào trong tay người khác, nó sẽ bất an, không thể phát huy được uy lực mạnh nhất của nó. Cho dù là người có năng lực phi thường cường đại lấy được thanh kiếm này, thì cũng tuyệt đối không thể phát huy được toàn bộ uy lực của Thần Hi Kiếm.
 
Gật đầu thật mạnh, Hạ Ngôn nhìn vào thanh Thần Hi Kiểm phong cách cổ xưa với thân kiếm màu xanh, cảm xúc trong lòng dâng trào.
 
– Thử xem uy lực của thần kiếm đi!
 
Thu Nguyệt đứng cạnh Hạ Ngôn nói.
 
Hạ Ngôn cũng đang muốn thử xem uy lục của Thần Hi kiếm này như thế nào.
 
Tâm vừa chuyển, linh lực quán nhập vào thân trường kiếm, sau đó tiện tay chém một kiếm vào một khối cương thiết cách đó không xa. Khối cương thiết này, lập tức bị Hạ Ngôn cầm Thần Hi Kiếm đâm sâu vào giống như tờ giấy. Thần sắc Hạ Ngôn có chút dại ra, dĩ nhiên quên rút lại.
 
Độ sắc bén của thanh kiếm này, làm cho Hạ Ngôn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
 
– Uhm, không tồi, bất quá còn cần một cái vỏ kiếm tốt! Hạ Ngôn, ngươi đi theo ta chọn một cái vỏ kiếm.
 
Thu Nguyệt nhìn uy lục của Thần Hi kiếm, cũng không có bất cứ nét kinh ngạc nào, chỉ nói với vẻ đương nhiên.
 
“Uy lực của thanh Thần Hi Kiếm này, cũng quá lớn đi!” Hạ Ngôn thì thầm nói.
 
Lâm Tam một bên cũng hoảng sợ nhìn vết tổn hại mà Thần Hi kiếm vừa tạo ra.
 
“Vừa rồi, nếu như một kiếm vừa rồi không phải chém vào cương thiết mà là chém vào thân thể người, vậy thì làm sao có thể ngăn cản đây? Cho dù là có một thân linh lực cường đại và có dạng vũ khí như thế nào mới ngăn cản được sự sắc bén của Thần Hi Kiếm này? Bảo kiếm bảo đao bình thường sợ rằng ngay cả một nhát cũng không đỡ được, lập tức bị chém đứt đoạn. “
 
– Tiểu tử, thanh Thần Hi kiếm này, có thể nói là thần khí, uy lực đương nhiên phải rất lớn. Theo ta được biết, trên Đại Lục Long Chi, ngoại trừ Thần Hi Kiếm ra, còn có ba kiện thần khí khác! Ba kiện thần khí này, đều nằm trong tay cường giả có thực lực cực mạnh.
 
Thu Nguyệt trừng mắt liếc nhìn Hạ Ngôn:
 
– Ba kiện thần khí này, xếp hạng đầu tiên chính là Kinh Lôi Kiếm, xếp thứ hai chính là Càn Khôn đao, mà xếp thứ ba lại là Thần Long Tiên.
 
“Có ba kiện thần khí?” Hạ Ngôn nhìn về phía Thu Nguyệt, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói thần khí.
 
– Ba kiện thần khí này, luận về uy lực, hẳn là trên thanh Thần Hi Kiếm này!
 
Thu Nguyệt nói tiếp.
 
– Bất quá, ba kiện thẩn khí đều đã hoàn toàn định hình, không thể tiếp tục rèn. Thế nhưng Thần Hi Kiếm lại có thể tiếp tục rèn! Hạ Ngôn, chỉ cần ngươi có thể tìm được khoáng thạch tương đương với Bích Thủy Chi Tâm, có thể quay về tìm ta rèn lại một lần nữa.
 
Con mắt Thu Nguyệt lóe sáng.
 
Mỗi lần trải qua rèn lại, uy lực của Thần Hi Kiếm, đều sẽ đề cao một khoảng lớn. Hạ Ngôn thầm hít sâu một hơi, khiếp sợ nhìn về khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn của Thu Nguyệt
 
– Thần Hi Kiếm, vẫn còn có thể tiếp tục đề cao uy lực?
 
Hạ Ngôn lặp lại một lần nữa.
 
“Hiện tại, Thần Hi Kiếm có thể so sánh được với thần khí, như vậy, nếu tiếp tục đề cao uy lực, vậy thì có thể có uy lực càng mạnh mẽ hơn hiện tại? Với thực lực hiện nay của ta, có thể không tốn sức đâm thủng cương thạch dày 10 cm, chờ khi ta trở thành Đại Linh Sư, vậy chẳng phải càng mạnh hơn?”
 
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
 
– Uh, Thanh Thần Hi Kiếm này vừa mới chú tạo thành công, không giống như Kinh Lôi Kiếm kia đã trải qua chín lần rèn. Càn Khôn Đao và Thần Long Tiên cũng đã trải qua nhiều lần rèn, không thể tiếp tục rèn nữa!
 
Thu Nguyệt gật đầu nói. Hiển nhiên lão đối với tam đại thần khí hiểu biết tương đối rõ ràng.
 
– Đệ tử hiểu rồi
 
Hạ Ngôn gật đầu.
 
“Cần loại khoáng thạch đặc thù tương đương với Bích Thủy Chi Tâm!”'
 
Nhãn thần ngưng tụ, vô cùng kiên nghị. Sau này, Hạ Ngôn không chỉ muốn tìm kiếm dược liệu quý hiếm luyện chế đan dược mà còn muốn tìm kiếm tuyệt thế khoáng thạch để tiếp tục rèn luyện Thần Hi Kiếm!
 
– Hạ Ngôn, chúc mừng ngươi thu được thần khí.
 
Lâm Tam ước ao nói. Thần khí, ai không muốn?
 
Hạ Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng cười.
 
– Hạ Ngôn, đi theo ta!
 
Thu Nguyệt lần thứ hai nói.
 
Hạ Ngôn đi theo sau Thu Nguyệt, tới một gian phòng trong nội viện. Trong gian phòng này cũng bày đặt rất nhiều binh khí. Những thanh binh khí này hiển nhiên không phải là đống binh khi xếp chồng chất bên ngoài có thể sánh bằng. Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua, phát hiện trong không ít binh khí ở đây, dĩ nhiên mơ hồ tỏa ra sát khí, sát khí lạnh thấu xương từ những thanh vũ khí đơn thuần lan tới.
 
Thanh Thần Hi Kiếm không hề có loại sát khí này.
 
– Vũ khí ở đây, bất cứ thanh nào cũng có thể coi như bảo bối chém sắt như chém bùn. Bất quá, không thể so sánh được với Thần Hi Kiếm của ngươi.
 
Lắc đầu, Thu Nguyệt thuận miệng nói.
 
Hạ Ngôn hiếu kỳ nói:
 
– Thế nhưng ta cảm giác được trên một số thanh vũ khí có một loại khí tức đáng sợ!
 
Nhìn Thần Hi Kiếm của chính mình một chút, trên thân Thần Hi Kiếm xác thực không hề có sát khí lạnh lẽo làm người khác phải sợ hãi.
 
Thu Nguyệt xoay người lại, cười nói.
 
– Sát ý này cần phải dùng máu tươi để ngưng luyện ra! Thần Hi Kiếm của ngươi còn chưa từng giết qua người khác hoặc dã thú, làm sao có sát khí?
 
Nghe lời này, Hạ Ngôn hiểu rõ, gật đầu.
 
– Hạ Ngôn, nơi này ta có ba vỏ kiếm. Ngươi chọn một cái làm vỏ cho Thần Hi Kiếm!
 
Tới sát bức tường tận cùng gian phòng, Thu Nguyệt chỉ vào ba cái vỏ kiếm treo trên tường nói.
 
Ba vỏ kiếm này, thoạt nhìn bên ngoài hoàn toàn không giống nhau. Trong đó có một vỏ kiếm mềm, còn hai chiếc là vỏ kiếm tương đối cứng rắn. Vỏ kiếm mềm nhìn bên ngoài phi thường trơn bóng, mà hai vỏ kiếm còn lại, màu sắc không giống, đồng thời điêu khắc những hoa văn vô cùng phức tạp. Bất quá, cả ba cái trong lòng Hạ Ngôn đều nghĩ không giống bình thường. Ngay cả vỏ kiếm này cũng không bình thường
 
– Thần Hi Kiếm quá mức sắc bén, vỏ kiếm bình thường căn bản không thể nào đựng được! Ba vỏ kiếm này, ta đã cất giữ rất lâu, ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi một cái!
 
Thu Nguyệt vừa cười vừa nói.
 
– Cảm ơn tiên sinh!
 
Tâm thần Hạ Ngôn chấn động, vội vã kích động hành lễ nói lời cám ơn.
 
– Đừng khách khí, ngươi là đệ tử của Liễu Vân, cùng coi như nửa đệ tử của ta. Chỉ là một cái vỏ kiếm, có tính là gì?
 
Thu Nguyệt xua tay nói.
 
Hạ Ngôn cũng không tiếp tục do dự, trực tiếp tiến tới cầm lấy vỏ kiếm mềm màu đen nói:
 
– Đệ tử chọn cái này!
 
Nói xong, Hạ Ngôn cầm Thần Hi Kiếm nhẹ nhàng đưa lên, liền cho vào trong vỏ kiếm.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.