Trường kiếm trong tay Hạ Ngôn chỉ là một thanh kiếm bình thường tùy ý có thể thấy được trong các tiệm binh khí trên đường phố, so với Thanh Phong Kiếm Tịch Thu Thủy sử dụng thật là kém không chỉ một bậc.
Lưu Phương, cũng đầy lòng chờ mong nhìn Hạ Ngôn đi vào sân thi đấu. Mới vừa rồi khi Hạ Ngôn trắc nghiệm nội lực, dĩ nhiên đã làm cho hắn nhìn Hạ Ngôn với cặp mắt khác. Nếu nói một thiếu niên mười lăm tuổi đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch là thiên tài tu luyện hiếm thấy, vậy Hạ Ngôn kia quả thực chính là thiên tài trong thiên tài.
Giơ tay, bình kiếm, trường kiếm giữ ở trước ngực, trong mắt Hạ Ngôn chợt lóe tinh quang, lập tức một luồng bóng kiếm đột nhiên tung ra.
Kiếm kỹ của Hạ Ngôn thi triển ra mau lẹ phi thường.
Hắn hiện tại sử dụng võ kỹ là “Thiên Vũ Thần Thương”. Tuy nhiên, Hạ Ngôn lại dùng trường kiếm để thi triển ra thương pháp này.
Bởi vì Hạ Ngôn đã đem hoàn toàn thông hiểu đạo lí của “Thiên Vũ Thần Thương”, cho nên mặc dù là dùng trường kiếm thi triển ra, vẫn sinh động, tinh thục!
Một chiêu!
Hai chiêu!
Ba chiêu!
Lại là ba chiêu! Ba chiêu kiếm kỹ! Chẳng qua thời gian chỉ ba lần hô hấp là xong.
Hạ Ngôn liên tục hô hấp ba hơi trong lồng ngực, liền diễn luyện xong võ kỹ. Hắn hoàn toàn đơn giản hoá “Thiên Vũ Thần Thương”, các chiêu thức hoa mỹ không thực dụng hoàn toàn bị hắn vứt bỏ. Cuối cùng, cùng giống như “Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm” trước đây, hắn đơn giản hoá chỉ để lại ba chiêu hữu hiệu nhất.
Bởi vì không có đưa vào nội lực, cho nên Hạ Ngôn thi triển võ kỹ mặc dù rất nhanh nhưng cũng không có cái khí thế khiến cho người ta sợ hãi, thật giống như hắn tùy tiện múa may vài cái rồi thôi. Ngay cả tiếng xé gió tối thiểu phải có thì đều rất nhỏ, e là chỉ có một mình Hạ Ngôn có thể nghe được!
Ở thời điểm mọi người còn không kịp phản ứng được gì, Hạ Ngôn đã diễn luyện xong.
Nhã Phân ngồi ở trên khán đài cao, lúc này thân mình nàng thướt tha đứng lên, thần sắc trong mắt càng thêm mơ hồ: Chẳng lẽ Hạ Ngôn này cũng không phải là Linh La sao? Kiếm kỹ của Linh La đúng ra đâu phải như thế! Nhã Phân đã rất nhiều lần nghiên cứu qua kiếm kỹ của Linh La, mà võ kỹ Hạ Ngôn sử dụng hoàn toàn không liên quan gì với kiếm kỹ của Linh La.
Hạ Phi Long, cùng các vị trưởng lão Hạ gia, cũng đồng dạng có chút ngẩn người, suy nghĩ đến xuất thần.
– Cái này. võ kỹ Hạ Ngôn dùng là. là cái gì.
– Chết tiệt! Tiểu tử Hạ Ngôn này, dùng võ kỹ gì quái dị như thế?
“Thiên Vũ Thần Thương” mà dùng trường kiếm diễn luyện, đương nhiên bọn họ không nhận ra rốt cuộc là loại võ kỹ gì.
– – – – – – – – –
– Hình như là thương kỹ, lại giống như là kiếm kỹ, rốt cuộc là cái gì vậy?
Một gã Chấp sự Thánh đường cũng không hiểu được.
Hạ Ngôn diễn luyện xong sau đó hướng về bốn phía quảng trường khom mình thi lễ, rồi liền lửng thững đi trở về.
Hạ Tử Hân cùng Vương Ngữ Yên đều mở to đôi mắt đẹp mê hoặc chết người, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Ngôn. Vừa rồi, Hạ Ngôn đi lên cứ như vậy tùy ý khoa tay múa chân hai ba lần liền xong rồi?
– Hạ Ngôn! Huynh dùng là cái gì vậy?
Hạ Tử Hân dĩ nhiên nhìn không ra sự tinh diệu trong kiếm pháp của Hạ Ngôn, nàng thấy Hạ Ngôn cứ tùy tiện khoa tay múa chân mấy cái như vậy, ngay cả nội lực cũng chưa sử dụng, khiến nàng có chút sốt ruột.
Ở thời điểm diễn luyện võ kỹ nếu là sử dụng nội lực, tự nhiên khí thế có thể tăng thêm rất nhiều, nhìn xem cũng hoa lệ hơn rất nhiều.
– Hạ Ngôn! Ngươi tu luyện là võ kỹ gì vậy?
Vương Ngữ Yên chớp chớp hàng lông mi thật dài, tò mò hỏi.
– Võ kỹ này, là ta căn cứ vào kiếm kỹ “Thiên Vũ Thần Thương” sửa đổi lại, tên nó ta còn chưa có nghĩ ra đấy.
Hạ Ngôn cười cười.
Hắn chỉ có thể giải thích như vậy, trên thực tế kiếm kỹ này quả thật là hắn đơn giản hoá theo “Thiên Vũ Thần Thương”. Sử dụng kiếm diễn luyện thương kỹ sao có thể không quỷ dị như thế chứ?
Nghe Hạ Ngôn nói như vậy, Vương Ngữ Yên thoáng nao nao, đơn giản hoá võ kỹ? Lời này nếu không phải Hạ Ngôn chính miệng nói ra, muốn Vương Ngữ Yên tin là có thì thật muôn vàn khó khăn. Đơn giản hoá võ kỹ nói thì dễ, nhưng nếu không phải hiểu biết về võ kỹ đã tới một cảnh giới nhất định nào đó, căn bản là không có khả năng thành công đơn giản hoá võ kỹ. Cho dù là người sáng tạo ra võ kỹ này, đều khó nói có thể đơn giản hoá võ kỹ mình làm ra được hay không.
– Đây. này. này.
– Hạ Ngôn làm gì vậy?
– Ha ha! Ai nấy đều nói Hạ Ngôn Hạ gia rất mạnh, ta xem cũng là đồ bị thịt nha! Các ngươi nhìn kiếm kỹ của hắn xem! Quả thực là thứ vô dụng!
Con cháu ba đại gia tộc ở bốn phía quảng trường, mang theo biểu tình khác nhau: Con cháu Hạ gia tự nhiên là đầu óc rối tinh rối mù chả hiểu vì sao lại thế. Mà con cháu hai nhà kia thì có vui sướng khi người gặp họa, có trào phúng châm biếm.
– Tiểu tử này làm cái gì đây?
Hồng Phi nói với giọng, trầm thấp.
Nghe Hồng Phi nói, mấy Chấp sự đều đưa mắt nhìn về phía lão. Vừa rồi, Hồng Phi đúng là vẫn luôn chờ mong Hạ Ngôn diễn luyện võ kỹ.
– Ta xem tiểu tử Hạ gia này, khẳng định không có diễn luyện võ kỹ sở trường nhất của hắn. Ha ha! Dùng trường kiếm diễn luyện một bộ “Thiên Vũ Thần Thương”. Thật là chỉ có hắn mới có thể đơn giản hoá “Thiên Vũ Thần Thương” thành cái dạng này.
Hồng Phi mắt sáng ngời, cười ha hả, vừa lắc lắc đầu vừa nói.
Hồng Phi quả nhiên có tầm nhìn cao minh, không ngờ đã khám phá ra võ kỹ của Hạ Ngôn!
– Nhưng mà tiểu tử Hạ gia vì sao không diễn luyện võ kỹ sở trường nhất của hắn chứ?
Một gã Chấp sự Thánh đường hồ nghi hỏi.
Những người khác, cũng không sai biệt lắm đều có biểu tình như vậy.
– Ta cũng không biết! Tuy nhiên tiểu tử này thực có ý tứ nha! Trước mặc kệ hắn vì sao không sử dụng võ kỹ sở trường nhất của hắn. Các ngươi nói xem, vừa rồi hắn diễn luyện ba chiêu kiếm kỹ như thế nào?
Hồng Phi chợt biến đổi ánh mắt, liếc nhìn mọi người một vòng.
Mấy Chấp sự kia đều trầm ngâm suy nghĩ. Vừa rồi ba chiêu võ kỹ của Hạ Ngôn tuy rằng không có sử dụng nội lực, nhưng võ kỹ quả thật vô cùng tinh diệu. Càng là nghĩ lại từng chi tiết, càng có thể thấy ra thiên biến vạn hóa trong đó.
– Hay!
Lưu Hiên Hội trưởng Phòng đấu giá vỗ tay một cái nói.
– Ta cũng thấy rất khá!
Lý Thiên Luân Hội trưởng Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến cũng gật đầu nói.
Trong các Chấp sự tại đây, tuổi của Lý Thiên Luân cùng một Chấp sự khác bên cạnh hắn là nhỏ tuổi nhất. Gã Chấp sự trẻ kia là cường giả từ Học Viện Tử Diệp tới đây.
– – – – – – – – –
– Ừ! Hay lắm!
Hồng Phi chợt ngưng đọng ánh mắt.
Nhã Phân ngồi ở phía sau các Chấp sự, trong đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh xoay chuyển, thầm nghĩ: Thì ra là không có sử dụng bản lãnh chân thật của hắn. Vậy trong này.
Nhã Phân chợt nhìn Lý Thiên Luân đang ngồi ở trước mình, Lý Thiên Luân cũng đang xoay người chuyển ánh mắt nhìn về phía Nhã Phân, hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như có chung ý tưởng đều gật gật đầu.
“Linh La nếu thực chính là Hạ Ngôn này, vậy quả thật là đáng sợ! Mười lăm tuổi, trời ạ. Không tới vài năm nữa hắn nhất định có thể thành tựu cảnh giới Linh sư, có lẽ, tương lai có thể trở thành một Đại Linh sư!” Trong đầu Nhã Phân lóe ra một cái ý niệm này, nàng vội đè ép xuống.
Đại Linh sư.
Ngay cả Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy, cũng không phải cảnh giới Đại Linh sư. Đường chủ Thánh đường cũng chỉ là cảnh giới Linh sư hậu kỳ mà thôi.
Bốn phía quảng trường, từng đợt từng đợt tiếng bàn tán hỗn loạn.
Một số thiếu nữ cũng không có vì biểu hiện thiếu hấp dẫn của Hạ Ngôn mà hạ thấp nhiệt tình, ngược lại vừa nghe những người này nói xấu công kích Hạ Ngôn, họ liền ra sức phản kích!
Cách Hạ Ngôn diễn luyện võ kỹ gần nhất là Lưu Phương!
Hắn nhìn Hạ Ngôn, lại nhìn về bốn phía khán đài cao, lắc lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: “Bây giờ cứ chờ xem các vị Chấp sự, cộng thêm tộc trưởng ba đại gia tộc bình phán như thế nào. Mười Chấp sự ở đây, quyết định cuối cùng người dự thi nào sẽ bị loại bỏ.
– Hạ Ngôn! Sao huynh không sử dụng “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” vậy?
Hạ Tử Hân ở bên cạnh Hạ Ngôn, thấp giọng nói. Nhìn ra được lúc này nàng lo lắng hơn nhiều so với Hạ Ngôn.
Nếu bởi vì võ kỹ của Hạ Ngôn quá kém cỏi mà cuối cùng bị loại, vậy tổn thất đối với Hạ gia quả thật rất lớn. Người duy nhất ở Hạ gia đả thông toàn bộ kinh mạch chính là Hạ Ngôn, nếu Hạ Ngôn bị loại, thì lượt kế tiếp người thứ ba con cháu Hạ gia tất nhiên tuyệt đối sẽ bị rơi xuống thế hạ phong.
Thậm chí, có thể cuối cùng chỉ có một mình nàng có thể lấy được danh ngạch.
– Đừng lo lắng! Ta sẽ không bị loại đâu.
Hạ Ngôn tự nhiên biết trình độ võ kỹ của mình, hắn nhìn Hạ Tử Hân cười cười nói.
Thấy Hạ Ngôn định chắc như thế, Hạ Tử Hân nửa tin nửa ngờ thả lỏng mối lo lắng đang áp chế trong lòng. Hiện tại chỉ còn chờ Chấp sự Thánh đường cho điểm. Hiện tại, sẽ có năm người dự thi bị loại.
Tịch Thu Thủy cầm trong tay trường kiếm Thanh Phong rồi đột nhiên lay động, ngọc bội vô giá gắn trên tua kiếm đánh vào chuôi kiếm leng keng leng keng.
Hắn nhìn thấy võ kỹ Hạ Ngôn diễn luyện, đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó càng thêm đắc ý hẳn lên.
Mấy tên con cháu Tịch gia đứng bên cạnh Tịch Thu Thủy, cũng đều đầy vẻ vui mừng trên mặt.
– Thu Thủy ca! Ta thấy Hạ Ngôn này cũng chỉ có bản lãnh như thế. Huynh nhìn võ kỹ hắn sử dụng vừa rồi là biết. Đừng nói so sánh võ kỹ với Thu Thủy ca, mà ngay với võ kỹ ta diễn luyện cũng kém rất nhiều.
Một gã con cháu Tịch gia phun ra một hơi với vẻ mặt gian xảo.
– Hơn nữa. võ kỹ Hạ Ngôn sử dụng ở Phường thị khu Bắc lần trước, dường như cũng mạnh hơn rất nhiều so với hôm nay.
Tịch Thu Thủy nghe câu nói của gã con cháu Tịch gia bên cạnh, bèn nhíu nhíu mày.
– Ta thấy Hạ Ngôn này hết tám phần là tu luyện võ kỹ mới, tuy nhiên còn chưa có thành thạo, còn so với võ kỹ trước kia càng tệ hơn. Hà hà! Đáng đời hắn!
Gã con cháu Tịch gia chợt lóe sáng ánh mắt, há miệng cười gằn mấy tiếng.
– Ha ha! Ta xem ra cũng rất có thể nha!
Tịch Thu Thủy nhìn về bốn phía khán đài cao, trong ánh mắt chớp lóe vẻ âm độc.
Người tu luyện đang lúc tu luyện một loại võ kỹ, nếu như đột nhiên học tập võ kỹ khác, rất có khả năng bởi vì năng lực không đủ, làm cho thực lực võ kỹ lúc trước cũng hạ thấp xuống.
Lúc này hai người Tịch Thu Thủy đang suy đoán chính là loại tình huống này.
Dù sao, trong trường hợp trọng yếu như hôm nay, Tịch Thu Thủy nghĩ rằng Hạ Ngôn không có khả năng còn giấu diếm bản lãnh của mình. Một khi bị loại, vậy thì mất nhiều hơn được!
Có điều Tịch Thu Thủy không biết đến là: Hạ Ngôn cho dù tùy tiện diễn luyện một loại võ kỹ nào, chỗ cao minh trong đó cũng không phải hắn có năng lực nhìn ra được.
– Hy vọng lúc này hắn sẽ không bị loại đi! Hừ! Ở khâu thi đấu thứ ba, ta còn muốn tự tay đánh bại hắn.
Tịch Thu Thủy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía Hạ Ngôn.
Hắn lại nhìn thấy Vương Ngữ Yên cùng Hạ Tử Hân đều xúm lại bên người Hạ Ngôn, trong lòng hắn không khỏi nổi lên ghen ghét dữ dội. Một tháng trước bị khuất nhục ở phường thị, khiến hắn càng hung hăng nghiến răng nghiến lợi, cấp bách không thể chờ được muốn đòi lại mối hận đó.
Sau thời gian tàn một nén nhang, Lưu Phương đi một vòng bốn phía khán đài cao sau đó bước nhanh xuống, trong tay đổi cầm một tờ danh sách khác.
Đi đến vị trí giữa sân, Lưu Phương thở ra một hơi trong lồng ngực, ánh mắt lấp lóe, đột nhiên tăng cao giọng nói. Lúc này bốn phía quảng trường đang ồn ào náo động, hiện tại lập tức sẽ tuyên bố danh sách năm người bị loại, hắn không thể không áp chế tiếng ồn ở bốn phía sân thi đấu.
Mười lăm người dự thi lúc này thần sắc đều có vẻ dao động kịch liệt. Ngay lập tức sẽ tuyên bố danh sách dự thi bị loại, mọi người đều không biết trong danh sách này có thể có tên mình hay không! Ngay cả Hạ Tử Hân cùng Vương Ngữ Yên đều lộ sắc mặt ngưng trọng.
– Thi đấu tranh đoạt danh ngạch lần này, năm người dự thi không được tiếp tục vào giai đoạn thứ ba phân biệt là: Vương Vũ, Hạ Minh, Tịch Lục Hải, Vương Khắc Tân, Tịch Diện Trúc!
Sau khi danh sách được tuyên bố, tự nhiên lại là từng tràng tiếng bàn tán sôi nổi.
Năm người bị loại đều lộ bộ mặt buồn bã. Thi đấu giành danh ngạch lần này coi như bọn họ dừng lại ở đây rồi.
– Như thế nào có thể? Hạ gia lại có bốn người tiến vào giai đoạn thứ ba?
Tròng mắt Tịch Thu Thủy trợn trừng như sắp lọt ra ngoài, lớn tiếng nói.
– Đáng giận! Hạ gia lần này không ngờ có bốn người tiến vào giai đoạn thứ ba!
– Ta. ta. bị loại rồi!
Biểu tình của đám con cháu Tịch gia khác nhau.
Hạ Ngôn liếc mắt nhìn Hạ Minh một cái, Hạ Minh cũng không có thần sắc thất vọng lắm, Hạ Ngôn không khỏi gật gật đầu thầm tán thưởng.
– Hạ Minh! Lần thi đấu giành danh ngạch tiếp theo, ngươi nhất định có thể đi được xa hơn, ngươi mới mười hai tuổi còn có cơ hội.
Hạ Ngôn vỗ vỗ bả vai Hạ Minh, nói với Hạ Minh. Hạ Minh thấp hơn Hạ Ngôn một cái đầu, gương mặt nhỏ tròn còn đầy vẻ non nớt.
Kỳ thật Hạ Minh cũng không có thất vọng nhiều lắm. Trước khi bắt đầu tham gia thi đấu, hắn đã dự dự liệu kết quả này rồi. Trong số mười lăm người dự thi hắn nhỏ tuổi nhất, thực lực cũng xếp ở phía sau. Cho dù tiến vào giai đoạn thứ ba, hắn cũng không có cách nào giành được danh ngạch.
Nghe câu an ủi của Hạ Ngôn, Hạ Minh gật gật đầu thật mạnh, ánh mắt kiên nghị nói:
– Cảm ơn Hạ Ngôn ca ca! Ta biết nên làm như thế nào.
Hạ Ngôn lộ nét mặt vui vẻ, gật gật đầu, nhìn Hạ Tử Hân cười nói:
– Thế nào? Ta nói ta sẽ không bị loại đúng không?
Hạ Tử Hân hé miệng cười:
– Huynh đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, các Chấp sự đại nhân sẽ không dễ dàng loại huynh.
Nghe Hạ Tử Hân nói như vậy, Hạ Ngôn cũng không giải thích chỉ cười cười.
Vương Ngữ Yên ở bên cạnh nở nụ cười duyên nói:
– Chúc mừng!
Hạ Ngôn thuận thế hỏi lại nói:
– Tại sao chúc mừng chứ?
Ánh mắt Vương Ngữ Yên sáng lên:
– Hạ gia chỉ bị loại một người nha! Điều này không đáng chúc mừng sao?
– Ha ha! Nói đúng, đáng chúc mừng!
Hạ Ngôn thần sắc không thay đổi, cười nói.
– Tới giai đoạn thi đấu sau cùng, người dự thi rút thăm tiến hành luận bàn võ kỹ với nhau. Lượt thi đấu này sau giữa trưa một canh giờ sẽ tiến hành.
Lưu Phương còn nói thêm.
Hiện tại mặt trời đã sắp lên tới đỉnh đầu, lượt thi đấu thứ ba chính thức bắt đầu từ đầu buổi chiều. Mười người dự thi lần lượt luận bàn võ kỹ với nhau, nói cách khác mỗi người đều phải tiến hành chín trận đấu.
Giai đoạn này sẽ diễn ra liên tục suốt thời gian hai ngày rưỡi.
Cuối cùng, năm người thắng lợi sau cùng, tự nhiên giành được tư cách đến Học Viện Tử Diệp để khảo hạch nhập học.
– Hạ Ngôn! Không bằng cùng đi ăn cơm trưa đi, thế nào?
Vương Ngữ Yên khẽ nhướn mày, đôi môi đỏ mọng ướt át tươi đẹp khẽ hé, xoay người lại mời Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn Hạ Tử Hân cùng các con cháu Hạ gia.
Quảng trường trung ương này cách rất gần Tụ Phúc Lâu, ra khỏi quảng trường là có thể nhìn thấy ngay Tụ Phúc Lâu trước mắt.
Nếu không trở về gia tộc trực tiếp ở Tụ Phúc Lâu ăn cơm, vậy mọi người cũng có thể có thời gian nghỉ ngơi tốt hơn, dưỡng sức để chuẩn bị chân chính so đấu vào buổi chiều.
– Tử Hân tiểu thư, cùng mọi người cũng nên cùng đi nha.
Vương Ngữ Yên thấy Hạ Ngôn nhìn về phía mấy người con cháu Hạ gia, liền biết trong lòng Hạ Ngôn suy nghĩ điều gì, cho nên vội vàng nói.
Kỳ thật, nàng muốn mời chỉ một mình Hạ Ngôn.
Ở trong lòng Vương Ngữ Yên đối vối Hạ Ngôn vẫn là có rất nhiều điều còn chưa biết rõ, hoặc là nói nàng có rất nhiều nghi hoặc, có nhiều điều không nghĩ ra. Ví dụ như võ kỹ vừa rồi Hạ Ngôn diễn luyện, thoạt nhìn võ kỹ dường như rất tầm thường, thậm chí có chút không được tự nhiên. Nhưng là, Hạ Ngôn đối với võ kỹ của mình lại dường như cũng không có bận tâm chút nào.
Ngược lại trên mặt hắn vẫn đầy vẻ tự tin!
Hoặc là nói ngay từ đầu, Hạ Ngôn đã biết chắc mình sẽ không bị loại. Có lẽ, cho dù tới giai đoạn thi đấu cuối cùng, trong lòng Hạ Ngôn cũng sẽ không có biến hóa gì lớn. Hết thảy những điều này giống như không có mảy may quan hệ với hắn chút nào.
Tâm tư của Vương Ngữ Yên so với Hạ Tử Hân tinh tế thận trọng hơn nhiều lắm. Rất nhiều chuyện nàng đều có thể nghĩ đến chiều sâu của nó.
– Tử Hân! Muội thấy sao?
Hạ Ngôn chớp chớp mắt, hỏi Hạ Tử Hân.
Hạ Tử Hân thân là con gái tộc trưởng Hạ gia, nàng lớn như vậy nhưng thật đúng là chưa từng tới Tụ Phúc Lâu của Vương gia. Bởi vì cạnh tranh phi thường kịch liệt về việc làm ăn của hai nhà, nên trên cơ bản, người nhà Hạ gia sẽ không tới cửa hàng của Vương gia để giúp vốn cho đối thủ. Người Vương gia cũng bởi vậy sẽ không đi tới cửa hàng Hạ gia để tiêu dùng.
Đương nhiên, Hạ Tử Hân từng nghe nói qua Tụ Phúc Lâu, biết đó là tửu lâu đắt tiền nhất ở thành Ngọc Thủy.
Kỳ thật, nếu nói nàng không muốn tới tửu lâu xa hoa nhất trong lời đồn kia một lần thử xem, thì khẳng định không đúng.
– Nhưng mà, không biết mấy người phụ thân.
Hạ Tử Hân nhíu nhíu mày, vẫn là lo lắng Hạ Phi Long cùng các vị trưởng lão không cho phép.
Hạ Ngôn phất tay áo, cười cười nói:
– Muội yên tâm đi! Ta đi nói với tộc trưởng một tiếng.
Ăn một bữa cơm mà thôi, tộc trưởng cùng đại trưởng lão tất nhiên sẽ không ngăn trở bọn họ, nhiều lắm là phái một đội hộ vệ bảo vệ mọi người.
Ba người Hạ Lưu cũng đều lộ ra sắc mặt vui mừng trên mặt, bọn họ cũng giống nhau cũng chưa từng tới ăn cơm ở tửu lâu xa hoa nhất trong lời đồn này.
Hạ Minh ấp úng một hồi, trên mặt ửng hồng, nhìn Hạ Ngôn khẩn trương nói:
– Ta. ta.
Ý hắn là muốn hỏi, hắn là người đã bị loại, có tư cách đi ăn cơm hay không.
Hạ Ngôn cười ha hả nói:
– Chúng ta năm người, đương nhiên là cùng đi!