Quyết đấu tràng của Hoàng Gia Học Viện.
Còn chưa tới thời gian quyết đấu mà nơi này đã chật kín người rồi, vé vào cửa hôm nay thật sự rất khó tìm, ân, cần vé vào cửa, Hoàng Gia Học Viện phải giữ gìn trật tự của nhiều người như vậy cần rất nhiều nhân lực vật lực, thu điểm phí dụng là chuyện bình thường.
Mà quan trọng nhất là, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy thì ai lại bỏ qua được chứ!
Hôm nay, ở đây tất cả giai tầng, tất cả kiểu người gì cũng có, từ bình dân đến quý tộc, đến hoàng tộc, thậm chí cả Hoàng Đế. Đồng thời còn từ nông dân đến thương nhân, rồi công nhân, quan viên vân vân, cần gì có nấy!
Mà người nào cũng khác nhau nhưng lại cùng chung một cái mục tiêu – ủng hộ Diệp Lãng!
Diệp Lãng đâu? Có phải giống như những lần trước, thích xuất hiện ở thời khắc tối hậu hay không? Giống như lần thi của Chân Tiểu Yên vậy, đến những phút cuối cùng mới xuất hiện?
Không, từ sáng sớm Diệp Lãng đã đến đây, thậm chí đến sớm hơn bất kỳ ai. Dùng lời của hắn là: “Ta là một người có trách nhiệm nên đương nhiên không thể để cho người khác phải chờ mình rồi.
Sau khi Diệp Lãng đến đây, đi tới đi lui, tựa hồ quan sát hoàn cảnh, thực cẩn thận, tựa hồ như xem xét đến từng tấc đất một…
“Thập Tam thiếu gia, chúng ta xem trọng ngươi đấy…” Người trong sân hô hét, bọn họ ủng hộ Diệp Lãng!
“Cám ơn mọi người đã ủng hộ, để đấy ta mời mọi người ăn cơm!” Diệp Lãng mỉm cười chắp tay đáp lễ.
“Thập Tam thiếu gia, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi mời hết sao?” Một người thích đùa hô, hắn chỉ giỡn chơi mà thôi, cũng không nghĩ rằng Diệp Lãng sẽ mời thật, dù sao ở đây có đến mấy vạn người.
Có điều dù sao Diệp Lãng cũng là một siêu cấp bại gia tử, hắn rất thích khi có cơ hội tiêu xài như vậy —
“Ừ, mời toàn bộ các ngươi ăn cơm, tùy tiện các ngươi đi chỗ nào, lấy giấy chứng thực lại đây, đến chỗ ta lấy tiền!“
“Rống, Thập Tam thiếu gia rất tốt! Ta thích!“
“Chờ đợi bữa tối tại Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu…“
“Sữa đậu nành phải hai chén, bánh quẩy phải hai cây, ăn một phần, ném một phần…“
“Lão bản, lấy một bát nước xương cá để xúc miệng…“
“…“
Toàn trường lập tức sôi trào, còn chưa đấu võ đã tiến vào giai đoạn cao trào rồi, thanh âm duy trì Diệp Lãng càng lúc càng lớn!
Chỉ riêng cái khí thế này đã có thể dọa chết tên Lý Đan Đằng kia rồi, ách, đương nhiên đây chỉ là ý tưởng của một số người…
“Tiểu vương bát đản này, thật sự không coi tiền là tiền mà, mời hết mấy vạn người này phải mất đến bao nhiêu tiền a!” Long An Kỳ nhìn Diệp Lãng đứng đằng kia, có điểm tức giận mắng. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
“Mời mấy vạn người ăn cơm, cái này có thể xem là một hoạt động lớn a, quả thực vô tiền khoáng hậu!” Hoàng Đế cảm thán nói, dù hắn làm Hoàng Đế cũng không dám mời nhiều người như vậy.
Loại chuyện này chỉ có loại siêu cấp bại gia tử như Diệp Lãng mới có thể làm thôi, người khác dù có bịa gia cũng không có cái dũng khí, có cái độ lượng như vậy!
Mà chuyện này quả thực vô tiền khoáng hậu, trở thành một cái giai thoại mà đời sau mãi tán dương!
Khi Lý Đan Đằng cùng người nhà đến đây thì cũng sắp đến giờ quyết đấu rồi, mà khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Lãng đã đứng trước trên đài thì ngẩn người ra.
Hình như trong ấn tượng của bọn hắn, Diệp Lãng thuộc loại người thời khắc cuối cùng mới xuất hiện!
Bởi vậy, bọn hắn hoài nghi động cơ của Diệp Lãng…
“Thập Tam thiếu gia, ngươi tới rất sớm a, có phải động tay động chân gì ở đây không?” Lý Đan Đằng hỏi khía Diệp Lãng.
“Không có, ta là một quân tử!” Diệp Lãng lắc đầu, sau đó nói.
“…“
Ý của những lời này là nói Lý Đan Đằng là tiểu nhân, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử…
“Đan Đằng, hôm nay đám Ái Đức Hoa đại sư đều ở đây, nếu Diệp Lãng động tay động chân, nhất định bọn họ sẽ biết.” Đệ nhất Kiếm Thánh rất bình tĩnh nói.
Nói là bình tĩnh, bất quá người có chút đầu óc đều hiểu ý của đệ nhất Kiếm Thánh là muốn đám người Ái Đức Hoa mở miệng, chứng minh Diệp Lãng không động tay động chân trước!
Về phần vì sao muốn mấy người Ái Đức Hoa mở miệng là vì mấy người này là hoàng gia luyện kim đại sư của đế quốc, hơn nữa còn là những người “trình” cao nhất nữa nếu bọn hắn nói không có tức là không, Diệp Lãng “trình còi” sao qua mắt bọn hắn được!
Đừng quên, Diệp Lãng là một luyện kim thuật sĩ, nếu hắn động tay động chân đương nhiên là dùng luyện kim thuật rồi, ít nhất trong suy nghĩ người đời là như vậy!
Trên thực tế, đám người Ái Đức Hoa đến đây nguyên nhân chính cũng là vì nhìn xem Diệp Lãng. Bọn họ muốn biết luyện kim thuật sĩ như Diệp Lãng đả bại người khác bằng cách nào, có lẽ sẽ nhìn thấy Diệp Lãng sử dụng kỹ năng của Ban!
Thế nhân ai cũng biết Ban là cao thủ chiến đấu trong đám luyện kim thuật sĩ, mà mọi người cũng biết Diệp Lãng là người cầm bút ký của ban, hẳn là sẽ học được một ít kỹ xảo.
Chỉ có điều, thế nhân không ai biết Ban bút ký hiện đang ở dưới chỗ gác chân ngủ của hắn…
“Yên tâm đi, Thập Tam thiếu gia chỉ nhìn xem mà thôi, đến bây giờ vẫn không có động tác gì cả, trên đất không có luyện kim trận, ngoài ra không biết!” Ái Đức Hoa đại sư hừ lạnh nói, tựa hồ cũng không thân thiện lắm.
Đơn giản là Ái Đức Hoa giống như những hoàng gia luyện kim thuật sĩ khác, đều có hảo cảm tuyệt đối với Diệp Lãng, chính Diệp Lãng đưa Ban bút ký cho bọn hắn mới có tiến bộ cực nhanh như bây giờ.
Đơn giản mà nói, đám hoàng gia luyện kim thuật sư đều duy trì Diệp Lãng cả!
“Đúng vậy, vốn lấy luyện kim thuật sĩ mà nói, tốt nhất trước tiên nên khắc luyện kim trận, như vậy mới có thể phát huy được tốt nhất, có phần thắng cao nhất! Bất quá, như vậy nhất định các ngươi sẽ nói ta làm bừa cho nên ta mới để cho hắn thoải mái một chút, dù sao lấy năng lực của hắn cũng chả cần phải chuẩn bị trước làm gì tốn công!” Diệp Lãng rất thành thực nói, mỗi một câu nói của hắn đều là thật.
Chỉ là, khi người khác nghe thấy, còn có ngữ khí khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ kia nữa lại cảm thấy một loại coi rẻ, khinh thường!
“Cứ để cho ngươi ra oai võ mồm một chút đi, có điều, ta khuyên ngươi tốt nhất nên tìm một cái y sư canh chừng ở bên cạnh đi..” Lý Đan Đằng phản kích nói, ngữ khí rất khinh thường.
Cái này thì người bình thường đều có thể nghe hiểu được, cách nói này là một loại khinh miệt với đối phương nên rất nhiều người đều tức giận, thậm chí có người muốn trực tiếp lao ra đánh người.
Chỉ là, Diệp Lãng lại bâng quơ nói: “Y sư ta đã tìm trước rồi, là y sư tốt nhất cơ, chỉ cần ngươi không chết thì vẫn có thể cứu được, nhưng có thể sẽ có một chút di chứng!“
“…“
Tiểu tử này giả ngu sao? Sao ngu ngốc một cách khôn khéo như vậy, có thể nói ngược lại, hơn nữa lại “hay” đến vậy.
“Tốt lắm, ngươi đã đến đây rồi thì chúng ta bắt đầu đi, ngươi phải cẩn thận nha, đừng quá sơ ý nha, ta rất mạnh đấy.” Diệp Lãng phất tay nói với Lý Đan Đằng.
“…“
Chỉ bằng ngươi? Hù dọa được ai? Ngươi mà rất mạnh thì mặt trời mọc đằng tây à!
Cơ hồ tất cả mọi người đều cùng chung ý tưởng như vậy, đều cảm thấy Diệp Lãng nói bậy, phô trương thanh thế mà thôi!
“Ngươi hù ai vậy, ta cho ngươi xuất chiêu trước đấy!” Lý Đan Đằng có chút khinh thường nói.