“Ước hội thì cứ đi chung với nhau, xem ca kịch hay ăn một bữa cơm vân vân, cho tới bây giờ chúng ta vốn chưa cầm tay nhau nữa là. Mẹ ta nói nữ hài tử không được tùy tiện như vậy.” Chân Tiểu Yên nói.
“… , Kính nhờ, ngươi như vậy làm sao đấu qua Sa Lan, ngươi nhìn nàng xem, cả người nàng như dán lên người Mạc Á. Mụ béo à, ngươi như vậy không được đâu, nếu không thì buổi tối chuốc cho Mạc Á uống quá chén, sau đó ngươi liền… ha ha…”
“Đi tìm chết a! ! Nói đàng hoàng xem ta phải làm thế nào mới có thể thắng được Sa Lan, bây giờ nàng cứ bu theo Mạc Á không ngớt.” Đối với chuyện tiếp xúc thân thể như vậy trong lòng Chân Tiểu Yên cực lực bài xích, mà lý do cũng chỉ chính cô ta biết mà thôi.
“Ngươi cứ như vậy thì rất khó có thể chiến thắng Sa Lan, tối thiểu ngươi cũng phải để người ta nắm tay, nếu không thì tất cả nam nhân đều thích ở chung với Sa Lan hơn.”
“Nắm tay… Được rồi, ta để cho hắn đụng vào tay ta vậy!” Chân Tiểu Yên tựa hồ thực cố gắng mới có thể làm ra một cái quyết định như vậy.
“Chỉ vậy thôi còn không được, ngươi còn phải để hắn ôm, hôn…” Diệp Lãng tiếp tục nói.
“Không được! !” Chân Tiểu Yên lập tức lắc đầu phủ quyết.
“Kính nhờ, ngươi rốt cuộc có thích người ta hay không, chuyện như vậy trong yêu đương thực bình thường, cũng không phải bắt ngươi lấy thân báo đáp.”
“Không được là không được, ta thích hắn nhưng chuyện như vậy thì không được, trừ phi hắn cưới ta!”
“Ngươi cũng quá cổ hủ đi, như vậy ta không giúp ngươi được, tự ngươi nghĩ cách đi!” Diệp Lãng không hề để ý đến Chân Tiểu Yên nữa, cứ như vậy mà thắng mới là lạ.
“Ngươi không giúp ta thì ta sẽ không cho ngươi cơm ăn! !”
“Tự mình sẽ cướp lấy…”
“Ngươi…”
…
“Hai người các ngươi chẳng lẽ không phát hiện vấn đề ở đâu sao?” Hảo bằng hữu luôn luôn bàng quan thật sự bó tay với hai người kia.
“Vấn đề gì?” Hai người đồng thời hỏi.
“Vấn đề chính là hai người các ngươi quá mức thân mật, tự nhiên Mạc Á sẽ không thoải mái!” hảo bằng hữu vô lực nói.
“… , hình như đúng vậy thật, mụ béo, ngươi cách xa ta ra một chút!” Diệp Lãng vung tay nói, cũng bắt đầu giữ một khoảng cách với Chân Tiểu Yên.
“Ai hiếm lạ gì ngươi, ta ước gì cách ngươi càng xa càng tốt ấy, đỡ phải gây trở ngại tình yêu của ta! !” Chân Tiểu Yên cũng bắt đầu ngồi xa ra.
“… , hai người các ngươi a…”
Sau khi được người nhắc nhở thì hai người vẫn duy trì một khoảng cách với nhau, điều này làm cho Sa Lan thực không thoải mái. Nói không chừng Mạc Á sẽ tiêu trừ hiểu lầm, dù sao hai người kia thực sự không có chuyện gì cả.
Giờ cơm trưa, tuy Diệp Lãng vẫn ăn thức ăn của Chân Tiểu Yên, nhưng cũng không ngồi một chỗ với nàng, hơn nữa khi hắn tản bộ ngủ trưa, Chân Tiểu Yên cũng không đi cùng hắn.
Tuy rằng hai người bắt đầu tránh né nhau, bất quá lại không thay đổi được gì, đơn giản là vì ở giữa còn có một nữ nhân tồn tại.
“Bọn họ nhất định là có chuyện, nhất định là đã làm chuyện gì rất có lỗi với ngươi nên mới tách ra như vậy.” Sa Lan nói với Mạc Á như vậy.
“Ta sẽ phân rõ giới hạn với nàng!” Mạc Á nhăn mặt nhíu mày, hắn đã đến điểm tới hạn .
… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
“Vì sao? Vì sao phải chia tay?” Chân Tiểu Yên nhìn Mạc Á, hai mắt bắt đầu rơi lệ, nữ hài tử luôn dễ dàng bi thương rơi lệ, nàng cũng thật sự thích Mạc Á.
Nếu nói không có những hiểu lầm này bọn họ nhất định sẽ thành đôi.
“Vì sao? Ngươi tự hỏi ngươi xem, ngươi để ý đến Diệp Lãng còn hơn cả bạn trai ngươi là ta đây, ngươi có nghĩ đến cảm thụ của ta không?” Mạc Á rốt cuộc nhịn không được .
“Ta không biết… Vì sao ngươi không nói cho ta biết, chỉ cần ngươi nói ra ta liền bảo trì khoảng cách với hắn ngay! Bây giờ ta đã giữ một khoảng cách với hắn rồi mà, chúng ta có thể không chia tay được không?” Chân Tiểu Yên rơi nước mắt nói.
“…” Mạc Á trầm mặc bởi hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề, vấn đề từ chính hắn.
Kỳ thật hai người đến tình trạng ngày hôm nay cũng không phải vấn đề chỉ ở Chân Tiểu Yên, Mạc Á cũng có vấn đề, hắn vẫn không nói ra cảm thụ của mình, cũng không có ngăn cản Chân Tiểu Yên ở cùng một chỗ với Diệp Lãng.
Trên thực tế, chỉ cần hắn mở miệng, Chân Tiểu Yên nhất định sẽ chú ý tới vấn đề này, sẽ ngay lập tức sửa sai, tuy nàng vẫn để ý đến Diệp Lãng nhưng cũng sẽ không đến mức như vậy.
Có lẽ ngay từ đầu chuyện này đã là một sai lầm, bởi một cái vì ái mộ đến ngu ra, một cái là vì cảm động nên mới có vấn đề như vậy.
Sai lầm có sẵn, hơn nữa hai người lại không biết giải quyết vấn đề nên kết quả này là đương nhiên, huống chi ở giữa còn có một nữ nhân —
“Nói cho ngươi biết chẳng phải cũng thế, ngươi ở chung với Diệp Lãng mấy tháng chả khác nào trêu ngươi Mạc Á!” Sa Lan sợ Mạc Á mềm lòng, lập tức nói, cũng chất vấn —
“Ngươi có dám cam đoan mình từ nay về sau không gặp Diệp Lãng nữa, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hắn hay không?”
“Không! Diệp Lãng là bằng hữu tốt nhất của ta, ta sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà đoạn tuyệt với hắn!” Chân Tiểu Yên không chút do dự nói, chẳng sợ những lời này sẽ làm nàng mất đi tình yêu cũng không thể bỏ đi bằng hữu như Diệp Lãng được.
“Vậy trái lại nếu vì Diệp Lãng mà ngươi phải đoạn tuyệt quan hệ với Mạc Á thì ngươi sẽ làm sao?” Sa Lan rất xảo quyệt hỏi han.
“Này…” Chân Tiểu Yên do dự .
Tình huống này thực rõ ràng nói cho người khác biết một chuyện, Diệp Lãng quan trọng hơn Mạc Á! !
“Đến đây là đủ rồi, chúng ta đi!” Mạc Á không muốn nói thêm gì nữa, kéo Sa Lan đi.
Chân Tiểu Yên nhìn Mạc Á rời đi, ngơ ngác đứng tại đó, nước mắt cũng lơ đãng chảy xuống, đây là nước mắt kỷ niệm lần đầu tiên biết yêu của nàng…
Chân Tiểu Yên rơi nước mắt, đầu óc trống rỗng. Chờ khi nàng khôi phục ý thức đã thấy mình đã đi đến bãi cỏ kia, mà Diệp Lãng đang nằm ngủ ở trên.
Vì thế nàng cứ như vậy ngồi bên cạnh Diệp Lãng, ôm hai đầu gối, tiếp tục chảy nước mắt, nàng vẫn chưa bình phục…
“Làm sao vậy? Khóc cái gì?” Diệp Lãng tỉnh lại, nhìn thấy Chân Tiểu Yên đang rơi lệ liền hỏi.
“Diệp Lãng… Ta thất tình!” Chân Tiểu Yên khóc nói.
“À, thất tình sao, có muốn mượn bả vai ta không, nói trước là không được lau nước mũi lên đấy!” Diệp Lãng rất làm khó cho mượn bả vai.
“Tên hỗn đản nhà ngươi, hỗn đản, hỗn đản…” Chân Tiểu Yên gõ Diệp Lãng, gõ gõ mấy cái liền úp mặt vào bờ vai hắn khóc.
“Đừng khóc! Ngươi xinh đẹp như vậy, chia tay là tổn thất của hắn!” Diệp Lãng nhẹ nhàng an ủi.
Chân Tiểu Yên tiếp tục khóc…
“Cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai chân thì nơi nơi đều có, để ta giới thiệu cho ngươi một tên đẹp trai có tiền có thế cho!”
“Ta không cần…” Vẫn tiếp tục khóc.
“Vậy tìm cho ngươi một cái thiếu niên cao thủ đệ nhất thiên hạ.”
“Không cần, ta không cần…” Lắc lắc đầu, tiếp tục khóc.
“Vậy…”
“Ta không muốn cái gì cả, ta chỉ muốn khóc thôi, khóc đủ là được rồi…” Chân Tiểu Yên ôm Diệp Lãng, nằm tựa lên đầu vai hắn rơi lệ nói.
“Vậy ngươi cứ khóc cho đủ đi.” Diệp Lãng cũng không nói cái gì nữa, an vị trên cỏ, tùy ý Chân Tiểu Yên ghé đầu vào vai hắn khóc, mà toàn bộ thân thể của nàng như dán lên người hắn.
Giờ khắc này thời gian như đình chỉ…
Toàn bộ thiên địa chỉ có hai người…