Độc Tôn Tam Giới

Chương 3418: Thạch Sát lão tổ bại lộ


Khổng Tước đại đế trở về tạo ra một lần oanh động trong Lưu Ly vương thành. Người trấn thủ số mệnh Lưu Ly vương thành trước kia, trong suy nghĩ của tu sĩ Lưu Ly vương thành cũng có địa vị đặc biệt.

Coi như là những đại hồng nhân bên cạnh Giang Trần hiện tại, ví dụ như Mạch Vô Song, Tỉnh Trung Huy, những cự đầu tán tu này trước đó ở trước mặt Khổng Tước đại đế cũng phải kém ba phần.

Mà quả thực thiên phú Khổng Tước đại đế siêu quần, những năm qua hắn không có bất kỳ ngoại lực nào trợ giúp, dùng sức một mình, tu vi không ngờ cũng tới gần Thiên Vị cao giai.

Hôm nay trở về Khổng Tước thánh sơn, dưới sự trợ giúp của Giang Trần, Khổng Tước đại đế tấn chức Thiên Vị cao giai đã không còn bất kỳ điều gì phải lo lắng.

Dùng thực lực của Khổng Tước đại đế, có lẽ không lâu sau sẽ truyền ra tin tức hắn trùng kích thần đạo.

Dù sao luận thiên phú, thiên phú của Khổng Tước đại đế thực sự là siêu quần. Ở thời đại đó của cương vực nhân loại, thiên phú Khổng Tước đại đế tuyệt đối là cao cấp nhất.

Nếu như Khổng Tước đại đế sinh ra ở thời kỳ thượng cổ, hắn nhất định cũng sẽ trở thành tồn tại nhất lưu.

Khổng Tước đại đế trở về, dưới trướng Lưu Ly cung càng là binh hùng tướng mạnh.

Giang Trần không có nhàn rỗi, mỗi ngày tu luyện, đồng thời mỗi ngày đều chú ý tới Ngọc Diện thần ma kia. Ngọc Diện thần ma kia hiện tại giống như chuột chạy qua đường, trốn đông trốn tây.

Nhưng mà tên này quả thực là giảo hoạt, không ngờ lại không chịu đi hội họp với Tà Ảnh lão tổ.

Giang Trần không thể không thừa nhận, kế sách của mình vẫn kém một chút, không thể khiến cho Ngọc Diện thần ma này đi theo ý của mình.

Nhưng mà dù vậy Giang Trần cũng không có động thủ với Ngọc Diện thần ma.

Căn cứ về hướng đi của Ngọc Diện thần ma, làm cho Giang Trần chú ý về Du Lam thần ma của Âm Ma nhất mạch. Du Lam thần ma này tự nhiên cũng bị Giang Trần nhìn chằm chằm vào.

Du Lam thần ma này tuy rằng cũng nghi thần nghi quỷ, nhưng rốt cuộc cũng không có cẩn thận như Ngọc Diện thần ma, cũng không lâu lắm hắn đã đi tìm Thạch Sát lão tổ.

Thạch Sát lão tổ trong khoảng thời gian này đang ở trong thời kỳ mấu chốt thoát khỏi phong ấn. Thấy Du Lam kia thời gian dài mới tới tìm mình cũng giận tím mặt.

– Du Lam, ngươi ngày càng to gan a. Khi bổn tọa cần ngươi, ngươi lại trốn tránh không tới. Hẳn ngươi định phản bội bổn tọa hay sao?

Thanh âm của Thạch Sát lão tổ tràn ngập chấp vấn.

– Lão tổ, oan uổng a. Thuộc hạ trong khoảng thời gian này có thể nói là đổ máu a.

– Ồ? Sao lại nói vậy?

Thạch Sát lão tổ lạnh lùng hỏi.

Du Lam vẻ mặt phiền muộn đem chuyện mình liên hệ với Ảnh Ma nhất mạch, đại khái nói qua một lần. Quá trình này tự nhiên không thiếu việc thêm mắm thêm muối vào bên trong.

Dù sao trong miệng hắn nói, hắn hợp tác với Ảnh Ma nhất mạch là bị bắt buộc. Ngàn sai vạn sai đều là Ảnh Ma nhất mạch sai.

Nhất là Ngọc Diện thần ma kia không ngờ lại đáng giận như vậy, vậy mà theo dõi Du Lam hắn, muốn dẫn tai họa về trên đầu Âm Ma nhất mạch, dã tâm này quá lớn.

Sau khi nói xong tất cả chuyện này, Du Lam phiền muộn nói:

– Lão tổ a, hiện tại Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận kia đã khởi động. Chúng ta hiện tại đã thân cô thế cô, cùng với đại quân Ma tộc man hoang đã triệt để bị tách ra, trận pháp không phá, chúng ta muốn tập hợp với đại quân Ma tộc phải đi qua cả Thàn Uyên đại lục, chuyện này cơ hồ là chuyện không thể nào.

Thạch Sát lão tổ hừ lạnh nói:

– Có gì mà không tập hợp được? Kết quả như vậy chưa chắc đã là chuyện xấu. Âm Ma nhất mạch khác với huyết mạch Ma tộc khác. Chúng ta từ trước tới nay không cần đoàn kết lại. Ngươi thử đứng từ góc độ khác mà xem, khối thịt mỡ cương vực nhân loại này, từ nay về sau chúng ta một nhà độc chiếm, chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt sao?

Du Lam khẽ thở dài môt hơi, Thạch Sát lão tổ vẫn lạc quan như vậy. Thế nhưng Du Lam hắn căn bản không lạc quan nổi. Hiện tại cương vực nhân loại, thực lực tăng lên cực nhanh.

Khối thịt mỡ này rốt cuộc có thể ăn được hay không cũng khó mà nói được.

Lại nói, đây không phải còn Ảnh Ma nhất mạch sao? Tà Ảnh lão ma kia cũng không phải là đèn cạn dầu.

– Ngươi tức giận cái gì? Tháng sau bổn tọa có thể phá vỡ phong ấn, đến lúc đó ngươi xem lão phu thu thập cương vực nhân loại thế nào.

Thạch Sát lão tổ quả thực không thể nào chờ đợi được.

– Không cần chờ một tháng, gặp ngày không bằng vừa vặn, có ân oán gì giải quyết luôn bây giờ, ngươi cảm thấy thế nào?

Trong hư không bỗng nhiên truyền tới một đạo thanh âm.

Nhưng mà Du Lam lại sợ nhảy dựng lên, trong lòng co lại, thầm kêu không ổn. Mình chú ý, cẩn thận như vậy cuối cùng vẫn chủ quan.

Địa phương kín đáo như vậy tuyệt đối không tới mức bạo lộ. Nhất định là hành tung hắn bạo lộ, dẫn dắt địch nhân tới đây.

Trong lúc nhất thời Du Lam triệt để mất hết hy vọng.

Thạch Sát lão tổ ở trong vách núi kia khàn giọng giận dữ hỏi:

– Người nào dám ở chỗ này giả thần giả quỷ?

Thanh âm bên ngoài cười nói:

– Thạch Sát lão tổ, bổn sự ngươi cũng không nhiều lắm, nhưng tính khí lại không nhỏ. Ta tự giới thiệu một chút, ta là Giang Trần, trước mắt chấp chưởng Lưu Ly cung thượng cổ.

Giang Trần?

Sắc mặt Du Lam đại biến, truyền âm nói:

– Lão tổ, người nhanh chóng tránh một chút đi, Giang Trần này chính là chủ nhân chung của nhân tộc, thủ hạ binh hùng tướng mạnh, quả thực không thể nào địch lại được.

Hắn vừa dứt lời, thanh âm trong hư không kia ung dung cười nói:

– Lại nói, ta còn phải cảm tạ vị Du Lam đạo hữu này, nếu như không phải ngươi dẫn đường, chúng ta có thể tìm thấy Thạch Sát lão tổ ẩn thân ở địa phương đẹp đẽ, kín đáo như vậy hay sao?

Thạch Sát lão tổ nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ giận dữ:

– Du Lam, ngươi bán đứng ta?

Du Lam xám ngoét, vẻ mặt buồn bã nói:

– Lão tổ, Du Lam ta há phải là loại người bán bạn cầu vinh? Đích thị là những nhân tộc giảo hoạt này luôn âm thầm theo ta. Chuyện này đều do Ngọc Diện thần ma kia, nếu như không phải hắn như âm hồn bất tán, dây dưa không ngừng, ta tuyệt đối sẽ không bại lộ.

Du Lam oán hận nói, hiển nhiên đối với Ngọc Diện thần ma oán hận không thôi.

Thạch Sát lão tổ rất nhanh đã tỉnh táo lại, hắn cẩn thận suy nghĩ, Du Lam quả thực không có bao nhiêu khả năng phản bội hắn. Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:

– Lưu Ly cung chó má gì chứ? Thời kỳ thượng cổ Lưu Ly cung có đại thần tôn gì đó, đến lúc đó chẳng phải là đã chết trong tay Ma tộc chúng ta hay sao? Tiểu tử ngươi tính là thứ gì chứ? Lúc thượng cổ, tổ tiên các ngươi không giết nổi bổn tọa, chẳng lẽ một tiểu bối như ngươi còn muốn đối phó với bổn tọa hay sao?

Những lời hắn nói là sự thực, thời kỳ thượng cổ, những tu sĩ nhân tộc này đều chỉ có thể lựa chọn phong ấn hắn. Mà không phải là giết chết hắn. Bởi vậy có thể thấy được muốn giết chết Thạch Sát lão tổ này độ khó lớn tới bao nhiêu.

Giang Trần cười ha hả, nói:

– Thời kỳ thượng cổ, lúc phong ấn ngươi, ngươi đang ở thời kỳ đỉnh phong, trong lúc nhất thời ba khắc không giết chết được ngươi. Cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà sau hai ba mươi vạn năm, nhuệ khí và thực lực ngươi đã sớm không bằng thời kỳ đỉnh phong. Ngươi càng nói hung ác, càng chứng minh ngươi đã suy yếu.

Lời nói của Giang Trần cũng giống như dao găm, vô cùng sắc bén.

Làm cho Thạch Sát lão tổ kia cũng sững sờ, lập tức cười lên ha hả:

– Ngươi đã lớn lối như vậy thì cứ việc tới thử xem.

– Không phải thử xem mà bổn thiếu chủ lần này tới đây là tới siêu độ ngươi.

Lần này Giang Trần tới mang theo Tứ đại chân linh, còn có Hạ Thiên Trạch, cùng với bản thân Giang Trần. Lục đại tu sĩ thần đạo, cũng không phải là đèn cạn dầu.

Đối với Thạch Sát lão tổ trong phong ấn, tự nhiên Giang Trần có nắm chắc tuyệt đối.

Du Lam giờ phút này trong lòng tràn ngập hối hận, là người thứ nhất lao tới, điên cuồng quát ầm lên:

– Giang Trần, ta liều với ngươi, có gan thì ngươi đi ra, đại chiến với ta một phen?

(Thiếu một đoạn Text nội dung cũng không ảnh hưởng nhiều)

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.