Mấu chốt nhất là, tiêu diệt một Nhất phẩm tông môn, Đan Hỏa Thành cũng
phải liều không ít của cải, cái này đối với Đan Hỏa Thành mà nói, cũng
là tổn thất không cách nào tiếp nhận.
Dù sao, trước kia bọn hắn
đã vẫn lạc ba Đế cảnh, lại cùng Thiên Long Phái hao tổn, vạn nhất tử
thương quá lớn, tuyệt đối sẽ suy giảm tới căn cơ của Đan Hỏa Thành.
Cho nên, Đan Cực Đại Đế căn bản không có khả năng đáp ứng hai yêu cầu này của Giang Trần.
– Đan Cực, Bất Diệt Thiên Đô ngươi không bỏ được, Thiên Long Phái ngươi
không dám, Thiên Hà Cung cùng Thiên Âm Tự, ngươi tùy tiện chọn một nhà,
đều được a.
Giang Trần biết rõ Đan Cực Đại Đế do dự, liền cố ý trêu đùa hí lộng, trào phúng hắn.
Đan Cực Đại Đế cả đời này bị nhục nhã, đều không nhiều như ngày hôm nay cộng lại.
Có mấy lần, hắn thậm chí muốn nổi giận, đi đánh chết Giang Trần.
Thế nhưng mà, nghĩ đến nhi tử ở trong tay đối phương, nghĩ đến cấm chế đáng sợ kia, Đan Cực Đại Đế vẫn nhịn được.
Bất Diệt Thiên Đô cùng Thiên Long Phái, nếu như không phải nói công khai,
mà là bí mật hiệp nghị, Đan Cực Đại Đế chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Dùng hai tông này đổi lại con của mình, Đan Cực Đại Đế tuyệt đối cam tâm tình nguyện.
Mỗi khi Giang Trần điểm danh tự một tông, cường giả Đế cảnh của tông đó, cơ bắp trên mặt đều nhịn không được nhảy lên, trong nội tâm run rẩy.
Tuy biết rõ bề ngoài Đan Cực Đại Đế vô luận như thế nào cũng sẽ không đáp
ứng, thế nhưng mà ai cũng biết, Đan Cực Đại Đế cưng chiều con út.
Vạn nhất Giang Trần bí mật cùng hắn đạt thành giao dịch thì sao?
Đan Cực Đại Đế hít sâu một hơi, giương mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
– Giang Trần, kế châm ngòi ly gián, có chừng có mực a. Bổn đế có rất
nhiều nhi tử, mặc dù hi sinh một cái, cũng sẽ không đi làm loại sự tình
vi phạm giang hồ đạo nghĩa kia. Những yêu cầu này của ngươi, bổn đế
không có khả năng đáp ứng, cũng căn bản không có khả năng cân nhắc.
Giang Trần vỗ tay cười to:
– Tốt một cái không có khả năng cân nhắc. Người không biết ngươi, còn tưởng rằng Đan Cực ngươi là chính nhân quân tử a.
– Tốt rồi, đã không đồng ý, vậy Thiên Lân Công Tử này, Bổn thiếu chủ thay ngươi nuôi một thời gian. Ngươi không phải có nhiều nhi tử sao? Đứa con trai này, ngươi coi như không có sinh ra là tốt rồi.
Ngữ khí của Giang Trần hời hợt, làm cho Đan Cực Đại Đế muốn thổ huyết.
Bất quá hắn ngoại trừ trừng mắt ra, thì vô kế khả thi.
– Bệ hạ, nhìn ra được, Giang Trần này cũng không dám cùng Đan Hỏa Thành
ta triệt để xé rách da mặt, hắn nhất định không dám giết Thiên Lân Công
Tử. Chuyện hôm nay, đã như thế, không bằng trước tiên lui một bước. Trở
về lại tìm cơ hội, chỉ cần ngày khác có cơ hội bắt được người thân của
hắn, tự nhiên có thể cùng hắn trao đổi.
Cao Sầm Đại Đế đề nghị.
Chuyện cho tới bây giờ, Đan Cực Đại Đế cũng chỉ có thể nghĩ như vậy rồi. Hôm
nay muốn cứu nhi tử trở về, cơ hồ là sự tình không thể nào. Chỉ có thể
ngày sau cố gắng đi bắt người thân của Giang Trần, song phương trao đổi.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Đan Cực Đại Đế hơi khá hơn một chút. Bất quá, hắn cũng không dám nói ngoan thoại gì.
Chắp tay nói:
– Giang Trần, bổn đế sống mấy ngàn năm, năm đó Khổng Tước Đại Đế, cũng
không có để cho bổn đế nếm qua thiệt thòi lớn như vậy, quả nhiên là trò
giỏi hơn thầy mà thắng vu lam. Chuyện hôm nay, bổn đế nhận thua. Ngươi
bắt con của ta, không chịu trả lại, vậy cũng thôi. Bất quá, nếu ngươi
thật bất lợi với hắn, bổn đế thề, ngươi thương hắn một sợi lông, bổn đế
tàn sát Lưu Ly Vương Thành ngươi trăm vạn người. Ngươi thương tánh mạng
hắn, bổn đế sẽ để cho Lưu Ly Vương Thành ngươi chó gà không tha.
– Chúng ta đi.
Đan Cực Đại Đế nói xong, vung tay lên, một đám Đế cảnh của Đan Hỏa Thành đi theo đằng sau hắn, nối đuôi nhau mà ra.
Thiên Long Phái Long Bá Tương cũng lạnh lùng liếc nhìn Giang Trần, ánh mắt có chút phức tạp, âm trầm nói:
– Giang Trần, hôm nay ngươi cầm một lá bài tốt, hi vọng ngươi có thể nắm chặt cả đời.
Giang Trần đạm mạc nhìn Long Bá Tương:
– Long Bá Tương, ngươi cũng nhớ kỹ, Bổn thiếu chủ rất mang thù.
Long Bá Tương hừ một tiếng, cũng không muốn lưu lại.
Thiên Đô Chi Chủ có chút chột dạ, không nói hai lời, ngay cả dũng khí cùng
Giang Trần nhìn nhau cũng không có, quay đầu liền đi ra ngoài.
Giang Trần chỉ lạnh lùng nhìn, không có ngăn ai.
Hiện tại hắn chỉ có một mình, tự nhiên không có khả năng ra tay đối phó Bất Diệt Thiên Đô.
Tất cả cường giả Đế cảnh, toàn bộ ly khai. Giang Trần lại không vội ly khai động phủ, mà khoanh chân ngồi, minh tưởng một hồi, làm rõ mạch suy
nghĩ, lúc này mới nhìn ra ngoài.
Hắn cũng không có ý định đơn
giản ly khai, bởi vì hắn lo lắng, bọn người Đan Cực Đại Đế chưa từ bỏ ý
định, an bài bẫy rập khác. Bất quá, bọn người Đan Cực Đại Đế, hiển nhiên đã không có ở vùng sơn cốc này.
Giang Trần quan sát rất lâu, xác định Đan Cực Đại Đế đã ly khai, lúc này mới thu động phủ.
Bất quá, Giang Trần lại có chút kỳ quái, Đan Cực Đại Đế ném chuột sợ vỡ bình, hắn có thể lui.
Nhưng Bất Diệt Thiên Đô cùng mình thù sâu như biển, vì cái gì không có phục kích mình lần nữa? Không có tiên hạ thủ vi cường?
Nhưng mà Giang Trần rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Nhất định là Đan Cực Đại Đế nghiêm khắc cảnh cáo, nếu không, Thiên Đô Chi
Chủ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, để Giang Trần hắn nhẹ nhõm ly khai.
Lần này thả hổ về rừng, tiếp theo, nói không chừng là tận thế của Bất Diệt Thiên Đô.
Hoàn toàn chính xác, giờ phút này Thiên Đô Chi Chủ vô cùng biệt khuất. Hắn
hoàn toàn chính xác cũng định động viên toàn bộ Bất Diệt Thiên Đô, không tiếc bất cứ giá nào, ở trong phạm vi của Bất Diệt Thiên Đô đánh giết
Giang Trần. Dù liều trên nửa tông môn cũng không tiếc.
Thế nhưng mà, hắn tính toán, căn bản không có thành công.
Đan Cực Đại Đế nghiêm khắc cảnh cáo hắn, lần này không cho phép ra tay với Giang Trần.
Lý do của Đan Cực Đại Đế rất rõ ràng, ân oán của Bất Diệt Thiên Đô cùng
Giang Trần hắn có thể không nhúng tay vào, nhưng mà hiện tại nhi tử của
hắn ở trong tay Giang Trần, tuyệt đối không thể để cho Bất Diệt Thiên Đô làm ẩu.
Vạn nhất xung đột, Giang Trần cầm Thiên Lân Công Tử làm
tấm mộc, Đan Cực Đại Đế hối hận cũng không kịp. Cho nên hắn mới có thể
gõ Thiên Đô Chi Chủ.
Bên Thiên Long Phái, Đan Cực Đại Đế cũng gõ qua.
Bất quá hai cường giả Đế cảnh của Thiên Long Phái, bởi vì không ở địa bàn
của mình, cho nên bọn hắn đánh lén Giang Trần, tin tưởng cũng không
cao.
Bị Đan Cực Đại Đế cảnh cáo, liền diệt chút tâm tư ấy.
Bất quá, trong đầu bọn hắn vẫn cảm thấy xui xẻo, đối với Đan Cực Đại Đế rất bất mãn. Lần này đề nghị đối phó Giang Trần, là Đan Cực Đại Đế khởi
xướng.
Thế nhưng mà kết quả, lại bởi vì Đan Cực Đại Đế, mà đầu voi đuôi chuột.
Trên đường đi, Giang Trần rất thông suốt, về tới Lưu Ly Vương Thành.
Giờ phút này, Lưu Ly Vương Thành cũng cao thấp một lòng, toàn lực chuẩn bị
chiến đấu. Hiển nhiên, tuy những cường giả Đế cảnh kia bị Giang Trần
phân phát, nhưng đều về tới Lưu Ly Vương Thành, đem tin tức trở lại.