Độc Tôn Tam Giới

Chương 2317: Giang Trần yêu cầu (2)


Kỳ thật Đan Cực Đại Đế cũng không ngừng khuyên bảo mình phải trấn định, tỉnh táo.

Thế nhưng mà, nhi tử yêu mến nhất rơi vào trong tay đối phương, làm sao tỉnh táo được?

Cao Sầm Đại Đế ôm quyền nói:

– Giang Trần Thiếu chủ, ta tin tưởng bây giờ ngươi đã làm tốt chuẩn bị
cùng Đan Hỏa Thành ta khai chiến. Hơn nữa, cách cục của Nhân loại cương
vực, hoàn toàn chính xác chịu không được song phương giao chiến. Chuyện
trước kia, nước đổ khó hốt, chúng ta cũng không thể coi như chưa có gì.
Ngươi ngược lại nói xem, rốt cuộc muốn thế nào, ngươi mới có thể buông thành kiến, nắm tay giảng hòa?

Kỳ thật Giang Trần không có ý
định nắm tay giảng hòa, chỉ bất quá bây giờ cùng Đan Hỏa Thành triệt để
vạch mặt, hiển nhiên không phải thích hợp.

Lập tức cười nhạt nói:

– Hiện tại cơn giận của ta còn chưa tan, không có tâm tư nắm tay giảng
hòa. Chờ ngày nào đó ta hết giận rồi, xem lại thành ý của Đan Hỏa Thành các ngươi, Bổn thiếu chủ sẽ suy nghĩ sự tình nắm tay giảng hòa.

– Vậy Thiên Lân Công Tử, có thể trả về sao?

Cao Sầm nhịn không được hỏi.

– Ngươi quá ngây thơ rồi.

Giang Trần cười rộ lên.

– Hiện tại các ngươi ăn nói khép nép, không phải bởi vì ta nắm tấm át chủ bài này sao? Trả lại cho các ngươi? Sau đó bị các ngươi cắn ngược lại
một cái? Ngươi cảm thấy, loại chuyện tốt này, có khả năng sao?

Cao Sầm không phản bác được, Giang Trần này thật đúng là dầu muối không tiến a.

– Giang Trần, đến cùng ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả Thiên Lân Công Tử?

Cao Sầm cũng có chút ép không được nóng tính.

– Mặc dù muốn thả người, vậy cũng phải xem tâm tình của Bổn thiếu chủ.
Hiện tại, các ngươi muốn đánh, cứ tới. Không muốn đánh, vậy liền xéo đi.

Giang Trần cũng tinh tường, những thứ này nhất định là kiêng kị cấm chế của
động phủ, cho nên không dám tiến lên. Hôm nay tình hình như vậy, chỉ sợ
là đánh không được.

Cao Sầm chưa hết hy vọng, lại nói:


Giang Trần Thiếu chủ, chỉ cần ngươi thả Thiên Lân Công Tử. Đan Hỏa Thành chúng ta thề, tuyệt đối sẽ không tìm Lưu Ly Vương Thành các ngươi trả
thù. Sự tình trước kia, cũng xóa bỏ. Ngoài ra, ngươi có yêu cầu phương
diện vật chất gì, cứ việc nói. Muốn Linh Thạch cho Linh Thạch, muốn đan
dược cho đan dược.

Cao Sầm nói cũng là đã nhận được Đan Cực Đại Đế cho phép.

– Thật xa hoa a, muốn Linh Thạch cho Linh Thạch, muốn đan dược cho đan
dược. Chỉ tiếc, Bổn thiếu chủ đối với những đồ chơi này không có hứng
thú.

– Vậy Giang Trần Thiếu chủ muốn cái gì? Có yêu cầu gì, ngươi cứ việc nói. Chỉ cần có thể thả Thiên Lân Công Tử, hết thảy đều dễ
thương lượng.

– Hết thảy đều dễ thương lượng?

Con mắt Giang Trần sáng ngời, ra vẻ bị hấp dẫn.

– Đúng vậy, Giang Trần Thiếu chủ ngươi có yêu cầu gì, cứ mở miệng. Chỉ
cần Đan Hỏa Thành ta đủ khả năng, nhất định sẽ không hàm hồ.

Cao Sầm Đại Đế vội nói.

– Ta tùy tiện nói?

Giang Trần nháy con ngươi, trêu chọc cười nói.

– Chỉ cần Đan Hỏa Thành ta có thể làm, tuyệt sẽ nghiêm túc.

– Được rồi, ta ngược lại có chút yêu cầu. Hơn nữa Đan Hỏa Thành các ngươi đủ khả năng.

Ngữ khí của Giang Trần lười biếng cười nói.

– Cái gì? Giang Trần Thiếu chủ cứ nói.

– Rất đơn giản, Bất Diệt Thiên Đô này cùng ta thù sâu như biển. Chỉ cần
Đan Hỏa Thành các ngươi tiêu diệt Bất Diệt Thiên Đô, ta cam đoan đem
Thiên Lân Công Tử còn nguyên, lông tóc không tổn hao gì đưa về Đan Hỏa
Thành. Tuyệt sẽ không có bất kỳ sai lầm, cam đoan không thương tổn một
cọng tóc.

Ngữ khí của Giang Trần rất nghiêm trang.

Lời này vừa ra, sắc mặt của Bất Diệt Thiên Đô Thiên Đô Chi Chủ lập tức đại biến, vẻ mặt tái nhợt nhìn Đan Cực Đại Đế, kêu lên:

– Đan Cực bệ hạ, ngươi đừng nghe tiểu tử này nói hưu nói vượn. Hắn đây là châm ngòi quan hệ của chúng ta. Súc sinh này, bụng dạ khó lường.

Thiên Đô Chi Chủ thật sự hoảng loạn rồi. Thủ đoạn mượn đao giết người của
Giang Trần, cũng không tính cao minh, liếc liền có thể thấy được là
dương mưu.

Thế nhưng mà, dương mưu lại là khó chống đỡ nhất.
Thiên Đô Chi Chủ sợ Đan Cực Đại Đế sủng ái nhi tử, thoáng cái đáp ứng
yêu cầu của Giang Trần.

Nếu như vậy mà nói, Bất Diệt Thiên Đô hắn phiền toái liền lớn. Thực lực của Đan Hỏa Thành, muốn phá hủy Bất Diệt
Thiên Đô hắn, là có thể nhẹ nhõm làm được.

Đan Cực Đại Đế ẩn nhẫn nén giận:

– Giang Trần, yêu cầu này của ngươi, không khỏi quá mức đi. Bất Diệt
Thiên Đô là Nhất phẩm tông môn của Nhân loại cương vực, Thượng Cổ truyền thừa, căn cơ rất sâu. Bát đại Nhất phẩm tông môn này, giống như tám cây cột của Thượng Bát Vực, ngã xuống một cây, đối với cách cục của Thượng
Bát Vực, đều có đả kích trí mạng. Ngươi bảo Đan Hỏa Thành ta tiêu diệt
Bất Diệt Thiên Đô? Không phải là muốn Đan Hỏa Thành ta trở thành tội
nhân thiên cổ chứ?

Giang Trần cười ha ha, khinh thường nói:

– Đan Cực, ngươi đừng nói đại nghĩa nghiêm nghị như vậy, cái này không
giống phong cách của ngươi. Thời điểm ngươi mưu đồ bí mật đối phó Lưu Ly Vương Thành ta, sao không nói Lưu Ly Vương Thành ta là trụ cột của
Thượng Bát Vực? Sao không cân nhắc làm như vậy, Đan Hỏa Thành ngươi có khả năng trở thành tội nhân thiên cổ?

Đan Cực Đại Đế nghẹn lời.

Cao Sầm Đại Đế lại nói:

– Giang Trần Thiếu chủ, ngươi muốn ra yêu cầu, xin nói một ít thực tế a.
Bất Diệt Thiên Đô cùng Đan Hỏa Thành ta có giao tình. Bảo Lưu Ly Vương
Thành ngươi đi tiêu diệt Thiên Thiền Cổ Viện, Lưu Ly Vương Thành ngươi
sẽ đi sao?

– Có giao tình?

Giang Trần cười cười, một bộ rất là khéo hiểu lòng người.

– Bất Diệt Thiên Đô không được, vậy đổi thành Thiên Long Phái như thế
nào? Thiên Long Phái cùng Đan Hỏa Thành các ngươi không có giao tình a?
Ta nhìn Long Bá Tương, trước kia còn làm trái lại Đan Cực ngươi, bụng dạ khó lường. Lại nói tiếp, chắc hẳn ngươi đối với Thiên Long Phái cũng
không thoải mái. Sau khi đối phó Lưu Ly Vương Thành ta xong, sẽ đổi đầu
thương đối phó Thiên Long Phái a? Hiện tại, ta cho ngươi một cơ hội danh chính ngôn thuận. Chỉ cần tiêu diệt Thiên Long Phái, con của ngươi, ta
thề với trời sẽ lông tóc không tổn hao gì trả lại cho ngươi.

Lúc này đây, Giang Trần lại đem đầu mâu chỉ hướng Thiên Long phái.

Long Bá Tương nghe vậy, sắc mặt cũng đại biến, kêu lên:

– Giang Trần, ngươi mượn đao giết người, không sợ bị trời phạt sao?

– Ha ha, Long Bá Tương, ta mượn đao giết người, ngươi minh đao minh tiễn
giết người, chẳng lẽ lại không sợ trời phạt? Ta làm, nhiều nhất chỉ xem
là dùng kỳ nhân chi đạo, trị một thân chi thân mà thôi.

Long Bá Tương hổn hển, nói với Đan Cực Đại Đế:

– Đan Cực bệ hạ, tiểu tử này châm ngòi ly gián, cố ý châm ngòi quan hệ
đồng minh của chúng ta, kẻ này phi thường âm hiểm, tâm hắn đáng tru.

Giang Trần châm ngòi, ai nấy đều thấy được.

Thế nhưng mà, ai cũng thấy được, nhưng ai cũng không có biện pháp phá giải.

Đan Cực Đại Đế rốt cuộc là kiêu hùng, hắn biết rõ đây là Giang Trần cố ý
làm khó dễ hắn. Tiêu diệt Bất Diệt Thiên Đô cũng tốt, tiêu diệt Thiên
Long Phái cũng tốt, cái này đối với Đan Hỏa Thành mà nói, đều là không
thực tế.

Một khi làm như vậy, địa vị cùng danh tiếng của Đan Hỏa Thành ở Thượng Bát Vực, sẽ rớt xuống ngàn trượng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.