– Ta cũng đi.
Lại có một gã Đại Đế phụ họa.
– Tính ta một người.
– Còn có ta.
Ở trong động phủ này hao tổn, cũng là bực mình. Đi Nguyệt Thần Giáo bắt
người, cái này tuy không tính là tốt nhất, nhưng ít nhất có thể ra một
ngụm ác khí.
Thiên Hà Cung cùng Thiên Âm Tự, cũng lập tức có người đi ra tỏ thái độ.
Hiện tại lợi ích của bọn hắn đã cùng Đan Hỏa Thành buộc chung một chỗ, đã
không có đường quay về. Lúc này, phải ở trước mặt Đan Cực Đại Đế biểu
hiện tính tích cực một chút.
Kể cả Đan Hỏa Thành, Thiên Hà Cung
cùng với Thiên Âm Tự ở trong sáu gã Đế cảnh, ly khai động phủ cung điện, tiến về Nguyệt Thần Giáo.
Giang Trần ở trong động phủ, lại nhìn rõ ràng bên ngoài phát sinh hết thảy.
Không thể không thừa nhận, Đan Hỏa Thành này làm việc, đã hoàn toàn không có giới tuyến.
– Đan Hỏa Thành này vì đối phó ta, thật đúng là không chuyện gì không làm.
Thấy sáu gã Đế cảnh kia ly khai, Giang Trần rốt cuộc ngồi không yên.
– Không được, tuyệt đối không thể để cho Thanh Tuyền rơi vào trong tay
bọn họ, bằng không mà nói, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Trong lòng Giang Trần có chút lo lắng.
– Tuyệt đối không thể để cho việc này phát sinh, phải ngăn cản bọn hắn.
Giang Trần bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Suy nghĩ một lát, Giang Trần liền có quyết định. Hắn quyết định, trước ly
khai động phủ cung điện này. Cái động phủ này bị Giang Trần luyện hóa,
phóng ở chỗ này, người khác cũng thu không được.
Hơn nữa, cái động phủ này có vài lối ra ẩn nấp, mà Đan Cực Đại Đế, bọn hắn chỉ giữ vững một lối ra mà thôi.
– Hỗn đản Đan Cực này, ở đó ôm cây đợi thỏ, chờ ta đi ra ngoài. Trước khi nhóm người đi Nguyệt Thần Giáo kia về, hắn nhất định sẽ không ly khai.
– Hiện tại ta thần không biết quỷ không hay rời đi động phủ, hắn tất
nhiên không biết. Đã cho rằng ta còn ở trong động phủ, bọn hắn tất nhiên sẽ một mực chờ đợi.
Giang Trần nghĩ tới đây, trong nội tâm đã có chủ ý.
Quan sát một hồi, xác nhận bên ngoài không có người nhìn xem, Giang Trần từ một chỗ ẩn nấp thoát ra.
– Đan Cực a Đan Cực, ngươi trông coi cung điện của Bổn thiếu chủ, hảo hảo chờ mấy tháng a.
Trong nội tâm Giang Trần lẩm bẩm, nhưng mà tâm tình lại một chút cũng không dám buông lỏng.
Thi triển Thiên Côn Lưu Quang Độn, Giang Trần cơ hồ là thúc dục tốc độ cực
hạn. Còn phải lách qua sáu gã Đế cảnh, cái này đối với Giang Trần mà
nói, không thể nghi ngờ là khảo nghiệm cực lớn.
Cũng may, sáu cường giả Đế cảnh kia, tuy bọn hắn cũng gấp chạy đi, nhưng không có đến tình trạng không tiếc bất cứ giá nào.
Mà Giang Trần, thì thúc đẩy tốc độ cao nhất.
Hiện tại thời gian là vàng, giành giật từng giây. Phải đuổi tới Nguyệt Thần
Giáo trước khi những cường giả Đế cảnh kia đến, bằng không mà nói, hậu
quả thiết tưởng không chịu nổi.
Từ Bất Diệt Thiên Đô đi hướng
Nguyệt Thần Giáo, phải xuyên qua địa bàn của Thiên Âm Tự, sau đó tiến
vào địa bàn của Đan Hỏa Thành, lại nhắm Tây Bắc đi Nguyệt Thần Giáo.
Đoạn đường này, xuyên qua ba đại thế lực lớn, còn có rất nhiều tiểu thế lực
xen lẫn ở bên trong, đường xá có thể nói là rất xa xôi.
Bất quá, ở dưới Giang Trần toàn lực thúc dục, rốt cục bỏ sáu gã Đế cảnh ở sau lưng.
Đến địa bàn của Đan Hỏa Thành, nội tâm của Giang Trần dâng lên một ý niệm cả gan.
– Đan Cực kia đã muốn bắt Thanh Tuyền đến uy hiếp ta, vì sao ta không thể dùng kỳ nhân chi đạo, trị một thân chi thân?
Ý niệm này chợt lóe lên ở trong đầu Giang Trần, lập tức trở nên một phát không thể vãn hồi.
Giang Trần là người hiện thực, nói là làm.
Sau khi dịch dung, Giang Trần liền tiến nhập Đan Hỏa Thành. Ở trong tửu lâu náo nhiệt nhất của Đan Hỏa Thành ngồi hai canh giờ, Giang Trần liền
nghe ngóng rất nhiều sự tình của Đan Hỏa Thành.
Đan Cực Đại Đế ở
Đan Hỏa Thành, có hai đứa con trai, ba đứa con gái. Một con gái trước
kia vẫn lạc. Mà trong hai đứa con trai, có một cái là trước kia sinh,
còn con út, thì gần vài chục năm gần đây sinh ra, nghe nói tuổi còn trẻ, thiên phú cực kỳ xuất chúng, là nhi tử được Đan Cực Đại Đế thương yêu
nhất.
Phương diện Đan đạo, Đan Cực Đại Đế một mực nâng đỡ Kê Lang Đan Vương. Thế nhưng mà, ở phương diện truyền thừa võ đạo, Đan Cực Đại
Đế lại cực kỳ coi trọng con út.
Đứa con út này, hôm nay bất quá 50. Ở trong thế giới võ đạo, 50 tuổi, tựa như nhi đồng trong thế giới phàm tục.
Đương nhiên, có chút thiên tài, từ khoảng 30 tuổi đến tám mươi tuổi, trên cơ
bản đều có thể đột phá Hoàng cảnh. Chỉ có ở cái tuổi này đột phá Hoàng
cảnh, mới có thể được cho là thiên tài cao cấp nhất của Thượng Bát
Vực.
Nếu như trong khoảng này không cách nào đột phá Hoàng cảnh, cái kia nhiều lắm chỉ có thể coi là thiên tài tuyến hai.
Con út của Đan Cực Đại Đế, có thể được hắn cưng chiều coi trọng như thế, tự nhiên là đã tiến nhập Hoàng cảnh không thể nghi ngờ.
Chỉ là, Đan Cực Đại Đế bảo hộ nhi tử rất tốt. Ở trong phủ đệ của Đan Cực
Đại Đế, Giang Trần muốn xâm nhập đuổi bắt người kia, điều này hiển nhiên là sự tình không thể nào.
Tựa như không người có thể xâm nhập
Thiếu chủ phủ vậy, thế lực lớn như vậy, nhất định là có trận pháp cường
đại, cấm chế cường đại bảo hộ.
– Muốn bắt kẻ này, phải dẫn xà xuất động.
Trong nội tâm Giang Trần sớm có ý định.
Bất quá, Giang Trần cũng thăm dò được, con út của Đan Cực Đại Đế, cùng Tịnh Phần Điện đi lại rất mật thiết. Tịnh Phần Điện, Giang Trần lại không xa lạ gì.
Lúc trước hắn giả trang Thiệu Uyên công tử, từng tham gia tiền thưởng lôi đài của Tịnh Phần Điện.
Giang Trần nghe nói, con út của Đan Cực Đại Đế kia, tự phong một cái danh
hiệu là “Thiên Lân Công Tử”. Nghe nói Thiên Lân Công Tử này cùng Tịnh
Phần Điện có quan hệ rất sâu, cơ hồ mỗi ngày đều đi Tịnh Phần Điện.
Tin đồn là thật hay giả, Giang Trần cũng không xác định. Bất quá, chuyện
cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể đánh cuộc một keo rồi.
– Thành hay bại, ta chỉ dừng lại hai ngày ở chỗ này.
Ở sâu trong nội tâm Giang Trần khuyên bảo chính mình. Bởi vì hắn phỏng
đoán tốc độ của mình, nhiều lắm chỉ vượt đám người kia hai ngày.
Nếu như quá hai ngày, rất có thể sẽ lạc hậu hơn bọn hắn.
Chính như tin tức Giang Trần thăm dò được, Thiên Lân Công Tử kia, hoàn toàn
chính xác mỗi ngày rất đúng giờ, đều đi Tịnh Phần Điện một chuyến.
Chỉ là, bên người Thiên Lân Công Tử này, lại mang theo bảo tiêu.
Trong đó có một gã Đế cảnh, một gã nửa bước Đế cảnh, còn có hai Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Tứ đại hộ pháp này, cơ hồ như keo dính, kề cận bên người Thiên Lân Công Tử. Giang Trần căn bản tìm không thấy cơ hội ra tay.
Hắn vốn muốn giả trang Tâm Vân Đại Đế, sau đó xuất kỳ bất ý. Thế nhưng mà,
bên người Thiên Lân Công Tử này, có bốn đại cao thủ hộ pháp, muốn dựa
vào giả trang Tâm Vân Đại Đế tùy tiện tiếp cận, chỉ sợ độ khó sẽ càng
lớn.
Đưa mắt nhìn Thiên Lân Công Tử tiến vào Tịnh Phần Điện, Giang Trần lại không thể làm gì.
– Không vội, không vội, còn có cơ hội…