́t đấu cường thế. (1)
– Tại hạ Triệu Mãng, đệ tử chân truyền Thiên Hà cung, không beiest cô nương là thiên tài của tông môn nhất phẩm nào?
Thái độ Triệu Mãng có chút biến đổi.
Đan Phi lạnh nhạt nói:
– Ngươi tới báo thù cho Tần Thập Tam sao?
Triệu Mãng nhẹ nhàng cười nói:
– Tần Thập Tam kia chỉ là gia hỏa thô lỗ, nếu như hắn xúc phạm cô nương là do trời phạt hắn, đúng tội. Triệu mỗ tự nhiên sẽ không báo thù gì đó. Nhưng mà nếu như…
– Không cần phải nếu như…
Đan Phi trực tiếp ngắt lời:
– Triệu Mãng đúng không? Tần Thập Tam kia chính là do ta giết, ngươi muốn báo thù thì cứ xuống tay là được.
Tuy rằng Đan Phi nhìn ra được thực lực của Triệu Mãng này viễn siêu Tần Thập Tam, thế nhưng giờ phút này nàng không sợ một chút nào.
Triệu Mãng vốn còn muốn biểu hiện sự phong độ nhẹ nhàng của bản thân mình, thế nhưng bị Đan Phi nói lời này, tất cả những lời kịch mà hắn đã chuẩn bị từ trước lập tức không có đất dụng võ.
Nhưng mà rốt cuộc hắn cũng là đệ tử thân truyền, xưa nay kiến thức rộng rãi, đã gặp rất nhiều loại người, rất nhiều tình huống.
– Cô nương thật nóng tính, tông môn trên bát vực ta vô số, thiên tài nữ tu khá nhiều. Hoặc là Nguyệt Thần giáo, hoặc là Thiên Thiền cổ viện. Nhưng không biết cô nương là người của tông môn nào trong hai tông này?
Triệu Mãng vẫn muốn biết cho rõ.
Dù sao hắn là chân truyền Thiên Hà cung, nhưng mà Thiên Hà cung ở trong tám đại tông môn nhất phẩm, luận nội tình võ đạo cũng xếp hạng thứ ba.
Cho nên mặc dù sẽ trở thành đối thủ của nhau, thế nhưng trước khi đánh vẫn nên nghe ngóng rõ ràng một chút.
Tuy rằng Triệu Mãng không sợ gây chuyện, thế nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ chuốc lấy phiền phức lớn.
– Không cần quanh co lòng vòng, bổn cô nương không phải là người tông môn nhất phẩm nào, không cần nghi thần nghi quỷ. Muốn động thủ thì cứ ra tay đi.
Đan Phi ghét nhất là những đệ tử tông môn như vậy, giả vờ khách sáo. Đã muốn trở mặt thì cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy?
Không phải đệ tử tông môn nhất phẩm sao?
Triệu Mãng nao nao, nhân tài như vậy không phải đệ tử tông môn nhất phẩm?
– Nhân tài như cô nương chẳng lẽ lưu lạc trong một ít tông môn nhị lưu, tam lưu, sống phí thời trẻ hay sao? Nếu như vậy Triệu mỗ quả thực cảm thấy đáng tiếc thay cho cô nương.
Triệu Mãng cười nói:
– Cô nương không bằng bỏ gian tà theo chính nghĩa, Triệu mỗ có thể bảo đảm, chỉ cần cô nương gia nhập Thiên Hà cung chúng ta. Chuyện Tần Thập Tam lần này ta sẽ dốc sức giúp ngươi xóa bỏ. Cam đoan sau khi ngươi tiến vào Thiên Hà cung còn có địa vị rất cao.
Triệu Mãng là đệ tử chân truyền, địa vị ở Thiên Hà cung cực cao, quả thực hắn có thể làm được như vậy.
Trên mặt Đan Phi hiện lên nụ cười giễu cợt, nói:
– Đệ tử tông môn nhất phẩm trên người đều có cảm giác tự hài lòng về mình như ngươi sao? Thiên Hà cung? Bổn cô nương không biết, cũng không có hứng thú, càng không nhìn lọt mắt. Muốn đánh cứ đánh, cần gì phải tự mình đa tình như vậy?
Đan Phi châm chọc, không chút lưu tình nào.
Triệu Mãng cho dù là phật, sau khi nghe những lời này cũng không thể nào chịu đựng nổi.
Lạnh lùng gật đầu, ngữ khí Triệu Mãng lạnh lẽo vô cùng:
– Tốt, cô nương đã không biết thời thế như vậy, vậy đừng trách Triệu mỗ tâm ngoan thủ lạt, không biết thương hương tiếc ngọc.
– Lục Dịch, đệ thay ta lược trận.
Sát khí trên người Triệu Mãng tuôn ra.
– Sư huynh xuất mã, nhất định có thể bắt được dễ dàng dễ như trở bàn tay.
Lục Dịch vuốt mông ngựa.
Triệu Mãng này một thân tu vi tuy rằng không có tiến vào Hoàng cảnh, thế nhưng cũng là tồn tại cấp bậc Thánh Cảnh đỉnh phong. Luận tu vi thực tế cũng có thể so với đệ tử Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông đi gây chuyện ở Huyễn Ba sơn năm đó.
Chỉ là Tào Tấn ở Cửu Dương Thiên Tông, trong đám người trẻ tuổi chỉ có thể bài danh thứ chín.
Nhưng mà Triệu Mãng này trong cả Thiên Hà cung cũng là tồn tại trong top năm, thậm chí là tồn tại top ba.
Uy năng Thánh cảnh tràn ra, sau lưng Triệu Mãng kia lập tức xuất hiện một dãy núi cổ quái màu đen. Dãy núi màu đen này cực kỳ âm trầm, gió lạnh rít gào giận dữ, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Miệng Triệu Mãng nói lẩm bẩm, dãy núi màu đen kia đột nhiên nổ tung trong hư không, biến thành vô số cự thạch màu đen, giống như đạn pháo, điên cuồng bắn về phía Đan Phi.
– Sư huynh, hay cho một chiêu phi thạch màu đen a.
Lục Dịch vỗ tay tán thưởng.
Cự thạch màu đen ngập trời rậm rạp chẳng chịt, cơ hồ không có bất kỳ kẽ hở nào, giống như thiên thạch đáp xuống, tốc độ kinh người, mang theo tốc độ và khí thế kinh người.
Chỉ trong giây lát đã kéo tới trước mặt Đan Phi.
Tu vi Thánh Cảnh cửu trọng, vốn đã bất phàm, hơn nữa công kích thiên thạch màu đen này đối với thần thức có một loại áp lực tự nhiên.
Nguy cơ trước mắt, trong tay Đan Phi có một chiếc lông chim Khổng Tước khẽ cắt hư không một cái, giống như mạnh mẽ cắt ra một đạo khe hở trong hư không.
Thân thể Đan Phi trực tiếp bị khe nứt hư không kia nuốt vào, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Triệu Mãng và Lục Dịch.
Triệu Mãng thấy quang mang ngũ sắc trước mặt Đan Phi lóe lên rồi nhanh chóng biến mất cũng khiến cho hắn nao nao.
Hắn trợn mắt, dùng pháp nhãn điều tra bốn phía.
Chỉ là, cho dù hắn điều tra như thế nào, nơi pháp nhãn có thể đạt tới, thủy chung không nhìn thấy một chút dấu vết nào. Dường như nữ tử này mạnh mẽ mở hư không rồi bỏ chạy thành công vậy.
– Sư huynh, cẩn thận.
Lục Dịch bỗng nhiên cảnh giác, kêu lớn.
Phản ứng của bản thân Triệu Mãng rất nhanh, hai tay chấn động, dãy núi màu đen trôi nổi trước mắt. Cơ hồ trong một khắc, một đạo quang mang hiện lên trên hư không. Lưỡi đao sắc bén nhảy lên trên không trung, chém vào trên dãy núi màu đen của hắn.
Phanh.
Tiếng va chạm kinh người cùng với tia lửa bắn tứ tung, linh lực cường đại đối kháng, sinh ra chấn động cường đại. Chỉ thấy kiến trúc bốn phía nhao nhao sụp đổ.
Những kiến trúc này đều là kiến trúc của Bảo Thụ tông trước đó, cấp bậc kiến trúc bọn họ cũng chỉ cấp bậc của Bảo Thụ tông mà thôi.
Hiện tại hai người giao chiến, thực lực hiển nhiên đều viễn siêu Bảo Thụ tông, cho nên, kiến trúc cấp bậc như Bảo Thụ tông này căn bản không chịu được loại chiến đấu cấp bậc này.
Hai người lúc này mới ra tay đã tạo thành lực phá hư vô cùng kinh người.
Đan Phi cảm nhận cảnh giới của Triệu Mãng này quả thực là viễn siêu tu vi của nàng. Nếu không phải nàng có bảo vật phòng thân của Khổng Tước đại đế bệ hạ ban cho, chỉ sợ một kích vừa rồi nàng đã vẫn lạc.
Khổng Tước linh kia không những có thể giết địch mà còn có thể cắt nát hư không, để cho nàng mượn nhờ độn pháp tránh né công kích cường đại. Môn độn pháp này cũng chính là thủ đoạn độc nhất vô nhị của Khổng Tước đại đế, phải phối hợp với chiếc lông ngũ sắc kia mới được.
Mà lông chim ngũ sắc này đúng là một trong những bảo vật phòng thân mà Khổng Tước đại đế đưa cho nàng.