̣c tiếp sát nhập. (2)
Sưu Sưu.
Hai tiếng vang lưu loát vang vọng, xẹt qua cổ của hai gần đó nhất.
Hai võ giả kia đang vô cùng khí thế lao về phía trước, lúc này lập tức trì trệ, sau đó trên cổ đột nhiên có một cột máu tươi phun ra. Cổ chệch một cái, cái đầu lớn lập tức rơi xuống đất.
– Ah.
Những võ giả đằng sau chậm hơn một chút nhìn thấy một màn bất thình lình như vậy đều dừng chân lại. Ánh mắt quan sát một chút, nhìn thấy một thiếu nữ dung mạo như thiên tiên như gió mà tới, vẻ mặt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
– Ồ? Tiểu ny tử này từ đâu tới vậy?
– Mọi người cẩn thận. Thủ đoạn của tiểu ny tử này không tầm thường.
– Nhanh. Thông báo tông chủ, có địch nhân xâm lấn.
Đan PHi mặt không biểu tình, giờ phút này trong lòng nàng chỉ có sát ý vô tận. Nàng muốn đem da trên người những tên súc sinh này lột sạch. Trút giận thay cho những nữ tử kia.
Thân thể lạ nhoáng lên, tốc độ Đan Phi lại càng nhanh hơn.
Võ giả phía sau đang muốn rời khỏi đình viện này lập tức bị Đan Phi lao tới chặn cửa. Tốc độ của Đan Phi nhanh như cơn gió, nhanh như thiểm điện.
Dao găm trong tay tựa như đang hái nhau vậy, liên tục cắt qua cổ mấy tán tu đang định xông ra ngoài, một đao lập tức có một cái đầu người rơi xuống đất.
Đám võ giả này tổng cộng có hơn mười người, trong nháy mắt công phu đã bị Đan Phi chém chết năm người, tám chín tán tu còn lại lúc này trong mắt tràn ngập sợ hãi.
– Con mẹ nó, thật độc ác. Mọi người cùng nhau xông lên, chém giết nàng ta.
– Đúng vậy, tốc độ mọi người đều không bằng nàng ta. Trốn không được, cùng tiến lên mới có hy vọng phá vòng vây.
– Giết.
Những tán tu này hiển nhiên đều là kẻ liều mạng, đều vô cùng quả quyết, biết rõ trốn không thoát cho nên dứt khoát một không làm, hai là làm tới cùng. Hung ác một lần, toàn bộ xông về phía Đan Phi.
Trên mặt Đan Phi thủy chung không có bất kỳ biểu lộ nào.
Đột nhiên, sát ý trong đôi mắt lạnh lẽo lóe lên, dao găm nhanh như gió.
Trên dao găm kia đột nhiên bắn ra vô số đạo quang mang màu trắng, giống như những con cá nhảy lên trên mặt nước sông vậy.
Sau một khắc, quang mang phóng đi.
Những võ giả đang vọt tới trước, cả đám giống như bị thứ gì đó ghìm chặt cổ lại. Cả đám vứt bỏ vũ khít rong tay, hai tay tuyệt vọng ôm cổ, giống như sợ đầu mình rơi xuống vậy.
Chỉ là hi hai tay bọn họ vừa mới nhấc lên được một nửa lại vô lực rũ xuống. Từng cái đầu không ngừng đập xuống mặt đất.
Tám chín võ giả trong vòng một chiêu đã bị Đan Phi chém rụng toàn bộ đầu.
Đan Phi giết hết đám súc sinh này cũng không có hết giận dữ, nàng nhảy lên trên không trung, miệng rít gào:
– Tần Thập Tam, lăn ra đây.
Tiếng rít gào này mặc dù không hùng hầu bằng thần thông Long ngâm của Giang Trần, thế nhưng cũng có một khí thế kinh người, giống như sóng dữ điên cuồng, khuếch tán ra toàn bộ sơn môn Bảo Thụ tông.
Đan Phi lăng không mà đứng, đôi mắt phượng lập tức tập trung cả sơn môn Bảo Thụ tông, thần thức triển khai toàn bộ.
Trong một nội viện ở nơi bí mật của Bảo Thụ tông, có một đạo thân ảnh giống như tia chớp lao ra.
– Cao nhân phương nào, tới Thụ Linh tông ta có gì chỉ giáo?
Người này một thân y phục đẹp đẽ, quý giá, tướng mạo cũng không phải quá kém, lông mày rậm, nhìn qua khiến cho người khác cảm thấy người này không hề giống ác nhân gì.
Chỉ là nhìn người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài.
– Ngươi chính là Tần Thập Tam?
Đôi mắt lạnh lẽo của Đan Phi nhìn chằm chằm vào người này.
– Đúng vậy, tại hạ là Tần Thập Tam. Cô nương là?
Tần Thập Tam thấy Đan Phi có khí thế bất phàm như vậy, trong lúc nhất thời cũng không rõ, cho nên không có hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà Tần Thập Tam này rốt cuộc cũng là cường giả Thánh cảnh. Lập tức cảm giác được phía dưới có mùi máu tươi. Ánh mắt thoáng liếc qua, lại nhìn thấy hơn mười võ giả của Thụ Linh tông lúc này chỉ còn là những cổ thi thể không đầu nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Tần Thập Tam khẽ kêu một tiếng, trầm giọng hỏi:
– Cô nương là thần thánh phương nào? Tới Thụ Linh tông ta, không thông báo lại trực tiếp xâm nhập, như vậy không khỏi quá mức vô lễ a.
Đan Phi cười lạnh một tiếng:
– Giết người cũng cần thông báo sao?
Tần Thập Tam nghe vậy sắc mặt hơi đổi:
– Nói như vậy những người này đều do ngươi giết?
– Những người này làm xằng làm bậy, chắc hẳn là do người làm tông chủ như ngươi dung túng. Đã như vậy ngươi đi cùng bọn chúng đi.
Đan Phi lạnh nhạt nói, nàng vốn không cần phải nói nhảm nhiều với Tần Thập Tam này như vậy.
– Các ngươi còn có bao nhiêu người? Kêu hết ra đi.
Tần Thập Tam nghe vậy hít sâu một ngụm khí lạnh. Hắn cảm thấy nữ tử xinh đẹp giống như tiên nữ này có chút thâm bất khả trắc.
Hắn có một loại trực giác, thực lực của nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.
– Cô nương, tại hạ Tần Thập Tam, nếu như có chỗ gì đắc tội với cô nương. Tần mỗ sẽ bồi tội với cô nương.
Tần Thập Tam lăn lộn trong giang hồ đã lâu,cực kỳ am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện. Nhìn thất sát ý trong mắt Đan Phi ngập trời, trong lúc nhất thời hắn cũng không dám cứng rắn, mà miệng mềm nhũn, ý đồ dùng biện pháp này hòa giải.
Bởi vì hắn không dám xác định, nếu như trực tiếp động thủ mà nói, hắn có ưu thế gì hay không.
– Bồi tội?
Đan Phi lạnh nhạt nói:
– Có chút tội, ngươi cảm thấy chỉ bằng vào một câu bồi tội mà có thể bỏ qua hay sao?
Tần Thập Tam nghiêm túc, ôm quyền nói:
– Cô nương, Tần Thập Tam ta không phải là hạng người vô danh. Khâu trưởng lão của Thiên Hà cung trên bát vực chính là biểu thúc của ta. Tại hạ…
– Đủ ồi.
Đan Phi cười nhạt một tiếng:
– Ngươi có phải hạng người vô danh hay không, không có bất kỳ quan hệ nào với việc ta giết người.
Tần Thập Tam chưa từng thấy qua đối thủ nào dầu muối không ăn như vậy, sắc mặt lạnh lẽo không thôi:
– Cô nương, ngươi muốn giết Tần mỗ thì cũng phải cho Tần mỗ một câu trả lời cho rõ. Nhìn khí chất và thân thủ của cô nương, nhất định là thiên tài đại môn đại phái. Không biết là thiên tài Cửu Dương Thiên Tông hay là thiên tài Bất Diệt Thiên Đô? Biểu thúc ta là trưởng lão Thiên Hà cung. Thiên Hà cung cũng là tông môn nhất phẩm. Cho dù cô nương hưng sư vấn tội, dù sao cũng phải nghĩ cho kỹ a.
– Thiên Hà cug?
Đan Phi nhíu mày:
– Thiên Hà cung là nơi nào? Chưa từng nghe qua?
Ồ?
Tần Thập Tam triệt để sửng sốt, trên cương vực nhân loại này thậm chí còn chưa có người nghe nói qua Thiên Hà cung hay sao? Trong lúc nhất thời Tần Thập Tam cảm thấy đầu óc mình dường như có chút ngắn, không theo kịp suy nghĩ.
Hắn vốn còn muốn mượn tên tuổi Thiên Hà cung áp chế nữ tử này. Thế nhưng hắn lại phát hiện ra ý nghĩ của mình rất là ngu ngốc.
Hiện tại hắn cũng không xác định, rốt cuộc đối phương thực sự vô tri hay là cố ý như vậy?
Quả thực Đan Phi chưa từng nghe qua Thiên Hà cung, năm đó nàng lưu lạc giang hồ, được Khổng Tước đại đế cứu đi. Theo Khổng Tước đại đế tu luyện võ đạo, đối với chuyện bên ngoài cũng không quan tâm.