Độc Tôn Tam Giới

Chương 2193: Giang Trần ép giá


́p giá.

Cũng may, lực khống chế của Giang Trần rất tốt, tuy rằng nội tâm kinh ngạc vô cùng, thế nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là bộ dáng nước chảy mây trôi.

Cầm Thiên Vẫn Chân thiết trong tay, nắm chắt một lát, trong lòng tán thưởng:

– Thứ tốt a, tuyệt đối là thứ tốt. Thiên Vẫn Chân thiết này tuyệt đối là linh chủng trong Thiên Vẫn Chân thiết, màu sắc, tính chất. Bốn trăm cân Thiên Vẫn Chân thiết, tuyệt đối có thể so với một ngàn cân Thiên Vẫn Chân thiết bình thường.

Giang Trần xem xét khối Thiên Vân Chân thiết này, trong lòng sinh ra cảm giác yêu thích. Trên thực tế hắn cũng chưa từng mua được Thiên Vẫn chân thiết gì.

Những lời nói trước kia đơn giản chỉ là thủ đoạn cò kè mặc cả của hắn mà thôi.

Dù sao người Lang Gia tông tự mình đưa tới cửa, điều này chứng minh những người này rất muốn hoàn thành giao dịch lần này. Giang Trần biết rõ tâm tình bức thiết của đối phương, cho nên hắn cũng không vội.

Hắn có một loại dự cảm, khối Thiên Vẫn Chân thiết này tất sẽ rơi vào trong tay hắn, hơn nữa hoàn toàn không cần tốn một cái giá lớn như vậy.

Thưởng thức một lát, Giang Trần cười cười, buông Thiên Vẫn Chân thiết này xuống:

– Đồ đương nhiên là tốt, thế nhưng nếu lấy ra ở Long Hổ Phong Vân hội, ta tất sẽ không chút do dự thu mua. Chỉ là có câu nói là ngàn lượng mua xương ngựa, chỉ mua một cân. Hiện tại ta có Thiên Vẫn chân thiết, nhu cầu đã hạ thấp một khoảng lớn. Thiên Vẫn Chân thiết ở chỗ ta tự nhiên giá trị cũng hạ thấp đi một khoảng.

– Nhị vị, có lẽ các người nên cân nhắc một chút xem, bán cho người khác cũng được a.

Giang Trần khẽ mỉm cười nhìn Vệ Lang rồi nói.

Trong lòng Vệ Lang cực kỳ phiền muộn, hắn nhìn Lạc Thiên Thù, trong mắt tràn ngập tiếc nuối.

– Chân thiếu chủ, theo phỏng đoán của người Thiên Vẫn chân thiết rốt cuộc có giá trị bao nhiêu?

Nói thật Lang Gia tông có một khối Thiên Vẫn chân thiết, nhưng trước đó bọn họ căn bản không biết đây là Thiên Vẫn chân thiết, cũng không biết thứ này rốt cuộc làm được cái gì?

Bọn họ chỉ suy đoán đại khái đây có lẽ là một loại nguyên liệu luyện khí, hơn nữa cấp bậc rất cao. Có lẽ đạt tới tiêu chuẩn Thiên cấp.

Thế nhưng mà loại tài liệu luyện khí này, rốt cuộc có giá trị bao nhiêu bọn họ lại không biết rõ

Nếu như không phải trên Long Hổ Phong vân hội Giang Trần đề cập tới việc này, Lạc Thiên Thù căn bản không thể tưởng tượng được Lang Gia tông bọn họ lại có đồ vật đáng giá tới như vậy.

Nếu như theo giá giao dịch trước đó mà Chân thiếu chủ hứa hẹn, bốn khỏa Tùng Hạc đan, vậy tuyệt đối là cái giá trên trời a.

Phải biết rằng lúc trước trên đấu giá hội, một khỏa Tùng Hạc đan, trực tiếp có cái giá mười sáu ức một ngàn vạn, cao chót vót. Bốn khỏa Tùng Hạc đan, vậy chính là súa bảy mươi ức Thánh Linh thạch a.

Lang Gia tông bọn họ chỉ là tông môn nhị phẩm tài phú của cả tông nhất định không chỉ như vậy. Nhưng mà muốn nói dễ dàng xuất ra khoản tài phú lớn như vậy, hiển nhiên bọn họ không làm được. Đại bộ phận tông môn nhị phẩm, chỉ sợ cũng khó có thể xuất ra nhiều Thánh linh thạch như vậy.

Cũng chỉ có tông môn nhất phẩm là thế lực đỉnh cấp như Lưu Ly vương thành, những thế lực chí tôn nắm giữ vô số tài nguyên mới có thể hào phóng như vậy.

Nghe thấy Vệ Lang nòi như vậy, Giang Trần âm thầm cảm thấy buồn cười. Hắn cảm thấy Vệ Lang này thực sự quá đáng yêu, vấn đề ngốc nghếch này khiến cho Giang Trần có cảm giác chịu tội, cảm thấy ép giá với loại người này thực sự là bắt nạt người như vậy.

– Chân thiếu chủ…

Vệ Lang than nhẹ một tiếng:

– Theo như Chân thiếu chủ nói, dùng vạn lượng mua xương ngựa, đối với người cần mà nói thì là báu vật vô giá, nhưng đối với người không biết hàng mà nói, thứ này cũng chỉ là một tảng đá. Một chuyện không phiền hai chủ, chúng ta đã tới, vậy thứ này chúng ta vẫn muốn giao dịch với Chân thiếu chủ. Vệ mỗ vẫn cảm thấy, thứ này có lẽ ở trong tay Chân thiếu chủ mới có thể sửa đá thành vàng, hóa mục nát thành thần kỳ. Nếu như Chân thiếu chủ rộng lòng thì có thể ra giá, mặc kệ giá cả bao nhiêu Vệ mỗ cũng không đổi ý.

Vệ Lang này thực không ngờ lại lưu manh như vậy. Điều này cũng khiến cho Giang Trần không kịp trở tay, hắn còn cảm thấy Vệ Lang này có chút ngốc nghếch, hiện tại xem ra hắn đã nhìn nahafm.

Vệ Lang này cho dù chưa nói tới khôn khéo, thế nhưng tuyệt đối không ngốc. Hắn ta đang lấy lui làm tiến, đem nan đề đá về phía Giang Trần.

Nói trắng ra Vệ Lang này thông qua miêu tả của Lạc Thiên Thù, biết rõ tính cách của Giang Trần là gì. Biết rõ đây không phải người chuyên ăn không của người khác, cho nên hắn mới dám có đảm lượng để cho Giang Trần ra giá như vậy.

Bởi vì Vệ Lang này biết rõ mình sẽ không bị ăn quá nhiều.

– Đúng vậy, Chân thiếu chủ, tông chủ nhà ta nghe chuyện về ngài, cũng vô cùng bội phục. Việc mua bán này chỉ là chuyện nhỏ. Tông chủ nhà ta thực sự ngưỡng mộ Chân thiếu chủ, ngưỡng mộ bổn sự và phong thái làm người của Chân thiếu chủ. Có ý kết giao với Chân thiếu chủ. Có lẽ là cấp độ của Lang Gia tông chúng ta chưa đủ a.

Giang Trần khoát tay nói:

– Nhị vị, Chân mỗ ta kết giao bằng hữu, không nhìn địa vị, chỉ nhìn xem có thật tâm và hợp ý hay không mà thooi.

Vệ Lang liên tục gật đầun ói:

– Đúng đúng, CHân thiếu chủ làm người rộng lượng, không làm việc theo khuôn phép. Nhìn thái độ của Chân thiếu chủ đối với bằng hữu tán tu mà nói, chúng ta đã biết rõ Chân thiếu chủ là người có chí hướng lớn, tuyệt đối sẽ không câu nệ một ít lễ nghi phiền phức.

Giang Trần cười cười:

– Vệ tông chủ, mặc dù ngươi nói như vậy, thế nhưng Thiên Vẫn Chân thiết quả thực là đồ tốt. Chỉ là cái giá lúc trước, ta nhất định không thể nào cho ngươi được.

Bốn khỏa Tùng Hạc đan, tự nhiên Giang Trần không muốn đưa cho đối phương. Hiện tại Tùng Hạc đan đang hiếm hàng, mặc dù trên người hắn có mấy khỏa, thế nhưng hiện tại trên người còn thiếu những đại đế tán tu kia mấy khỏa Tùng Hạc đan a.

Kim Quan Vân Hạc không có tin tức, Tùng Hạc đan này căn bản không có cách nào luyện chế thêm. Cũng may trước đó một lô chín khỏa Tùng Hạc đan, hiện tại hắn còn có mấy khỏa.

Vệ Lang ôm quyền nói:

– Chân thiếu chủ, Vệ mỗ không phải là loại người dài dòng. Vị bằng hữu như Chân thiếu chủ Vệ mỗ đã quyết định nhận rồi. Mong Chân thiếu chủ cứ ra giá.

Giang Trần thấy hắn nói như vậy cũng không sĩ diện mà nói:

– Nếu như vậy ta sẽ mở miệng nói giá. Ta biết rõ Vệ tông chủ ngàn dặm xa xôi tới đây, trong lòng nhất định là muốn một khỏa Tùng Hạc đan.

Khuôn mặt của Vệ Lang đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu, không có phủ nhận.

– Vậy cứ như thế đi. Thiên Vẫn Thực thiết ta sẽ lấy, cho ngươi một khỏa Tùng Hạc đan, sau đó lại đưa cho các ngươi hai khỏa Hoàng Đằng đan, được không?

– Hoàng Đằng đan? Đó là vật gì vậy?

Vệ Lang khẽ giật mình.

Dù sao cũng có xuất thân từ Kiềm Điền trung vực, không phải nơi hạch tâm của bát vực, phương diện kiến thức quả thực có chút chênh lệch.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.